Nhân Tổ

Chương 270: Lôi kéo và ly gián




Những ngày tiếp theo Tôn Kỳ dự định tập trung vào nghiên cứu nhưng mà sự việc đôi khi không theo ý hắn.
Trước đó mấy ngày hắn đi dạo khắp nơi trong cung, sau đó lại tùy tiện bắt đi mấy tên tạp vụ.
Mục đích của Tôn Kỳ chỉ là muốn hiểu rõ địa hình hoàng cung để chuẩn bị trốn chạy sau này, hắn mang đi bọn Tiểu U là để làm tay chân thân tín nhưng để tránh bị nghi ngờ nên hắn đã bắt thêm mấy tên tạp vụ khác.
Mục đích của hắn chỉ có thế nhưng trong mắt đám quan lại trong cung, bọn chúng lại cho rằng Tôn Kỳ đang muốn nhắc nhớ bọn hắn là: ai đang được bệ hạ sủng ái? Còn không mau mang lễ vật đến ra mắt!
Càng trùng hợp hơn là Tôn Kỳ gây chuyện với thuộc hạ của Cẩm Phi và Lan Phi, sau đó thì Cẩm Phi và Lan Phi đều mang bảo vật đến tặng.
Phải chăng nếu như bọn hắn không mang lễ vật thì cũng sẽ bị gây chuyện?
Lấy bụng ta suy bụng người, đám quan lại trong hoàng thành lập tức nhốn nháo đi tặng lễ.
Suốt từ sáng đến tối liên tục có khách viếng thăm.
Tôn Kỳ cũng là mệt đau cả đầu, một số tiểu quan tiểu chức thì hắn để cho Lý Biểu tiếp đón, còn một số đại quan vẫn là hắn phải tự mình tiếp đón, trong đó có cả mấy vị thượng thư, tướng quân.
Đến khuya, bên ánh lửa nhập nhèm, Tôn Kỳ ngồi lim dim đôi mắt.
Tiểu U đằng sau đấm lưng cho hắn, Tiểu Diêm thì sắp xếp lại các tặng lễ, Lý Biểu thì đang điều binh trông coi phủ.
Lúc này có một thuộc hạ vào bẩm báo:
“Bẩm cung chủ, có khách đến thăm.”
Tôn Kỳ từ từ mở mắt, giọng mệt mỏi nói:
“Là ai?”
“Kẻ này không nói rõ thân phận.” Tên thuộc hạ trả lời.
“Vậy thì để cho Lý đội trưởng tiếp đi.” Tôn Kỳ phất phất tay ra lệnh.
“Vâng!” Tên thuộc hạ mới đứng lên quay đầu đi, thì hắn giật thót tim vì vị khách kia đã đứng sau lưng hắn.
Đám Tôn Kỳ cũng giật mình bất ngờ.
Lý Biểu ngay lập tức rút đao. Nhưng vị khách kia chỉ phất nhẹ tay đã đẩy Lý Biểu bay ra ngoài ngất xỉu. Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ này chính cường giả Hợp Nhất cảnh.
Tôn Kỳ nhíu mày, tên Hợp Nhất cảnh bảo vệ mình làm gì mà lại để tên này tới gần mình như vậy, nếu như là tới ám sát không phải hắn đã chết rồi sao?
Nhưng may mắn là tên này không có động thủ tiếp. Đây là một lão giả tóc bạc râu dài, khuôn mặt hiền từ.
Lão vuốt nhẹ chòm râu cười nói:
“Cung chủ không hoan nghênh lão hủ sao?”
Tôn Kỳ lấy lại bình tĩnh, cười đáp:
“Tiền bối từ xa đến, không biết có gì chỉ dạy?”
“Không dám chỉ dạy cung chủ. Hôm nay lão hủ chỉ là đến tặng lễ.” lão giả nói rồi lấy từ trong tay áo ra một bảo hạp.
Tôn Kỳ nháy mắt, Tiểu Diêm tiến lên tiếp lễ.
Tiểu Diêm đưa bảo hạp đến trước mặt Tôn Kỳ, cũng không dám mở ra.
Lão giả cười nói:
“Cung chủ chắc là không sợ mở bảo hạp ra chứ?”
Tôn Kỳ đảo mắt một vòng, cười nói:
“Ta có gì phải sợ! mở ra đi.”
Tiểu Diêm tay run run, hắn ngẩng đầu thấy Tiểu U khẽ gật đầu với hắn. Tiểu Diêm tất nhiên là không tin Tôn Kỳ, nhưng lại rất nghe lời Tiểu U.
Tôn Kỳ cũng không phải là dũng cảm không sợ chết, mà là hắn đã dùng thần thức đảo qua bảo hạp, thấy không có nguy hiểm mới cho mở ra.
Bảo hạp từ từ mở ra, từng tia huyết quang bắn ra từ khe hở. Tôn Kỳ cũng cảm thấy có chút chói mắt.
Hiện ra trước mắt Tôn Kỳ là một cây Huyết San Hô, không nói cũng biết đây tuyệt đối là bảo vật.
Lão giả vuốt chòm râu cười nói:
“Cung chủ gan dạ quyết đoán, lão phu bội phục. Đây là một cây Huyết San Hô, lấy từ đáy biển đông, dài hai mươi tấc, nặng hai cân, có năm nhánh lớn, bảy nhánh nhỏ.
Huyết San Hô là vương của các loại san hô, sống tại trung tâm các đảo san hô, dùng máu làm thức ăn, mỗi năm ngàn năm mới sinh trưởng được một tấc. Cây san hô này ít nhất cũng 200 ngàn năm.
Tuy là quý hiếm nhưng công dụng của nó lại chưa được biết đến nhiều. Nhưng với tài trí của cung chủ, lão hủ tin rằng cung chủ sẽ tìm ra công dụng thực sự của nó.”
Tôn Kỳ vuốt nhẹ cây san hô, cười nhạt trong lòng: đây là muốn thử thách trí tuệ của ta sao?
“Tiền bối có lòng, vãn bối xin nhận nhưng mà không biết tặng lễ là ai để vãn bối tạ ơn.”
Lão giả lúc này lại lấy từ trong tay áo ra một phong thư, nói:
“Cung chủ cứ đọc phong thư này sẽ hiểu.”
Tiểu Diêm tiếp lấy phong thư, mở ra cho Tôn Kỳ xem.
Bên trong là một bài thơ:
“Trèo lên cây bưởi hái hoa
Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân.
Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc
Em có chồng anh tiếc lắm thay!” (1)
Tôn Kỳ đảo mắt một vòng, lập tức hiểu ra kẻ đưa bảo vật là ai. Hắn cười nói:
“Vãn bối đã biết là ai tặng lễ.”
“Cung chủ quả nhiên thiên tư trác tuyệt, không biết cung chủ trả lời thế nào?” Lão giả cười hỏi.
Tôn Kỳ sai Tiểu U mang giấy viết ra.
Tiểu U đứng mài mực, Tôn Kỳ cầm bút, một chút suy tư, hắn liền viết xuống bài thơ:
“Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh chẳng hỏi những ngày còn không?
Bây giờ em đã có chồng
Như chim vào lồng như cá cắn câu.
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ
Chim vào lồng biết thuở nào ra?” (2)
Tôn Kỳ trao lại phong thư cho lão giả. Lão giả lập tức chắp tay chào cáo từ.
Lý Biểu lúc này mới thất thểu đi vào, có chút chật vật nhưng chưa trọng thương, hiển nhiên là lão giả kia nương tay. Lý Biểu chắp tay nói:
“Cung chủ ta tội là thuộc hạ vô năng. Thuộc hạ sẽ báo cáo chuyện này lên cho bệ hạ.”
Tôn Kỳ gật đầu phất tay nói:
“Ừm, cứ thế mà làm đi. Ta mệt rồi, ta đi nghỉ trước.”
Tiểu U sau đó đẩy Tôn Kỳ đi vào trong. Lý Biểu vội vã đi báo cáo, hắn biết sự việc lần này không nhỏ, làm không tốt sẽ bị bêu đầu.
Tại trong phòng, chỉ còn Tôn Kỳ, Tiểu U và Tiểu Diêm.
Khi Tiểu U muốn mở miệng thì Tôn Kỳ ra dấu im lặng.
Tôn Kỳ tỏa ra thần thức bao trùm không gian ba bọn họ, không gian này vặn vẹo hồn lực khiến cho hồn lực chỉ nhìn thấy ảo cảnh.
Tôn Kỳ lúc này mới nói:
“Có một Hợp Nhất cảnh luôn theo dõi chúng ta, các ngươi không được tùy ý mở miệng. Từ nay trở đi nếu không có ta, tuyệt đối không được bàn chuyện riêng, nếu lộ ra nghi điểm, các ngươi cũng đã biết hậu quả.”
Tiểu U và Tiểu Diêm gật đầu.
Nhưng mà trong lòng Tiểu Diêm lại tỏ vẻ khinh thường: nếu như nói có Hợp Nhất cảnh theo dõi, vậy thì tại sao bây giờ ngươi còn dám nói chuyện, đây rõ ràng là uy hiếp bọn ta, sợ bọn ta bàn chuyện riêng.
Mặc dù trong lòng nghĩ thế, nhưng thấy thái độ của Tiểu U, hắn biết mình phải làm theo. Tiểu U tỷ cũng quá tin lời tên này đi.
Tiểu U thật ra cũng có suy nghĩ giống Tiểu Diêm, nhưng nàng vẫn chọn tin tưởng lời Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ luôn tạo cho nàng cảm giác tuyệt đối đáng tin. Cái này không thuộc về lý trí mà thuộc về cảm giác.
Tiểu U lúc này ngập ngừng hỏi:
“Ca, bài thơ kia của ai? có ý gì?”
“Bài thơ là của Khổng Cô Cung hội trưởng luyện linh sư hội, ý tứ là muốn ta quay về phe hắn.” Tôn Kỳ giải thích.
“Vậy còn ý trong bài thơ của ca ca?”
“Ta từ chối! có một số quyết định đã làm ra thì không thay đổi được, dù có sai thì cũng phải sai tới cùng.”
“Ca cho rằng mình đã quyết định sai?”
“Hiện giờ không thể nói trước đúng sai, nhưng dù có sai, ta cũng đã chuẩn bị hậu chước.”
“Hậu chước của ca là gì?”
“Chính là các ngươi.” Tôn Kỳ vừa chỉ bọn hắn vừa cười tủm tỉm.
Tiểu Diêm và Tiểu U lại cảm thấy lạnh hết sống lưng.

Tại trong một căn phòng bí mật, có mấy bóng áo đen đang quây quần quanh bàn tròn.
“Hắn đã cự tuyệt như thế, Khổng hội trưởng còn có ý gì?”
“Bài thơ chưa có câu kết, ý còn bỏ ngỏ. Hay là ta lại tiếp tục tặng lễ khác.”
“Khổng hội trưởng thật quý tài. Thôi thì chiều theo ý Khổng hội trưởng lần này nữa.”

Ngày hôm sau, lại có một tặng lễ khác được đưa tới cho Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ nhìn tặng lễ, thở dài, viết nốt hai câu kết.
Khổng Cô Cung sau đó nhận được phong thư, lão mở ra đọc:
“Có lòng xin tạ ơn lòng,
Đừng đi lại nữa mà chồng em ghen!” (3)
Khổng Cô Cung đặt phong thư lên bàn, buồn rầu nói:
“Thật tiếc cho một kỳ tài. Chuyện tiếp theo tùy các vị thôi.”
“Vốn là nên như thế. Kế hoạch giết Tinh Niệm. Khởi động!”

Tại trong Tử Cấm Thành, trên Vĩnh Thiên Tháp, một vị trung niên mặc hoàng y đang dõi mắt về phương xa ngắm cảnh. Hắn chính là Lý Thiên Hoa.
Lý Biểu đang quỳ báo cáo sự việc của Tôn Kỳ.
Lý Thiên Hoa nghe xong gật đầu, phất phất tay nói:
“Được rồi. Trẫm đã biết, ngươi lui đi.”
“Vậy thuộc hạ cần…” Lý Biểu ngập ngừng hỏi.
“Không cần làm gì cả, mọi chuyện cứ như trước đó mà làm.” Lý Thiên Hoa lạnh nhạt nói.
“Vâng! Thuộc hạ đã rõ.” Lý Biểu tuân lệnh lui ra.
Trên Vĩnh Thiên Tháp chỉ còn lại một mình Lý Thiên Hoa, gió thổi quần áo bay phần phật, thân hình hắn vững trãi như một ngọn núi bất động. Đôi mắt hắn tỏa ánh tử sắc xuyên thấu không gian nhìn về hướng Đan Thanh Cung.
Tôn Kỳ đang tại luyện đan bỗng nhiên cảm thấy nổi da gà, nhưng rất nhanh bình thường trở lại, Tôn Kỳ nhếch mép cười.
Một lúc sau, Lý Thiên Hoa thu lại ánh mắt, trầm giọng nói:
“Cô Tinh thúc thấy chuyện này thế nào?”
Không có ai trả lời hắn.
Một ngọn gió nhẹ thổi qua cuốn theo một chiếc bạch vũ mao, chiếc lông vũ chao liệng sắp rơi trên hoàng bào của Lý Thiên Hoa thì một bàn tay kẹp lại chiếc lông vũ.
Hắn vuốt nhẹ lông vũ khiến cho chiếc lông từ từ hóa thành hắc sắc, toàn thân hắn được bọc trong bóng tối, giọng hắn như u minh:
“Bệ hạ thấy rõ cần gì phải hỏi ta.”
Lý Thiên Hoa quay đầu, nở nụ cười:
“Chỉ có Cô Tinh thúc là hiểu trẫm nhất. Bọn chúng đây là dụng kế lôi kéo và ly gián.
Bọn chúng rõ ràng biết trẫm luôn để mắt đến Tinh Niệm nhưng vẫn giở trò lôi kéo công khai, nếu như thành công thì tốt nếu như thất bại thì cũng sẽ khiến trẫm nghi ngờ Tinh Niệm.
Quả là lũ cáo già.”
“Bệ hạ sáng suốt, sao có thể để bọn hắn thành công.” Cô Tinh nói.
“Không. Bọn hắn đã thành công, trẫm thật sự nghi ngờ Tinh Niệm.” Lý Thiên Hoa nở nụ cười nói.
“Bệ hạ đã biết là kế của bọn hắn, sao còn trúng kế?” Cô Tinh nhíu mày hỏi.
“Trúng kế? chỉ dựa vào trí tuệ của bọn hắn mà đòi tính kế với trẫm. Ngay từ đầu trẫm đã không tin Tinh Niệm, đúng hơn là trên thế gian này trẫm không hề tin bất cứ ai. Trẫm chỉ tin chính mình.” Lý Thiên Hoa ngửa mặt cười lớn.
p/s: (1)(2)(3): là thơ ta sáng tác. Haizz, rất muốn nói như vậy, nhưng thật ra là của chúa Trịnh và Đào Duy Từ.
Đào Duy Từ được xem như Tử Phòng, Khổng Minh của chúa Nguyễn. Chúa Trịnh biết tài Đào Duy Từ nên nhiều lần dụ dỗ nhưng đều bị Đào Duy Từ từ chối. Mọi người có thể tìm hiểu thêm về nhân vật đặc biệt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.