Nhân Tổ

Chương 202: Cái cớ




Thấy Tôn Kỳ tay kết ấn, Tông Chính có chút sững lại, ký ức lần thảm bại trước lại hiện ra trong tâm hắn.
Tông Chính đề cao cảnh giác, lồng bảo vệ được căng ra bảo vệ quanh thân. Lúc này hắn mới yên tâm tiếp tục tấn công.
Tôn Kỳ đưa hai tay lên miệng, vận khí từ đan điền, khí chảy lên ngực, lên cổ họng rồi ra miệng:
“Lục ca! Ngươi còn không ra thì có án mạng đấy!”
Tôn Kỳ hét lên đinh tai nhức óc, Tông Chính gần đó choáng váng ôm đầu.
Tông Chính mắng:
“Khốn kiếp! dù sao cũng đã từng là thiên tài, ngươi có một chút cốt khí được không, ngươi hét to như vậy làm gì?”
Mấy kẻ gần đó lập tức chú ý bên này, xì xầm bàn tán, không ít kẻ nhận ra Tôn Kỳ, dù sao trước đó Tôn Kỳ cũng quá chói mắt, chuyện hắn bị ép phải lấy nhân hình tạo thể đã không phải là chuyện gì bí mật.
Trong thời gian gần đây, chuyện của Tôn Kỳ chính là đề tài bàn tán sôi nổi nhất.
Tông Chính hừ lạnh, nói:
“Ngươi cho dù có kêu nát cổ cũng không có ai có thể cứu được ngươi, chỉ khiến cho kẻ khác thêm chê cười.”
Lời của Tông Chính không sai, vì Tôn Kỳ hét lên mà lúc này thu hút rất nhiều kẻ chú ý đến đây, khi biết nguồn cơn là Tông Chính và Tôn Kỳ thì càng có nhiều kẻ tiến tới hóng chuyện.
Đây chính là hai thanh niên được bàn tán nhiều nhất hiện nay, một kẻ vừa mới tạo thể bước lên đỉnh cao danh vọng, một kẻ đang từ đỉnh cao khi tạo thể xong thì rớt xuống vực sâu vạn trượng.
“Ngươi nhìn, kia chính là Tinh Niệm. Ta nói không sai chứ, hắn chính là dùng nhân hình tạo thể. Tin tức từ ông chú Việt Theo của ta chính xác đúng không.”
Tông Chính nghe tiếng xì xầm bàn tán thì nhếch mép cười, nói:
“Ngươi thấy được khoảng cách giữa chúng ta sao? Ngươi hôm nay quỳ xuống xin lỗi ta. Ta thấy vui sẽ rủ lòng thương tha cho ngươi một mạng. Nếu không thì… hắc hắc hắc.”
Tôn Kỳ đứng giữa tâm bàn tán vẫn thái độ dửng dưng, không hề e ngại hay xấu hổ. Tôn Kỳ nói:
“Ngươi quá tự cho là đúng, đến lúc đó nhìn ngươi quỳ xuống cũng không biết sẽ có cảm nghĩ gì.”
Tông Chính như nghe được chuyện cười hài hước nhất trong đời, hắn cười gằn nói:
“Chỉ bằng vào ngươi!”
Tôn Kỳ không thèm để ý, nói với không khí:
“Có kẻ muốn sỉ nhục Thất đệ của huynh. Huynh định không ra mặt sao?”
Tông Chính nhíu mày một chút, hắn biết Tôn Kỳ đang nói tới ai, nhưng mà liệu Thanh Sơn Lục Tiên có trùng hợp xuất hiện tại đây. Hắn chờ đợi vài tức hơi thở, nhưng vẫn không có ai xuất hiện.
Tông Chính cười độc ác, vận khí thế đi tới chỗ Tôn Kỳ, nói:
“Xem ra hôm nay không ai có thể cứu được ngươi.”
Tông Chính thân hình biến mất tại chỗ, hóa thành một bóng trắng bay tới chỗ Tôn Kỳ.
Ầm! một tiếng. Khói bụi mịt mù.
Khi khói bụi tan đi, trái với suy nghĩ của đám đông Tông Chính sẽ đánh bay Tôn Kỳ. Nhưng hiện thực thì Tôn Kỳ vẫn bình yên đứng tại chỗ, Tông Chính nằm bẹp dưới đất, ngồi trên lưng Tông Chính không ai khác chính là Trường Mi.
Trường Mi dí đầu Tông Chính xuống đất cười hắc hắc nói:
“Thật to gan! Dám bắt Thất đệ của ta quỳ xuống xin ngươi.”
Tông Chính tức giận vẫy vùng, nhưng có làm thế nào thì cũng không thoát khỏi Trường Mi. Dù sao thì Tông Chính mới bước vào Tạo Thể cảnh, còn chưa vững chắc cảnh giới, Trường Mi thì là Tạo Thể cảnh lâu năm. Khoảng cách hai bên vẫn là rất lớn.
Tông Chính hét lên nói:
“Ngươi dám làm nhục ta. Tông gia sẽ không tha cho ngươi, dù ngươi có thuộc luyện linh sư hội.”
Trường Mi không để ý Tông Chính đe dọa, hắn dí đầu Tông Chính xuống đất khiến Tông Chính miệng ngậm đầy đất cát. Trường Mi cười hắc hắc, nhìn Tôn Kỳ nói:
“Thất đệ, ngươi nghĩ lên xử lý thế nào?”
Tôn Kỳ cười nhạt nói:
“Hắn dù sao cũng là thiên tài Tông gia, giết là không được. Vậy thì bẻ tay, bẻ chân của hắn, đánh nát phụ thể của hắn.”
Tông Chính nghe lời này thì vừa giận vừa sợ, càng ra sức vẫy vùng. Trường Mi thì vỗ đùi cái đét, cười lớn:
“Được, ý này rất hay.”
Trường Mi đứng dậy nhấc chân, chuẩn bị đạp nát tay Tông Chính. Đúng vào lúc này có tiếng kêu từ xa:
“Dừng tay!”
Giọng nói vừa dứt, thì lập tức có ba bóng hình đáp xuống vây quanh Tôn Kỳ và Trường Mi. Tôn Kỳ có thể nhận ra một kẻ trong số đó, chính là tên đã theo dõi hắn khi hắn đến khu trang trại Nghệ gia.
Một tên lên tiếng nói:
“Trường Mi thả công tử ra!”
Trường Mi nhìn hắn cười nói:
“Ngươi ra lệnh cho ta sao? Nếu ta không làm thì sao?”
“Chết!” Tên này dứt khoát đáp.
Trường Mi ánh mắt trầm xuống, sắc bén nhìn tên này. Trường Mi cảm nhận khí tức của ba tên này, tuyệt đối không yếu, hắn không đánh lại được. Hắn có thể chạy nhưng mà Tôn Kỳ thì không thoát được.
Không khí lúc này cực độ căng thẳng, dường như có thể bùng nổ chiến đấu bất cứ lúc nào.
Sau vài tức thời gian, Trường Mi bỗng nở nụ cười, hắn hất chân đá Tông Chính bay ra ngoài. Một tên Tông gia nhanh chóng tiếp được Tông Chính.
Một tên Tông gia khác nhìn Trường Mi và Tôn Kỳ nói:
“Nhanh quỳ xuống xin lỗi công tử!”
“Nếu không thì sao?” Trường Mi cười hắc hắc hỏi lại.
“Chết!” Tên Tông gia này chỉ lạnh lùng đáp lại một chữ.
Trường Mi nghe vậy không tức giận, mà vẫn treo nụ cười trên miệng, nói:
“Ngươi có biết mình đang nói gì? Ta chính là thuộc luyện linh sư hội.”
“Luyện linh sư hội thì sao? Ngươi phạm vào Tông gia thì tất bị trừng phạt, ai cũng không cứu được ngươi.” Tên này ngạo khí bành trướng nói.
Một tên Tông gia khác nghe xong lập tức mặt tái lại, quát:
“Im miệng!”
Nhưng mà đã quá trễ.
Một cỗ khí tức khổng lồ bành trướng, bao phủ lại khu vực này, đám đông tu vi yếu lập tức ngã quỵ ọc ra từng ngụm ma khí. Mấy tên Tạo Thể cảnh cũng cảm thấy hít thở khó khăn.
Một giọng nói từ trong luyện luyện linh sư hội truyền ra:
“Vậy ngươi nói xem nếu ta giết các ngươi thì Tông gia có thể làm gì?”
“Công… Tôn… hội trưởng… tha… mạng. Bọn ta… không có… ý đó.” Một tên Tông gia khó khăn mở miệng nói.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng hừ lạnh. Đúng lúc này một cỗ khí tức khác xuất hiện, chống lại cỗ khí tức của Công Tôn Độ, che chở cho Tông Chính và ba tên Tông gia. Nhưng mà đám đông thì khổ rồi, hai cỗ khí tức điệp gia, có nhiều tên lập tức ngã xuống ngất xỉu, có mấy tên bị ép nát thành ma khí.
Một giọng nói vang vọng từ xa nói:
“Công Tôn huynh! chỉ là chuyện hậu bối, việc gì phải tức giận, ta đây bồi tội với huynh.”
Tông gia mấy tên nghe được giọng nói này thì vui mừng, vì bọn hắn biết kẻ đến là gia chủ Tông gia.
“Cút!” Công Tôn Độ truyền lời ra.
Tông gia mấy tên nghe vậy lập tức cuốn gói chạy đi, nào dám chần chờ nhưng mà mới đi được mấy bước thì lại nghe thấy giọng Công Tôn Độ.
“Từ nay trở đi, luyện linh sư hội không bán đan dược cho Tông gia nữa.”
Mấy tên Tông gia đi được mấy bước nghe được lời này thì mặt tái mét, cỗ khí tức của Tông gia chủ cũng trở nên xao động, hiển nhiên với lời của Công Tôn Độ thật sự không ngờ. Chỉ là chuyện nhỏ của đám hậu bối không ngờ lại diễn biến thành thế này.
Tông gia chủ giọng nói không bình tĩnh nói:
“Công Tôn huynh bớt giận, chuyện gì cũng từ từ nói.”
Nhưng đáp lại lời hắn chỉ có sự im lặng lạnh lùng, hắn biết đã không còn cơ hội cứu vãn.
Một lúc sau tại trong sảnh lớn của Tông gia. Tông gia chủ ngồi trên bảo tọa nhìn xuống. Tông Chính và ba tên Tông gia cúi đầu không dám nói, bọn hắn biết bọn hắn đã gây ra đại họa.
Chọc giận luyện linh sư hội, đây chính là đại kỵ trong các thế lực, từ nhỏ bọn hắn đã được dạy điều này nhưng không ngờ hôm nay lại mắc phải.
Tông Chính cúi đầu xấu hổ nói:
“Phụ thân là lỗi của ta. Xin ngài hãy trừng phạt ta.”
Một tên Tông gia khác vội quỳ xuống nói:
“Gia chủ, là do ta lỗ mãng. Xin hãy lấy đầu của ta đi tạ tội.”
Tông gia chủ lắc đầu nói:
“Vô ích thôi.”
Một tên Tông gia khác nói:
“Gia chủ chúng ta vẫn có thể mua đan dược từ khu khác.”
“Nhưng với cái giá rất đắt và ẩn tiềm nhiều nguy cơ, các thế lực khác cũng có thể chặn cướp nhằm suy yếu Tông gia.” Tông gia chủ trả lời dứt khoát.
Một tên khó hiểu hỏi:
“Chuyện này hình như Công Tôn Độ làm hơi quá?”
“Công Tôn Độ là một kẻ sĩ diện. Lần này vì Tinh Niệm mà các thế lực liên minh ép hắn một hơi, hắn tất nhiên là có tức khí trong bụng. Tông gia của chúng ta chỉ là xui xẻo bị hắn nắm được thóp xả giận.” Tông gia chủ giải hoặc.
Đám Tông gia lập tức trầm ngâm, có vài kẻ thầm trách Tông Chính nhưng mà không dám nói ra, Tông Chính dù sao cũng là con của gia chủ. Còn Tông Chính thì tự trách chính mình lỗ mãng.
Tông gia chủ quay đầu hỏi một tên Tông gia trưởng lão:
“Đan dược trong kho còn dùng được đến bao giờ?”
“Nếu như không có gì đột biến thì dùng được ba năm nữa.” Tên trưởng lão trả lời.
Tông gia chủ gật đầu nói:
“Một năm sau, Tông gia chuyển khu, các ngươi chuẩn bị đi.”
Đám Tông gia nghe lời này thì hoảng hốt, một tên trưởng lão nói:
“Gia chủ, quyết định này có quá gấp?”
Tông gia chủ nhẹ lắc đầu nói:
“Đã không còn cách tốt hơn. Trong khi còn lực lượng thì phải nhanh chóng chuyển đi, đợi đến lúc suy yếu thì có đi cũng không được.”
Sau đó mệnh lệnh từ cao tầng Tông gia liên tiếp truyền xuống.
Nhưng tất cả chuyện này đã không còn liên quan tới Tôn Kỳ.
Trường Mi và Tôn Kỳ lúc này sánh vai trở lại Vĩnh Lục Sơn Cư. Trường Mi lúc này hỏi:
“Thất đệ, ngươi làm sao có thể phát hiện được ta? Ta nhớ đã trốn rất xa mà.”
Tôn Kỳ cười nói:
“Lục ca trốn xa là so với hồn lực của Luyện Linh cảnh, đệ đã bước vào Tạo Thể cảnh, tự nhiên hồn lực có thể mở rộng hơn lúc trước.”
Trường Mi nghe vậy thì vỗ đầu cười hả hả, nói:
“Là ta nhất thời hồ đồ.”
“Sao có thể nói Lục ca hồ đồ!? Kế khích tướng Công Tôn Độ của Lục ca quả thực rất tuyệt.” Tôn Kỳ nói.
Vừa rồi Trường Mi giả yếu thế, chính là khích bọn Tông gia nói ra những điều không nên nói, khiến cho Công Tôn Độ tức giận trừng phạt Tông gia.
Trường Mi được khen thì cười càng lớn:
“Đệ quá khen! Chỉ là một kế nhỏ thôi.”
Nhưng mà vui không được lâu thì lập tức có một gáo nước lạnh dội lên đầu hắn.
“Đừng tự cho là giỏi. Công Tôn Độ vốn dĩ cũng đang tìm một cái cớ để răn đe các thế lực, chỉ là ngươi trùng hợp cho hắn cơ hội thôi.”
Giọng nói này không ai khác chính là của Khuynh Thành.
Trường Mi nghe vậy thì lập tức ỉu xìu, quay đầu hỏi Tôn Kỳ:
“Có thật vậy không?”
Tôn Kỳ cười không trả lời, nói:
“Đệ đi gặp Đại ca.”
Trường Mi nghe vậy thì biết tám chín phần mười là đúng như Tam tỷ nói, hắn tiu nghỉu trở lại động phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.