Nhân Tổ

Chương 359: Long Diên Hương




Bạch Dã mắt đối mắt với Cao Minh, không hề sợ hãi, hắn nhận ra sát ý trong mắt Cao Minh, nhưng thì sao…. hắn việc gì phải sợ.
Gặp phải ánh mắt kiên nghị của Bạch Dã, Cao Minh cảm thấy khó chơi, xem ra vị bát đệ này thật sự có tâm tranh hùng với hắn. Cao Minh nở nụ cười nhạt quay mặt đi chỗ khác.
Vũ Đông hài lòng, con của hắn phải có dã tâm, không có dã tâm khác nào thứ phế vật.
“Chuyện Ngư Tinh không phải đại bí mất, nhưng các ngươi cũng không nên lắm miệng. Các ngươi hiểu chứ?” Vũ Đông nghiêm giọng hỏi.
“Hài nhi hiểu.” Bạch Dã và Cao Minh đồng loạt lên tiếng.
“Ngươi còn điều gì muốn hỏi không?” Vũ Đông hỏi Bạch Dã.
“Hài nhi không còn chuyện gì.” Bạch Dã chấp tay nói.
“Được. Vậy lui ra đi. Sớm ngày luyện hóa vật kia tăng lên huyết mạch. Ta sau đó còn có nhiệm vụ cho ngươi.” Vũ Đông úp úp mở mở nói.
“Vâng!” Bạch Dã đáp lời, sau đó từ từ lui ra.
Khi Bạch Dã đã ra ngoài, Cao Minh thăm dò hỏi:
“Phụ vương, ngài định giao nhiệm vụ gì cho bát đệ.”
Vũ Đông đưa ánh mắt sắc bén nhìn hắn: “Hửm!?”
Cao Minh vội cúi đầu:
“Là hài nhi lắm lời, mong phụ vương tha tội.”
“Ngươi cứ quản tốt chuyện của mình đi. Mọi chuyện tự có ta sắp xếp.” Vũ Đông lạnh lùng nói.

Bạch Dã trở về Phương Nghi cung. Nhân Nhân hồ hởi ra đón.
Bạch Dã nhẹ xoa đầu Nhân Nhân, hắn xốc nách nhấc Nhân Nhân lên đặt trên vai hắn. Cả hai bơi vào trong cung.
Nhân Nhân rất thích điều này, ôm ghì chặt đầu hắn, ríu rít kể chuyện.
Tôn Kỳ thật sự rất có hảo cảm với Nhân Nhân. Mặc dù cả hai không phải huynh muội thật, cũng không cùng chủng tộc, nhưng nhìn ánh mắt trong sáng không một hạt bụi của Nhân Nhân, hắn khó mà sinh lòng căm ghét.
Thời gian này nhìn Nhân Nhân bên cạnh chơi đùa, lòng hắn cũng sinh ra tình cảm, dù sao hắn cũng là con người, không phải là sắt đá.
Nhìn Nhân Nhân, hắn lại nhớ đến tình cảnh của Nhân tộc. Chỉ mong một ngày, Nhân tộc cũng có quyền sống, quyền tự do và quyền hạnh phúc.
Vừa vào trong, Ninh Hoàng nương nương đã ngồi ghế chờ sẵn.
Bạch Dã cúi đầu chào:
“Mẹ!”
Ninh Hoàng nương nương mỉm cười gật đầu, nói:
“Tới đây ngồi đi!” rồi quay sang nhìn Nhân Nhân, nói: “Nhân Nhân ra ngoài chơi đi, không được làm phiền bát ca con như vậy.”
“Nhưng Nhân Nhân muốn chơi với bát ca.” Nhân Nhân sụ mặt, ôm ghì lấy cổ Bạch Dã.
Bạch Dã mỉm cười đặt Nhân Nhân lên đùi, ôm vào trong lòng nói:
“Không sao đâu! Có Nhân Nhân bên cạnh, con cũng cảm thấy thêm vui.”
“Được rồi, vậy thì tùy con.” Ninh Hoàng nương nương không cố chấp ngăn cản, nàng nói sang chuyện khác: “Vừa rồi phụ vương con cho thuộc hạ đưa đồ đến.”
Nói rồi, nàng phất tay.
Bốn con cua khệ nệ khiêng một cái kiệu gỗ, bên trên đặt một vật to lớn có phủ tảo đỏ.
Bạch Dã nhìn vật này hơi ngạc nhiên, hắn cứ nghĩ Vũ Đông sẽ cho hắn một cây thảo dược hay một viên yêu hạch gì đó, không ngờ lại là một vật to đùng.
Bạch Dã bước tới, cầm tấm tảo kéo xuống.
Vật này là một chất sáp màu xám, có mùi thơm nhẹ. Không hề lộ ra một chút khí tức đặc biệt, thật giống như một khối đá ven đường, không một chút thu hút.
Bạch Dã đưa tay sờ lên bề mặt. Vật này không mịm không nhám, không lạnh không nóng, hơi nhẹ hơn so với khối đá cùng kích thước. Vật này tương đối mềm, chỉ cần hắn dùng một ít lực là có thể in dấu vết lên bề mặt.
Bạch Dã không biết vật này là gì, hắn đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Ninh Hoàng nương nương chờ giải thích.
Ninh Hoàng nương nương hiểu ý, mở miệng giải thích:
“Vật này gọi là Long Diên Hương, ta cũng không ngờ phụ vương ngươi lại ban cho ngươi vật này.”
“Long Diên Hương…” Bạch Dã lẩm bẩm cái tên trong miệng, cố lục lọi trong trí nhớ đám mà hắn sưu hồn nhưng cũng không tìm ra được thông tin liên quan đến Long Diên Hương.
Điều này cũng bình thường thôi, dù sao đám hắn sưu hồn địa vị cũng không cao nên hiểu biết cũng hạn chế.
Bạch Dã yên lặng chờ Ninh Hoàng nương nương giải thích tiếp.
“Long Diên Hương là não cá nhà táng hóa thạch. Cá nhà táng sau khi chết đi nếu gặp phải điều kiện đặc biệt nào đó, thay vì thân xác hủ hóa thì sẽ bị hóa thạch.”
“Cá nhà táng?” lại một cái tên Bạch Dã thấy xa lạ nữa.
Ninh Hoàng nương nương biết Bạch Dã còn chưa khôi phục hoàn toàn trí nhớ nên tiếp tục giải thích:
“Nếu chúng ta bơi mãi về phía tây, vượt qua tất cả các đại dương mà chúng ta đã biết sẽ đến một vùng biển đầy giông bão, vùng biển này gọi là Biển Quái Vật.”
Biển Quái Vật? lại một cái tên xa lạ mà hắn không biết được.
“Vùng biển này do ai ngự trị?” Bạch Dã hỏi.
Ninh Hoàng nương nương lắc đầu:
“Đây là một trong những cấm hải mà Hải tộc không thể đặt quyền cai trị, cũng giống như Hải Táng.
Hải Táng được xem là nơi ngự trị của Thế Giới Thụ, trở thành cấm hải cũng là dễ hiểu. Biển Quái Vật cũng được gọi là cấm hải, cho thấy nó nguy hiểm không kém Hải Táng.
Nhiều đời Hải Vương từng xua quân tiến công Biển Quái Vật với mục đích mở rộng lãnh thổ, nhưng đều lấy thảm bại mà kết thúc.
Mặc dù thất bại nhưng cũng không phải là không có thu hoạch.
Theo như lời những kẻ còn sống kể lại Biển Quái Vật vô cùng trù phú với vô vàn thần kim khoáng thạch, thảo dược nhiều như rong dại, kỳ vật chỗ nào cũng có…
Có một kẻ may mắn mang về một khối đá xanh. Các Hải Vương từng thử công kích nhưng không thể gây tổn hại cho viên đá. Khiến cho các Hải Vương nổi tranh chấp, gây sóng biển suốt một thời gian.
Có kẻ lại vớt được một cây tảo vàng, kiểm tra mới biết là tuyệt thế thảo dược.
Mặc dù có nhiều tài nguyên nhưng mà Biển Quái Vật quá nguy hiểm, đi vào tìm kiếm là không thể.
Từ đó các Hải Vương liền phái quân đóng ven Biển Quái Vật. Chờ biển nổi bão, đôi khi sẽ vớt được vài thứ gì đó trôi ra ngoài.
Long Diên Hương chính là một trong những thứ được trôi ra.”
Biển Quái Vật, cá nhà táng, Long Diên Hương… Bạch Dã lẩm bẩm mấy cái tên này. Lại một lần nữa hắn được mở rộng kiến thức. Nếu có cơ hội hắn muốn đến xem Biển Quái Vật một lần.
Nhưng trước mắt hắn cần biết như thế nào sử dụng Long Diên Hương nâng cao thực lực.
“Vậy phải dùng Long Diên Hương thế nào?” Bạch Dã hỏi.
“Long Diên Hương cần phối hợp với ba trăm loại thảo dược, kỳ vật nấu bảy bảy bốn mươi chín ngày, lúc đó Long Diên Hương mới tan ra hòa vào thảo dược, sau đó ngâm mình trong dược dịch, hấp thụ dược dịch.” Ninh Hoàng nương nương trả lời.
“Xem ra có chút phức tạp, cần một khoảng thời gian chuẩn bị.” Bạch Dã nhẩm tính.
“Cái đó thì con không cần lo. Mẫu thân sẽ nhờ quy thầy chuẩn bị thảo dược, kỳ vật, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Khoảng mười ngày nữa thôi là sinh nhật của Nhân Nhân, phụ vương con đã hứa cho Chương Đình Vương hộ tống chúng ta đến đảo Phù Hoa. Chúng ta có thể nhân cơ hội này luyện hóa Long Diên Hương.” Ninh Hoàng nương nương mỉm cười nói.
Bạch Dã nghe xong, suy tính một chút thì gật đầu. Cách này khá toàn vẹn.
Long Diên Hương cần đun nấu với thảo dược, vậy nên cần thực hiện trên đất liền. Phù Hoa đảo không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng có sự bảo vệ của Chương Đình Vương thì không vấn đề gì.
Xem ra khi nhận ra Long Diên Hương, Ninh Hoàng nương nương đã suy nghĩ cẩn thận cách dùng.
Mấy ngày sau, một đoàn Hải tộc tiến về phía Phù Hoa đảo.
Chương Đình Vương dẫn đầu, xếp hàng hai bên là binh sĩ tinh nhuệ.
Phía sau là ba cái kiệu lớn do mười hai con Hải Tượng khiêng, có binh tôm tướng cá vờn quanh la hét dọn đường.
Có các Nữ Tiên Cá nhảy múa tung hoa, hát lên những giai điệu êm tai.
Cảnh tượng vô cùng rầm rộ, đám Hải tộc gần đó không khỏi hâm mộ.
Đảo Phù Hoa nhanh chóng bị phong tỏa, không ai có thể xâm phạm.
Chỉ có một nhóm tiến lên đảo, còn lại thì ở dưới nước canh gác.
Nhân Nhân lần đầu được đặt chân lên đất liền, mặc dù đây chỉ là một hòn đảo nhỏ, cũng khiến nó vô cùng thích thú.
Nhân Nhân nhảy nhót khắp nơi, luôn miệng hỏi những thứ xung quanh. Ninh Hoàng nương nương trả lời mà cũng mệt cả người, liếc mắt cho Bạch Dã nhờ trợ giúp.
Bạch Dã mỉm cười nâng lên Nhân Nhân đặt lên vai.
Nhân Nhân nhìn về phía chân trời, một màu xanh biếc trong tầm mắt, nó hỏi:
“Bát ca, ngoài kia là gì?”
“Đất liền.”
“Đất liền sao? đất liền lớn bao nhiêu?”
“Đất liền rất lớn. Có đi cả đời cũng không đến cùng đích, nhưng so với Đại Hải vẫn không là gì.”
“Đồ ăn trên đất liền có ngon không?”
“Đồ ăn trên đất liền rất thú vị.”
“Thú vị sao?”
“Nghe nói Nhân tộc trên đất liền chính là từ Nhân Ngư tộc chúng ta tiến hóa thành, nhưng mà tiến hóa lỗi, trở thành loài máu bùn. Có đúng vậy không bát ca?”
“Không nên quá tin vào những lời đồn.”
“Bát ca nói xem thịt Nhân tộc có ngon không? Ăn bọn chúng liệu có giúp chúng ta tăng huyết mạch?”
“Muội nghe chuyện về Ngư Tinh chưa?”
“Rồi! Nghe nói hắn bị giết hóa thành một hòn đảo.”
“Hắn chính là ăn thịt Nhân tộc nên mới bị như vậy.”
“Nhưng trên đời làm sao có thể có tên Nhân tộc thứ hai làm được như vậy.”
“Ngư Tinh trước khi chết cũng là nghĩ như vậy. Muội làm sao biết được, đang lúc muội ăn thịt Nhân tộc, chính là lúc có kẻ đòi mạng muội. Huynh khuyên muội một câu: tuyệt không nên ăn thịt Nhân tộc.”
Nhân Nhân nghe lời này, không hề nghĩ nhiều lập tức gật đầu thật mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.