Nhân Tổ

Chương 248: Khi kẻ ngu có sức mạnh




Tôn Kỳ nhìn bọn hắn nói:
“Các ngươi, ai lên trước.”
“Để thuộc hạ.” Một tên nhanh chóng bước ra, hắn gọi Cương Tán.
Có vẻ như bọn họ đã thảo luận xong xuôi trước đó.
Tôn Kỳ nhìn hắn gật đầu nói:
“Vậy thì bắt đầu thôi. Ngươi chọn phụ thể nào?”
Tên này dù rất muốn chọn Hỏa Hạt Ma Sư làm phụ thể, nhưng trước đó phụ thể đã được âm thầm phân chia cho bốn huynh đệ Hoàng Cẩu, hắn chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất là Trư Bát.
Tôn Kỳ nói:
“Ngươi ngồi xuống, tịnh tâm tĩnh khí, từ từ vận khởi ma pháp, làm theo lời ta hướng dẫn.”
Sau đó, Tôn Kỳ hướng dẫn tỉ mỉ từng bước để hắn nhập vào phụ thể.
Nhập phụ thể. Xâm chiếm phụ thể. Điều khiển phụ thể. Cải tạo phụ thể.
Chính là các bước quan trọng để biến phụ thể thành cơ thể của mình. Trong mỗi bước đều cần có đại lượng ma khí và hồn lực hỗ trợ.
Nhập phụ thể: không đơn giản chỉ là chui vào trong một thân xác, mà phải chui vào đúng nơi hồn cư.
Hồn cư chính là nơi trú ngụ của hồn phách, vậy hồn cư ở chỗ nào?
Mỗi sinh vật có một nơi hồn cư khác nhau, thậm chí trong cùng giống loài, hồn cư cũng có thể không cùng vị trí.
Cái này cần có tiền bối đi trước hướng dẫn. Nếu tự thân tìm kiếm thì cần dùng hồn lực càn quét phụ thể rồi tìm những điểm khả nghi có thể là hồn cư, rồi sau đó chui vào phụ thể thăm dò.
Nếu may mắn có thể tìm được ngay, nếu không may thì sẽ mất rất nhiều thời gian mà cũng không tìm được. Nhưng nếu ma linh chui vào trong cơ thể quá lâu thì sẽ bị tiêu hao ma khí và hồn lực.
Vì ma linh và cơ thể vốn là hai dạng tồn tại khác nhau, sẽ có tính bài xích. Sự bài xích này sẽ tiêu hao ma khí của ma linh. Vậy nên nếu ma linh ở lâu trong cơ thể sẽ bị tổn hại.
Tôn Kỳ đã mổ xẻ qua Trư Bát, nên hắn dễ dàng biết được hồn cư nơi nào.
Được sự chỉ dẫn của Tôn Kỳ, Cương Tán nhanh chóng nhập vào hồn cư.
Tiếp theo là xâm chiếm phụ thể.
Ma linh cần dùng ma khí và hồn lực bản thân để xâm chiếm từng bộ phận cơ thể. Bước này tương đối đơn giản, trọng yếu chỉ có ở số lượng ma khí và hồn lực bản thân.
Bước này nhanh hay chậm, dễ hay khó là phụ thuộc vào căn cơ có vững chắc hay không, ma thạch có dồi dào hay không.
Tôn Kỳ chỉ có thể cung cấp ma thạch, còn lại thì phải dựa vào chính hắn.
Phụ thể Trư Bát ngồi xếp bằng, xung quanh xếp đầy ma thạch, từng sợi ma khí thoát ra chui vào thất khiếu của phụ thể Trư Bát.
Một canh giờ… hai canh giờ… nửa ngày…
Một ngày trôi qua, đã thay đổi mấy lượt ma thạch mà bước này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Đám Luyện Linh cảnh cũng là nhìn trân trối, không ngờ quá trình tiến giai Tạo Thể cảnh lại tiêu tốn như vậy, mà đây mới chỉ là bước thứ hai, vẫn còn hai bước nữa.
Nếu là bọn hắn tự mình bỏ ra ma thạch, chắc chắn là không chịu nổi. Cũng may số ma thạch này là của sơn trại, trong kho còn rất nhiều.
Bây giờ bọn hắn đã hiểu vì sao trước đó trại chủ cũ lại vô cùng keo kiệt ban thưởng ma thạch cho thuộc hạ, thường chiếm hết cho bản thân, có lẽ có nhiều nguyên nhân. Nhưng một trong số đó chắc chắn là trại chủ cũ dùng riêng, dù thế chỉ sợ cũng không đủ.
Đám Luyện Linh cảnh này còn không biết được rằng: bước vào Tạo Thể cảnh cần đại lượng ma thạch, tiến cấp Tạo Thể cảnh còn cần nhiều hơn. Vậy nên đám trại chủ thường chỉ dừng lại ở Tạo Thể cảnh nhất trọng.
Bước xâm chiếm phụ thể này kéo dài một ngày một đêm thì kết thúc.
Bước tiếp theo chính là điều khiển phụ thể.
Cương Tán lúc này cảm thấy rã rời mệt mỏi, nhưng hắn không được phép nghỉ ngơi, các bước tạo thể đều phải liên tục một mạch, nếu dừng lại giữa chừng sẽ bị phụ thể bài xích, uổng phí tất cả công lao trước đó, đồng thời hao tổn bản nguyên năng lượng, muốn một lần nữa tạo thể là cực khó.
Muốn điều khiển phụ thể cần hiểu mọi bộ phận của phụ thể, sau đó dùng hồn lực kết nối các bộ phận này với ma linh.
Nói đơn giản thì giống như điều khiển con rối: trước tiên cần cột dây vào tay chân con rối, sau đó giật dây điều khiển.
Bước này phụ thuộc lớn vào hồn lực, bình thường thì bản thân ma linh sẽ không đủ hồn lực để kết nối tất cả các bộ phận phụ thể, vậy nên cần có đan dược hỗ trợ.
Tôn Kỳ lấy ra một lọ đan đặt vào tay Trư Bát nói:
“Đây là đan dược hỗ trợ tạo thể. Đan này mới dừng lại ở bước thử nghiệm. Công dụng và hậu quả ta cũng không rõ ràng. Dùng hay không là tùy ngươi quyết định.”
Cương Tán phân vân nghi ngờ, hắn cũng không vội dùng, mà tiếp tục dùng hồn lực bản thân kết nối các bộ phận phụ thể.
Nhưng chỉ nửa canh giờ sau, hồn lực của Cương Tán đã hoàn toàn tiêu hao. Đây là do căn cơ của hắn quá kém, không chịu đựng được lâu.
Không còn cách nào khác, Cương Tán chỉ có thể mạo hiểm dùng đan.
Đan vừa vào miệng lập tức tan ra, một cỗ hồn lực dồi dào khuếch tán. Cương Tán cảm thấy thư sướng toàn thân.
Nhưng chỉ một lúc sau, hồn lực lại tiêu hao hết, Cương Tán vội vàng nuốt thêm đan dược.
Cứ như vậy kéo dài nửa ngày, Cương Tán lúc này đã khống chế được hai phần ba cơ thể.
Cương Tán vui mừng, lại cầm luôn một nắm đan dược cho vào miệng, hắn đây là muốn dùng luôn trong một lần cho đỡ mất công, nhưng hắn quá ngu ngốc.
Một lượng lớn hồn lực bộc phát xông phá toàn thân, vượt quá sự kiểm soát của hắn, chưa kịp bình tĩnh thì đan độc bành trướng kết hợp với đan độc tích lũy trước đó, một cỗ đan độc khổng lồ nhanh chóng ăn mòn cơ thể ma linh.
Cương Tán khuôn mặt vặn vẹo đau khổ rồi… bùm! Một tiếng, hắn bị nổ nát.
Kèm theo đó là đầu của phụ thể cũng bị nổ theo.
Máu thịt be bét, óc trắng rơi vãi.
Đám Luyện Linh cảnh kinh hãi khi thấy cảnh này.
Tôn Kỳ ôn tồn nói:
“Bước vào Tạo Thể cảnh vô cùng khó, phải cẩn thận từng bước, không nhanh không chậm. Hắn do quá vội vàng nên mới thất bại. Các ngươi bây giờ còn ai muốn tạo thể nữa không?”
Nghe lời này đám Luyện Linh cảnh có chút nhụt chí. Nhưng mà đứng trước cơ hội tạo thể, bọn hắn nào chịu bỏ qua.
Hoàng Cẩu nghĩ nghĩ một chút rồi quay sang nói:
“Tiểu Miêu, đệ lên thử đi.”
“Đệ sao?” Tiểu Miêu chỉ ngón tay vào mặt mình, ngu ngơ hỏi lại.
“Đúng vậy. Đệ yên tâm, ta đã nhìn ra đầu mối tạo thể lúc đó ta sẽ hướng dẫn đệ, đảm bảo thành công.” Hoàng Cẩu giọng nói đáng tin, khẳng định.
Hoàng Cẩu thì làm sao có thể nhìn ra đầu mối tạo thể chứ, hắn đây là muốn dùng Tiểu Miêu làm vật thử nghiệm. Vì sao lại chọn Tiểu Miêu ư? Vì trước đó Tiểu Miêu đã trái ý hắn, khiến hắn không vui.
Nếu như Tiểu Miêu thất bại, coi như nhân cơ hội này diệt đi cái gai trong mắt. Nếu như Tiểu Miêu thành công, thì bọn hắn vẫn là huynh huynh đệ đệ, Tiểu Miêu khù khờ, hắn vẫn dễ dàng lừa gạt.
Tiểu Miêu bước lên không quá tình nguyện, nhưng cũng không dám trái ý Hoàng Cẩu.
Tiểu Miêu chọn phụ thể là Sa Ngộ.
Quá trình tạo thể diễn ra sau đó.
Tiểu Miêu thuận lợi thực hiện thành công các bước: Nhập phụ thể, xâm chiếm phụ thể.
Đến bước điều khiển phụ thể, do đã có bài học trước đó nên Tiểu Miêu rất cẩn trọng, thực hiện từng bước, chậm mà chắc.
Hai ngày sau, Tiểu Miêu coi như hoàn thành bước điều khiển phụ thể.
Hắn điều khiển cơ thể từ từ đứng dậy, hai cánh tay đưa lên, chân bước những bước chậm chạp, giống như em bé tập đi.
Tiểu Miêu nở nụ cười tươi:
“Tạo Thể, ta tạo thể thành công rồi. Đại ca, đệ là Tạo Thể cảnh rồi.”
Đám Luyện Linh cảnh ánh mắt sáng rực, nhìn mà hâm mộ. Bọn chúng bu lại sờ sờ, chạm chạm tò mò xem Tạo Thể cảnh.
Hoàng Cẩu hơi nhíu mày, hắn nói:
“Đệ thử biểu diễn năng lực xem.”
Tiểu Miêu gật đầu, phất tay một cái, một lưỡi phong nhận hình thành, phong nhận bay nhanh chém đứt đôi một thân cây gần đó.
Đám Luyện Linh cảnh ồ lên tán thưởng, một cái phất tay bình thường của Tạo Thể cảnh quả thực mạnh hơn bọn hắn dùng ma pháp.
Nhưng mà Hoàng Cẩu vẫn cảm thấy không ổn, hắn quay sang hỏi Tôn Kỳ:
“Đại vương, hình như Tạo Thể cảnh không chỉ có như vậy?”
Tôn Kỳ gật đầu.
“Nguyên nhân vì sao?” Hoàng Cẩu lại hỏi.
“Vì hắn chưa phải Tạo Thể cảnh, hắn mới chỉ điều khiển được phụ thể. Còn một bước cải tạo phụ thể nữa.” Tôn Kỳ đáp.
“Bước này thực hiện thế nào?” Hoàng Cẩu hỏi.
“Đơn giản thôi. Hắn tiếp tục dùng hồn lực và ma khí chế tạo các bộ phận, thay thế các bộ phận của phụ thể. Mỗi khi thay được một bộ phận là tiến một giai. Hắn hiện nay mới chỉ nhập Tạo Thể cảnh, còn chưa tính là Tạo Thể cảnh nhất trọng. Bây giờ cần tiếp tục củng cố cảnh giới, rồi mới tính đến tăng tiến tu vi.” Tôn Kỳ trả lời.
Hoàng Cẩu gật đầu, nói:
“Vậy tiếp theo đến phiên bọn ta, mong đại vương tiếp tục hỗ trợ.”
Tôn Kỳ cười nhạt gật đầu.
Sau đó, Hoàng Cẩu chọn Hỏa Hạt Ma Sư làm phụ thể, Vương Nhị chọn Ngân Giác Cự Tê, Lâm Bưu chọn Bạch Mã. Đám Luyện Linh cảnh còn lại dưới uy quyền của bọn Hoàng Cẩu đều phải cúi đầu nhượng bộ, bọn hắn chỉ có thể chờ lần sau.
Ba huynh đệ Hoàng Cẩu đồng loạt tạo thể, có kinh nghiệm trước đó của Tiểu Miêu, cùng sự hỗ trợ của Tôn Kỳ. Ba ngày sau, cả ba bọn hắn đều thuận lợi tiến vào Tạo Thể cảnh.
Tôn Kỳ nhìn bọn họ, nói:
“Tạo thể đã xong. Lần này đến đây thôi. Bốn huynh đệ các ngươi trở về củng cố tu vi đi.”
Cả đám chắp tay chào Tôn Kỳ sau đó đồng loạt lui ra.
Mười ngày sau. Tại một nơi trên đỉnh núi, có tiếng oanh động vang vọng, một cột sáng bắn thẳng lên trời.
Một thân hình sư tử màu hoàng kim bay lên, đứng lơ lửng trên không trung, uy áp tỏa ra, hào quang sáng chói, từng sợi quang mang rủ xuống như tô đậm thêm vẻ thần thánh cho hắn, hắn gầm lên một tiếng chấn động núi rừng, thiên địa cộng minh.
Toàn sơn trại dưới uy áp của nó đều quỳ rạp xuống, có kẻ sợ hãi kêu lên:
“Địch! Có địch tập kích.”
“Ngu ngốc! đây chính là Hoàng Cẩu đã đột phá Tạo Thể cảnh.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên! Ta trước đó cùng hắn một chỗ tham gia tạo thể.”
Trên trời cao, Hoàng Cẩu đứng ngạo nghễ giữa thương khung, hắn đưa hai tay lên nhìn, sau đó nắm chặt, từ từ cảm nhận sức mạnh của Tạo Thể cảnh. Hắn có cảm giác mê ly, đê mê.
Cảm giác cầm nắm vận mệnh trong tay, cầm nắm thiên địa trong tay. Thiên địa này duy hắn độc tôn.
Đây mới chỉ là bước đầu, sau đó hắn còn phải bước vào Hợp Nhất cảnh, rồi vượt qua Hợp Nhất cảnh, sáng tạo cảnh giới mới, riêng một mình một cảnh. Hắn muốn độc bá thiên địa, độc đoán vạn cổ.
Với sức mạnh trong tay, với trí tuệ vô biên, thiên hạ này cũng chỉ như con rối trong tay hắn.
Lúc ở Luyện Linh cảnh hắn đã có thể điều khiển được Tạo Thể cảnh, vậy thì với cảnh giới mới, khống chế Hợp Nhất cảnh cũng dễ như trở bàn tay.
Hoàng Cẩu ngửa mặt thở dài: Thiên địa này còn ai có thể đấu trí, đấu dũng với ta. Đây chính là cảm giác tịch mịch khi vô địch sao?
Tại trong phòng riêng. Tôn Kỳ và Hỏa Hỏa ngước đầu lên trời nhìn.
Tôn Kỳ thì chỉ cười nhạt.
Hỏa Hỏa cười giễu cợt, nói:
“Ngươi có biết hắn hiện giờ đang nghĩ gì không?”
“Hả? nghĩ gì?”
“Hắn đang nghĩ: Ta số một, trời số hai, chúng sinh đều là con rối.”
“Sao ngươi lại cho rằng như vậy?”
“Vì hắn rất ngu. Kẻ ngu mà bỗng nhiên có được lực lượng lớn trong tay đều sẽ nghĩ như vậy. Nhưng hắn làm sao biết được thiên địa này rộng lớn bao la. Hắn cho rằng có thể làm chủ được vận mệnh, nhưng nào biết hắn vẫn chỉ là con rối nhảy nhót mua vui.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.