Nhân Tổ

Chương 444: Sự thật về sa mạc ăn thịt




“Chúng ta bây giờ làm gì tiếp theo?” một tên Yêu tộc nào đó hỏi.
“Thứ này phản ứng với chấn động lên cát, với khí tức sự sống, nhưng không thể vươn cao quá một trượng so với mặt đất, nếu vậy chúng ta chỉ cần duy trì trên không là có thể dễ dàng qua sa mạc này.” một tên Yêu tộc trả lời.
“Vậy còn hàng hóa thì sao?” một tên khác hỏi.
“Đơn giản thôi, chỉ mang đi quan tài, còn tất cả bỏ lại là được.” một tên nhanh chóng trả lời.
“Không được! phải mang tất cả đi theo.” Vân Ma ngay lập tức bác bỏ ý kiến này.
“Nhưng thế tổ, chúng ta không thể vừa mang hàng hóa cồng kềnh vừa đằng không được, chúng ta chắc chắn không thể đủ yêu khí để ra khỏi đây, nhất định phải bỏ lại hàng hóa.” tên này phân tích năn nỉ.
“Không được! ta nói không được là không được.” Vân Ma nhất định phủ quyết.
“Nhưng...” tên này định tiếp tục thuyết phục thì Giản Canh ngắt lời:
“Ta hiểu các ngươi đang nghĩ gì. Nhưng các ngươi thử nghĩ xem: quãng đường phía trước an nguy chưa rõ, những hàng hóa này là chuẩn bị cho những tình huống khó khăn phải gặp, nếu như bỏ đi, lúc gặp tình huống nguy hiểm thì lấy cái gì ứng phó.”
Lời của Giản Canh khiến đám Yêu tộc đòi bỏ lại hàng hóa câm miệng.
Tình huống bây giờ là bỏ không được mà mang đi cũng không xong.
Bỏ đi thì có thể nhẹ nhàng vượt qua sa mạc, nhưng tình huống phía sau thì không biết được. Còn giữ lại thì có thể không vượt qua được sa mạc. Theo tình huống thì bỏ lại vẫn tốt hơn, ít nhất kéo dài được tính mạng.
Lời của Giản Canh, đám Yêu tộc không dám cãi lại, nhưng trong lòng bọn chúng lẩm bẩm mắng: “Bọn ta còn muốn sống, sống được ngày nào hay ngày đó, tương lai chắc gì đã gặp nguy hiểm tính mạng, cùng lắm thì quay đầu lại. Dù sao vẫn tốt hơn mang đống hàng hóa này rồi bị sa mạc ăn hết.”
Ba huynh đệ Vân Ma đăm chiêu nghĩ cách, không giống như đám Yêu tộc kia, bọn hắn biết trong những chiếc rương kia là vật gì, tuyệt đối không thể bỏ lại! Nhưng trong tình huống này... rất khó vẹn toàn!
“Ngươi có cách gì không?” Vân Ma liếc mắt sang bên cạnh nhìn Lạc Bá, hắn cảm thấy đầu óc Lạc Bá linh hoạt, có khi lại nghĩ ra ý hay.
Lạc Bá không nói gì, đưa tay sang ngang, cách không nắm lấy một tên Thiên Lý Mã, ném mạnh xuống một bãi đá gần đó.
Ầm! tên Thiên Lý Mã bị nện lên bãi đá, đầu óc quay cuồng, khóe miệng trào máu, hắn mê man không hiểu vì sao lại là mình: hắn đã gây tội gì chứ!? lần trước bị nện trên cát lần này là trên đá. Sáng thức dậy hắn bước sai chân sao?
Đáng sợ hơn là dưới cát có thứ vô cùng nguy hiểm, hắn không dám chần chừ, vội chống tay đứng dậy, đạp bước ngự không.
Nhưng trên đầu hắn ập xuống một cái cự trảo, ép hắn trở lại bãi đã. Hắn rên lên một tiếng, hoảng sợ cầu xin:
“Lạc Bá thiếu chủ, tha mạng!”
Lạc Bá hừ lạnh, không trả lời.
Một thoáng sau, hắn buông tay, tên Thiên Lý Mã vội bay lên không. Lạc Bá lạnh nhạt nói:
“Tất cả thấy rồi chứ?”
“Thấy cái gì? thiếu chủ, ta có thấy gì đâu?” một tên Ma Sư tộc nhanh miệng nói.
Không chỉ tên này nghi hoặc mà đám Yêu tộc còn lại cũng là như vậy, Lạc Bá rốt cuộc muốn nói cái gì?
Qua một thoáng, Vân Ma mắt lóe sáng cười nói:
“Tốt! ngươi làm rất tốt! Vậy là mọi vấn đề đã được giải quyết!”
Huyết Thực, Giản Cảnh nhíu mày một cái rồi chợt giãn ra, bọn hắn cũng hiểu được ý của Lạc Bá. Nhưng đám Yêu tộc còn lại vẫn chưa hiểu ra.
Lạc Bá lúc này giải thích:
“Vừa rồi ném tên kia lên đá gây ra chấn động rất lớn, vậy mà vẫn không có những sợi tơ kia xuất hiện, điều đó chứng tỏ những sợi tơ không có trong đá và thể xuyên qua đá. Chúng ta sau này có thể nghỉ tại trên những bãi đá, tuy sẽ mất thêm thời gian, nhưng có thể đảm bảo tính mạng cho cả đoàn lẫn hàng hóa mang theo.”
Đám Yêu tộc lúc này mới à! lên một tiếng, thì ra là vậy. Bọn chúng bây giờ cảm thấy yên tâm, bọn chúng không cần phải chết mà cũng không cần nghịch ý đám Vân Ma.
Vân Ma gật đầu, nói:
“Các ngươi yên tâm rồi chứ! sẽ không ai phải chết.” rồi hắn lại tiếp tục ra lệnh: “Tất cả đằng không kéo hàng hóa!”
Sau đó, đám Ma Sư tộc cách không cuốn lấy từng sợi dây cột lên người đám Thiên Lý Mã, rồi lại nâng lên từng chiếc rương đặt lên vai đám Bố Giáp Tượng. Riêng quan tài Ma Sư Hoàng, vẫn do đám Ma Sư tộc kéo.
Hành trình lại được tiếp tục, chỉ khác trước đó là lần này tất cả đều đằng không.
Đạp bước trên không đối với mỗi Yêu tộc đều không phải việc khó. Có thể nói đạp không chính là một trong những bài học đầu tiên mà mỗi Yêu tộc đều phải học.
Tuy là không khó nhưng không dễ duy trì trong thời gian dài, bọn chúng dù sao cũng là Yêu thú mà không phải Yêu cầm, bản năng là đi trên đất, đằng không lâu khiến bọn chúng không thoải mái. Lại nói đằng không cần tiêu tốn yêu khí, nếu chỉ một lúc thì cũng thôi. Nhưng đây là một hành trình dài, lại phải đi dưới cái nắng gay gắt, mang theo hàng hóa cồng kềnh, đối với bất kỳ tên Yêu tộc nào đều cảm thấy như cực hình.
Có thể thấy rõ qua khuôn mặt nhăn nhó của đám Bố Giáp Tượng, bọn chúng thân thể vốn nặng nề, lại phải mang theo rương nặng, rồi còn phải đằng không. Bọn chúng không thể duy trì tốc độ như trước.
Đám Thiên Lý Mã mồ hôi ướt đẫm bộ lông, mũi miệng thở phì phò, nhìn vô cùng vất vả.
Trời đã về chiều, phương tây một màu đỏ quặt, đám Yêu tộc đã đến giới hạn, thật không thể đi tiếp. Vân Ma chỉ tay phía trước nói:
“Tại đây có một bãi đá, chúng ta nghỉ tại đây.”
Vừa nghe thấy được nghỉ, đám Yêu tộc mừng rỡ vội vàng hạ xuống. Đám Thiên Lý Mã tháo dây trói, nằm xuống thở hổn hển. Đám Bố Giáp Tượng vừa mới bỏ rương xuống, đã nằm bẹp một đống. Bọn chúng thật sự rất mệt mỏi.
Đêm đến, từng sợi sương lạnh rủ xuống, đám Yêu tộc đã chìm vào giấc ngủ sâu sau một ngày vất vả.
Lạc Bá lặng lẽ bước ra rìa bãi đá, hắn ngồi xuống đưa tay rà trên mặt cát.
Nhận thấy khí tức sự sống, từng sợi tơ trong suốt dựng ngược mọc lên theo sự di chuyển của tay hắn. Sau đó tay hắn tiếp tục nâng lên hạ xuống, những sợi tơ chuyển động theo nhịp tay của hắn.
Hắn đặt tay nhẹ lên cát, từng sợi tơ lập tức cuốn lấy đâm vào tay hắn. Lạc Bá lúc đầu cảm thấy có chút nhói, sau đó liền không cảm thấy gì.
Bàn tay hắn đang cấp tốc teo nhỏ, Lạc Bá dùng lực nắm lấy đám tơ kéo lên.
Phực, phực, phực… đám tơ đứt đoạn, những sợi tơ này cũng không quá bền chắc. Lạc Bá cầm trong tay đám tơ, đôi mắt hắn biến hóa yêu dị bắn ra ma quang.
Khi hắn đang chìm đắm trong nghiên cứu, chợt có tiếng bước chân rất nhẹ đến gần.
“Ngươi phát hiện ra gì sao?” một giọng nói không lớn nhưng âm lực vững chắc.
Lạc Bá thu hồi chủng tính, ánh mắt trở lại như thường, hắn hít một hơi sâu rồi thở ra, ổn định lại yêu khí trong người. Hắn quay đầu mỉm cười hỏi:
“Thế tổ chưa nghỉ ngơi sao?”
“Với thực lực của ta có ngủ hay không cũng không quan trọng, ngược lại là ngươi đêm khuya còn mò ra đây nghịch cát.” Vân Ma đơn giản nói.
“Tính ta hay tò mò, thấy những sợi tơ này kỳ lạ nên nhân lúc cả đoàn nghỉ ngơi thì tranh thủ kiểm tra.” Lạc Bá tìm đại một lý do để giải thích.
“Vậy ngươi phát hiện ra những gì?” Vân Ma lại hỏi.
“Không gì cả. Sinh vật sống này vượt qua mọi kiến thức trước đó của ta, thật không biết chúng là thứ gì.” Lạc Bá tỏ ra thành thật trả lời.
“Ừm!” Vân Ma gật đầu, những thứ này hắn cũng không biết là gì, Lạc Bá mà biết mới là lạ. Hắn nói tiếp: “Nếu không biết thì cũng không cần mất nhiều thời gian truy cứu. Chúng ta sẽ không ở lại đây lâu, ngươi vẫn nên tập trung vào nhiệm vụ.”
“Vâng! thế tổ.” Lạc Bá gật đầu, ngoan ngoãn trở lại chỗ nghỉ. Hắn nhắm mắt, giảm nhịp tim, hơi thở đều đều, chìm vào trạng thái nghỉ ngơi.
Vân Ma liếc nhìn Lạc Bá, sau đó lại nhìn cát vàng bao la, hắn đưa tay chạm vào mặt cát, những sợi tơ cuốn lấy tay hắn.
Hắn vận lực giật đứt đám tơ, đôi mắt bắn ra ma quang quan sát. Một lúc sau, các sợi tơ tiêu tán, hắn thu hồi ma quang. Hắn không phát hiện ra được gì. Hắn cũng không để chuyện này trong lòng, hắn quay lại chỗ nghỉ. Nếu hắn không thể phát hiện ra gì thì Lạc Bá cũng không thể.
Gần đây Vân Ma luôn cảm giác Lạc Bá có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào hắn cũng không thể nói rõ, chỉ biết Lạc Bá luôn cho hắn cảm giác xa lạ như kẻ ngoại tộc. Nhưng Lạc Bá không thể nào là ngoại tộc, không những không phải ngoại tộc mà Lạc Bá còn là Ma Sư tộc có huyết mạch thuần khiết nhất hiện nay.
Có lẽ do chuyến đi này quá áp lực khiến hắn sinh ra nhiều nghi ngờ. Dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ để mắt đến Lạc Bá nhiều hơn.
Đêm, khi trăng treo cao trên đỉnh đầu, Lạc Bá từ từ mở mắt, hắn đảo mắt nhìn quanh, thấy tất cả yên tĩnh, hắn mở ra lòng bàn tay.
Bên trong là mấy sợi tơ được bọc trong một quả cầu yêu khí để chúng không bị tiêu tán. Lạc Bá lại tiếp tục quan sát.
Hắn vốn có tính tò mò nghiên cứu, gặp được một dạng sống kỳ lạ thế này, hắn làm sao có thể bỏ qua.
Qua một lúc hắn vẫn không thể nhìn ra được điều gì.
Xem ra chủng tính đồng thuật không thể nhìn ra thứ này, hắn đành dùng tới thần thức.
Khi thần thức vừa mở cấu tạo chi tiết của những sợi tơ này hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
Hắn ồ! lên một tiếng kinh ngạc, những sợi tơ này là… nấm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.