Nhân Tổ

Chương 421: Thiên Tru giáng




“Hỏa...”
“Tôn...”
“Cốt...”
“Tuyết...”
“Hợp...”
Khi chữ “Hợp” vừa phun ra ngay lập tức từ trên cửu thiên, một đạo lôi đình xé rách bầu trời giáng xuống.
Tứ Phương Thần Thú phản ứng nhanh nhất, bọn hắn đã sớm lường trước chuyện này. Bọn hắn đồng loạt tung chiêu chống đỡ.
Bạch Hổ há miệng gầm lên, một tòa tiểu sơn bay ra từ miệng nó.
Tiểu sơn chớp mắt một cái hóa thành cực đại cự sơn. Tòa cự sơn này một màu vàng đồng, là một toà nguyên khối thần kim cực kỳ trầm trọng, cực kỳ cứng rắn. Không gian bị nó ép cho căng nứt.
Cùng thời điểm, Thanh Long rút ra tấm nghịch lân trước ngực phóng ra che trên đầu Sứ Thanh Giang.
Ai cũng biết rồng có nghịch lân, chạm vào tất nộ. Thanh Long có thể lấy ra nghịch lân hộ Sứ Thanh Giang, đủ cho thấy sự coi trọng Sứ Thanh Giang và nguyền rủa lôi đình.
Chu Tước nhảy múa, hỏa diễm thao thiên, thiêu đốt không gian khiến cho không gian sinh ra vặn vẹo. Chu Tước muốn bẻ cong không gian, để tranh thủ thêm thời gian cho Sứ Thanh Giang né tránh.
Huyền Vũ cũng không đứng yên. Hắn hai tay vũ động, sóng lớn ngập trời tụ lại thành một cái mai rùa che kín Sứ Thanh Giang.
Nói thì nhiều nhưng tất cả hoạt động chưa tới một tức thời gian.
Nguyền rủa lôi đình ngay lúc này giáng xuống.
Oanh! thiên địa chấn động, thần kim cự sơn bị đánh xuyên thủng, cự sơn giống như là miếng đậu hũ không hề có sức chống đỡ.
Lôi đình tiếp tục rơi xuống nghịch lân.
Trên nghịch lân sáng lên những hoa văn đồ án, có hư ảnh thần long xuất hiện, nó gào rít giận dữ bay lên, chủ động tấn công nguyền rủa lôi đình.
Nhưng khi lôi đình vừa chạm, hư ảnh thần long tan rã, một chút sức chống cự cũng không có.
Nghịch lân cũng chung số phận với thần kim cự sơn bị đánh tan nát thành vô số mảnh nhỏ hóa thành từng điểm tinh quang rơi rớt.
Hỏa diễm bẻ cong không gian cũng vô ích, vì nguyền rủa lôi đình không đi theo không gian vặn vẹo, mà đánh vỡ không gian một đường thẳng tiến.
Nguyền rủa lôi đình chạm vào mai rùa do Huyền Vũ dựng lên, mai rùa vỡ thành bọt nước, không một chút dấu vết.
Tứ Phương Thần Thú thấy cảnh này mà sợ hãi, phòng ngự bọn hắn dựng lên hoàn toàn bị đánh tan. Nhưng mà cũng không phải không có tác dụng.
Ít nhất cũng làm chậm nguyền rủa lôi đình được một tức hơi thở thời gian.
Một hơi thời gian rất ngắn, nhưng đủ để Sứ Thanh Giang lấy lại tinh thần, hắn ngay lập tức gồng lên tất cả yêu khí còn lại dồn vào mai rùa - là bộ phận phòng ngự mạnh nhất của hắn.
Oanh! nguyền rủa lôi đình vừa chạm, mai rùa của hắn rách toạc ra từng vết nứt lớn, từng vết rách trải dài như mạng nhện. Sứ Thanh Giang rên lên một tiếng, thất khiếu phun máu, đầu óc mê man.
Nguyền rủa lôi đình tiếp tục ép xuống đè thân hình Sứ Thanh Giang lún vào núi, Bạch Vân Sơn ầm ầm nổ tan, chia năm xẻ bảy.
Bụi bay mù mịt.
Đám Yêu tộc ngẩn ngơ, từ lúc Sứ Thanh Giang phun ra chữ “Hợp” đến khi Bạch Vân Sơn nổ tan bất quá chỉ hai tức hơi thở, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, bọn chúng chẳng kịp phản ứng.
“Sứ Thanh Giang, ngài có sao không?” Bằng Vũ lấy lại tinh thần đầu tiên, vội bay đến tàn tích Bạch Vân Sơn.
Nhưng đúng lúc này một bóng chim lửa đứng chắn trước mặt hắn, Chu Tước nghiêm trọng nói:
“Lùi lại, mọi chuyện còn chưa kết thúc!”
Bằng Vũ ngước mặt lên trời, ẩn ẩn thấy được lôi đình đang hội tụ chuẩn bị đánh xuống. Trước đó thấy được nguyền rủa lôi đình đáng sợ, hắn nào dám manh động, dùng hết tốc lực lùi lại, không quên hỏi:
“Sứ Thanh Giang, ngài ấy...”
“Vẫn còn sống.” Chu Tước lạnh nhạt nói, bây giờ tâm trí của nó tập trung hết vào nguyền rủa lôi đình tiếp theo sắp giáng xuống, không rảnh để giải thích nhiều.
Bụi đất lắng xuống, tại giữa hố đất, Sứ Thanh Giang nằm thở thoi thóp, toàn thân nứt toạc, máu không ngừng trào ra. Hắn ho khục khặc vài tiếng, phun ra máu lẫn nội tạng mảnh nhỏ.
“Còn chịu được sao?” đám Yêu tộc xì xầm lo lắng, nhìn nhau tự hỏi.
“Được! chắc chắn là được, Sứ Thanh Giang thế nhưng là Yêu tộc đại năng...” một tên mạnh miệng nói, nhưng trong lòng hắn cũng không tự tin.
Tứ Phương Thần Thú nhìn nhau trao đổi ánh mắt, bốn bọn hắn đều nhẹ lắc đầu, nguyền rủa lôi đình không thể chống đỡ, trừ khi bọn hắn lấy thân ra đỡ. Bốn bọn hắn có thể đỡ được bốn đạo nguyền rủa lôi đình, nếu có thêm đạo thứ năm vậy thì tất cả đều chết.
Tính toán là thế, nhưng tất nhiên bọn hắn sẽ không lấy thân mình ra mạo hiểm, Sứ Thanh Giang không đáng để bọn hắn hy sinh tính mạng.
Ầm… ầm… ầm… sấm sét giăng ngang trời. Nguyền rủa lôi đình đã tụ đủ lực.
Tứ Phương Thần Thú sắc mặt trầm xuống.
Đúng lúc tưởng như bế tắc thì cách đó một dặm, một bóng khỉ trắng khổng lồ hiện thân, chân đạp mây trắng, mặc một bộ thanh y đạo bào, đầu đội mũ quan ngũ sắc, trên tay nâng lên một bảo vật, hắn lớn tiếng:
“Sứ Thanh Giang đừng sợ, có ta đây.”
Nhìn thấy bóng khỉ trắng này, đám Bạch Viên Thần tộc trước tiên phản ứng, đồng loạt khom lưng cúi đầu:
“Cung nghênh Thông Ngôn Đại Thánh!”
Nghe mấy chữ “Thông Ngôn Đại Thánh” tất cả Yêu tộc có chút chấn kinh.
Thông Ngôn Đại Thánh đã lâu rồi không hiện thế, rất nhiều tin đồn xuất hiện, có kẻ nói Thông Ngôn Đại Thánh đã lìa đời, có kẻ lại nói Thông Ngôn Đại Thánh đang bế quan trùng kích cảnh giới mới, cũng có kẻ nói nhìn thấy Thông Ngôn Đại Thánh lại tiến về Thần tộc đến nay vẫn chưa trở về…
Thông Ngôn Đại Thánh lúc này xuất hiện, khiến cho tất cả kinh ngạc, kinh ngạc hơn nữa là có vẻ Thông Ngôn Đại Thánh có chuẩn bị mà đến.
Sứ Thanh Giang, Tứ Phương Thần Thú, Thông Ngôn Đại Thánh. Sáu tên bọn hắn là đỉnh tiêm tồn tại của Yêu giới, bình thường như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Hôm nay bọn hắn tụ họp tại đây, xem ra đã lên kế hoạch từ lâu.
Oanh! xé rách chín tầng trời, nguyền rủa lôi đình giáng xuống.
Thông Ngôn Đại Thánh hừ lạnh, tay hắn cầm một chiếc cân nâng lên.
Cán Cân Công Lý!
Đây là bảo vật hắn nhìn thấy tại Thần giới, quá ngưỡng mộ bảo vật này, hắn đã tìm cách phục chế. Tốn không biết bao nhiêu thời gian công sức, hắn coi như đã phục chế thành công.
Đây là lần đầu tiên Cán Cân Công Lý được hắn dùng công khai.
Đám Yêu tộc trố mắt nhìn kinh ngạc, vẫn biết đây có thể là bảo vật của Thông Ngôn Đại Thánh nhưng bọn hắn chưa bao giờ thấy một bảo vật có hình dạng thế này. Không biết công dụng ra sao?
Cán Cân Công Lý bay lên, chiếm giữ không gian trên đầu Sứ Thanh Giang.
Đúng lúc này, nguyền rủa lôi đình giáng xuống.
Nguyền rủa lôi đình đánh vào Cán Cân Công Lý.
Oanh! oanh! oanh! những tiếng kinh thiên động địa.
Nhưng đáng kinh ngạc là Cán Cân Công Lý không bị đánh nát, từng sợi lôi đình chạy tán loạn trên chiếc cân, cuối cùng tụ lại trên một cán cân.
Cán cân bên trái lập tức trùng xuống, cán cân bên phải nâng lên.
Thông Ngôn Đại Thánh tay kết ấn, miệng phun chú ngữ:
“Có tội!”
Hắn đưa tay chỉ vào cán cân, quát:
“Trừng phạt!”
Các ấn ký, đường vân trên Cán Cân Công Lý sáng lên, nguyền rủa lôi đình trên cán cân trái được dẫn xuống cán cân.
Thông Ngôn Đại Thánh chỉ về phía Sứ Thanh Giang rồi dời ngón tay chỉ về phía đám Yêu tộc.
Đám Yêu tộc ngẩn ngơ, đây là ý gì?
Không để bọn hắn chờ đợi, câu trả lời lập tức có.
Nguyền rủa lôi đình theo cán cân giáng thẳng xuống đám Yêu tộc.
Oanh… oanh… oanh…
Quá bất ngờ không kịp phản ứng. Lôi đình đánh tới.
Phốc… phốc… phốc… lôi đình vừa chạm, thân thể đám Yêu tộc tan rã thành tro bụi.
Đám Yêu tộc sợ hãi chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
Qua đợt công kích đầu tiên, Cán Cân Công Lý vẫn nghiêng hẳn về bên trái.
Thông Ngôn Đại Thánh lại chỉ tay xuống dưới, phán:
“Có tội! Trừng phạt!”
Đám Yêu tộc sợ mất mật, giành đường mà chạy. Có tên chạy trên mặt đất, có tên bay trên không, có tên chuyền cành cây, có tên chui dưới đất… bọn chúng đều dùng hết sức bú mẹ mà chạy, đạp lên kẻ khác mà chạy, cắm đầu về phía trước, không dám quay nhìn một cái.
Lôi đình giáng xuống mặt đất, đánh mặt đất thành một hố sâu, nhưng lôi đình không tan mà tán, giống như những con rắn độc bò đi kiếm con mồi.
A! A! A! liên tục có những tiếng kêu thất thanh bi thảm vang lên.
Trên trời dưới đất, không đâu có chỗ an toàn cho bọn hắn. Tất cả đều hôi phi yên diệt.
Dù đã giết rất nhiều Yêu tộc nhưng Cán Cân Công Lý vẫn lệch trái, chứng tỏ “tội” vẫn còn quá lớn. Thông Ngôn Đại Thánh phải tiếp tục “trừng phạt”.
Cán Cân Công Lý này chỉ là hàng phỏng chế, tác dụng của nó không phải thưởng thiện phạt ác, mà là di tội, truyền tội của Sứ Thanh Giang sang Yêu tộc khác.
Thông Ngôn Đại Thánh yêu khí cuồn cuộn ra sức giữ vững cán cân, mở miệng:
“Tội còn rất nhiều, phải giữ bọn chúng lại.”
Lời này là nói với Tứ Phương Thần Thú, bốn bọn hắn hiểu ý.
Tứ Phương Thần Thú tỏa ra bốn phương, khí tức bùng nổ, tạo thành một bức tường yêu khí phong thiên khốn địa, giọng nói vang vọng chấn động màng tai:
“Các ngươi đều là Yêu giới một thành viên, đây là lúc cần các ngươi cống hiến sức lực.”
Đám Yêu tộc sợ hãi, bọn chúng nhìn Tứ Phương Thần Thú với ánh mắt tuyệt vọng, bọn chúng có thể chống lại sao? Thực lực hai bên cách xa quá lớn, cho dù tất cả cùng tiến lên cũng không thắng được.
Nhưng đứng trước cái chết, bọn chúng đều làm ra phản kháng.
Đám Yêu tộc dốc hết sức tấn công vào bức tường yêu khí, chủng tính đủ loại phóng xuất, bảo vật bay loạn xạ.
Có nhiều tên trước đó nhanh chân đã chạy ra khỏi vòng phong tỏa, quay đầu nhìn lại, thầm kêu may mắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.