Nhân Tổ

Chương 177: Âm mưu vô hình




Công Tôn Độ thấy thái độ dửng dưng của Vô Ưu thì biết: tại đây, hôm nay, hắn không nên hỏi nhiều. Công Tôn Độ nói sang chuyện khác:
“Ngoài ngươi ra thì chỉ có Tào Chân và Lương Bằng còn sống. Hai bọn hắn chạy đến thành gần nhất cầu viện báo tin. Khi biết tin, ta đã tức tốc đến nơi. Lần này bên Trực Ma Khu phá luật trước, ta đã chém đầu mấy tên truy sát các ngươi, đồng thời lấy được quyền khai thác Hỏa Nguyên trăm năm. Đây cũng coi như là một cái kết quả tốt. Các ngươi đều được đền bù tổn thất, Tào Chân và Lương Bằng đã được tặng thưởng. Bây giờ chỉ còn ngươi, ngươi muốn thưởng cái gì?”
Tôn Kỳ nghe lời Công Tôn Độ thì cười khẩy trong lòng: đây là dùng tính mạng của bọn hắn để đạt được lợi ích tốt nhất, bây giờ lại muốn dùng một chút lợi ích xoa dịu bọn hắn.
Tuy là lòng thấu hiểu tất cả nhưng hắn cũng chỉ có thể làm như ngu ngơ không biết, hắn chỉ có thể đòi hỏi một ít thảo dược, đan phương và ma thạch, không thể lại đòi hỏi thêm nếu không sẽ khiến Công Tôn Độ bất mãn. Để một hội trưởng luyện linh sư hội bất mãn, ngươi sẽ không biết được sau này sẽ gặp rắc rối gì đâu.
Trường Mi lúc này ôm vai Tôn Kỳ cười nói:
“Thất đệ, đệ ra ngoài du lịch nhiều năm như vậy, hẳn là có quà cho bọn ta đi?!”
Tôn Kỳ cười khổ, hắn là bị trọng thương phải trốn chui trốn nhủi làm gì có chuyện du ngoạn sơn thủy, sưu tầm đặc sản. Thế nhưng là Tôn Kỳ vẫn lấy từ trong túi ra một số đồ vật, hắn nói:
“Đệ tại Sơn Nguyên Khu sưu tầm một số loại cây cỏ, qua nhiều lần thử nghiệm thì phát hiện một số có dược tính. Đệ đã luyện thử vài viên đan dược. Các huynh xem sao?”
“Đan dược mới sao? Vậy thì chỉ có Tứ ca Thanh Trí là thích nhất rồi.” Trường Mi cười nói.
Những viên đan dược Tôn Kỳ mang ra chỉ có nhất hoàn, nhị hoàn cũng không đáng giá. Chúng đặc biệt ở chỗ là đan dược mới, đáng giá nghiên cứu. Về khoản này thì Thanh Trí là hào hứng nhất.
Trong mắt Vô Ưu và Công Tôn Độ lại lộ ra một tia dị sắc. Tôn Kỳ mới chỉ là đan sư cửu cấp mà đã tự sáng tạo đan phương từ những thảo dược chưa hề biết đến, mặc dù chỉ là đan dược cấp thấp nhưng phần thiên phú này quả thật đáng sợ.
Nên biết năm xưa hai bọn hắn khi bước vào ma linh sư đã lâu, cộng thêm sự trợ giúp của sư tôn mới có thể tự sáng tạo đan dược nhất hoàn đầu tiên. Từ đó về sau bọn họ cũng lại không quá chú tâm trong nghiên cứu đan dược mới, mà chuyển sang hướng nghiên cứu khác. Bọn họ cho rằng nghiên cứu đan dược mới mất quá nhiều thời gian cùng công sức, chi bằng nghiên cứu cái khác sẽ có hiệu quả hơn.
Trong lòng Công Tôn Độ không chỉ có kinh ngạc mà còn có nghi ngờ. Hắn thật không thể giải thích được vì sao Tôn Kỳ lại có thể làm được điều này, nếu nói Tôn Kỳ sinh ra từ trong tổ địa nên có thiên phú khác thường thì cũng không đúng lắm. Vì bản thân Công Tôn Độ chính là ma linh sinh ra từ tổ địa.
Ma linh sinh ra từ trong tổ địa cũng chia ra làm mấy cấp độ, Tôn Kỳ là ma linh cấp độ thấp nhất, vậy nên Tôn Kỳ mới đến tay Hắc Tông, nếu như Tôn Kỳ là ma linh cấp độ cao thì đã bị mấy vị Hợp Nhất cảnh tranh giành làm gì có cơ hội cho một Tạo Thể cảnh như Hắc Tông. Còn bản thân Công Tôn Độ lại là ma linh cao cấp nên mới được hội trưởng tiền nhiệm luyện linh sư hội đưa đi, trở thành đệ tử thứ ba của hội trưởng.
Nhưng khi ở cùng độ tuổi với hắn, thiên phú tu luyện và thiên phú luyện đan của Tôn Kỳ đều hơn Công Tôn Độ một bậc. Đây quả thực là một cái nghi điểm khó hiểu.
Tôn Kỳ lúc này lại lấy ra một bông hoa trắng đặt lên bàn, Tôn Kỳ nói:
“Đại ca xem bông hoa này.”
Vô Ưu liếc qua bông hoa, mí mắt giật một cái, sau đó lại bình tĩnh như thường, hắn nói:
“Thất Phiến Bạch Liên, là một loại thảo dược hiếm có, sống trên núi đá cao, khí hậu lạnh lẽo hanh khô. Trong điều kiện khắc nghiệt này lại có thể sinh kỳ hoa đẹp tinh khiết. Vậy nên Thất Phiến Bạch Liên còn được mệnh danh là nữ hoàng các loài hoa.”
Thất Phiến Bạch Liên tuy quý nhưng mà với Vô Ưu cũng chưa thể khiến hắn hoàn toàn động lòng, hắn cũng chỉ liếc qua một cái rồi thôi. Nhưng mà lúc này Trường Mi lại ồ lên kinh ngạc:
“Thất Phiến Bạch Liên này hình như… hình như là có chín phiến.”
Bọn Bộc Phá cũng có chút kinh ngạc, vội vàng chăm chú đếm lại. Một phiến… hai phiến… ba phiến… chín phiến. Quả thật là Thất Phiến Bạch Liên chín phiến. Chuyện này thật quá khó tin, vậy thì Thất Phiến Bạch Liên phải được gọi là Cửu Phiến Bạch Liên.
Vô Ưu lúc này cũng phải chăm chú nhìn lại một lần, Công Tôn Độ vốn dĩ đã định rời bước đi nhưng khi nghe Cửu Phiến Bạch Liên, hắn cũng nán lại nhìn xem.
Vô Ưu nhìn bông hoa trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó ngắt một cánh hoa đưa cho Thanh Trí. Thanh Trí hiểu ý, cầm cánh hoa bỏ vào miệng nhai.
Một lúc sau, sắc mặt Thanh Trí lúc xanh lúc đỏ, khuôn mặt đau đớn khó coi. Dường như không chịu được nữa, Thanh Trí vỗ bụng, ói ra cánh hoa.
Khuynh Thành vội đưa cho hắn một ly nước. Thanh Trí một hơi uống hết ly nước, lúc này mới bình thường trở lại.
Vô Ưu hỏi:
“Thế nào?”
“Bên trong cánh hoa tích chứa ngoại trừ dược lực còn có một loại năng lượng lạ. Năng lượng này khác biệt với ma khí, tuy không xung đột với ma khí nhưng trong thời gian ngắn, đệ không thể chuyển hóa được loại năng lượng này. Đệ chỉ có thể ói ra.” Thanh Trí trả lời.
Vô Ưu gật đầu, rồi lại lâm vào suy nghĩ. Công Tôn Độ lúc này đứng bên cạnh hỏi Tôn Kỳ:
“Ngươi tìm thấy bông hoa này ở đâu?”
“Ta khi thấy Mộng Huyễn Sơn thì tò mò đuổi theo. Ta đuổi mãi nhưng vẫn không thể tới gần, ngược lại vô tình phát hiện bông hoa này trên núi, thấy kỳ lạ nên ta quyết định hái xuống. Ta lúc đó thật sự là lạc đường, cũng không biết đó là đâu? Nhưng có lẽ là gần biên giới giữa Sơn Nguyên Khu và Sát Thần Khu.” Tôn Kỳ bình tĩnh trả lời.
Vô Ưu nhíu mày nói:
“Sát Thần Khu!? Năm xưa là chiến trường Thần – Ma hai tộc, có rất nhiều dị thường tại đó. Có lẽ bông hoa này nhiễm phải một ít năng lượng gì đó mới phát sinh ra biến dị.”
Công Tôn Độ cũng là gật gù đồng tình với giải thích này.
Bông hoa này được Tôn Kỳ tặng lại cho Vô Ưu. Sau đó bọn họ lại trò chuyện một lúc rồi Tôn Kỳ trở lại động phủ.
Ngồi trong động phủ, Tôn Kỳ suy tư về cuộc nói chuyện vừa nãy.
Bông hoa Cửu Phiến Bạch Liên là hắn hái được trong Ma Hoàng Sơn, bông hoa này đã nhiễm phải năng lượng trong Ma Hoàng Sơn nên mới sinh ra biến dị. Mà năng lượng trên Ma Hoàng Sơn do Ma Hoàng chế tạo, Ma Hoàng là bọn tự mở Thiên Linh, lại đối chiếu với chính bản thân mình.
Tôn Kỳ có một cái suy đoán: khi tự mở Thiên Linh sẽ sinh ra một loại khí năng lượng đặc biệt, tốt hơn ma khí.
Nhưng từ khi Cổ Đế và Ma Hoàng qua đời, đoạn lịch sử kia bị xóa. Từ đó về sau lại không có ai có thể tự mở được Thiên Linh, khiến cho chuyện tự mở Thiên Linh thành truyền thuyết không thực.
Điều này có thể thấy qua được thái độ của bọn Vô Ưu khi thấy Cửu Phiến Bạch Liên, bọn họ không hề nghĩ đến chuyện Cửu Phiến Bạch Liên biến dị là do một loại năng lượng có được từ việc tự mở Thiên Linh, mà lại nghĩ theo hướng do năng lượng của Thần tộc để lại ảnh hưởng.
Từ đây Tôn Kỳ có một cái bạo gan giả thuyết: đại khủng bố kia tiêu diệt Cổ Đế và 72 Ma Hoàng vì bọn họ tự mở Thiên Linh?!
Cái này cũng không phải không có cơ sở. Đại khủng bố kia tuy rất mạnh nhưng lại không thể đi vào Ma Hoàng Sơn, chứng tỏ hắn cũng chỉ là Ma tộc cường đại, ma khí và hồn lực của hắn chất lượng không bằng loại năng lượng và thần thức khi tự mở Thiên Linh.
Nếu như có thêm thời gian, Cổ Đế và 72 Ma Hoàng chắc chắn sẽ siêu việt hắn, thậm chí Cổ Đế và 72 Ma Hoàng còn có thể mở thêm cảnh giới mới.
Đại khủng bố kia phải chăng sợ bị vượt qua nên muốn tiêu trừ mối họa ngay từ trong trứng nước. Đồng thời cũng xóa luôn đoạn lịch sử kia và biến chuyện tự mở Thiên Linh thành truyền thuyết không thực. Cái này cũng khá phù hợp với tính cách ích kỷ của Ma tộc.
Tôn Kỳ nghĩ đến đây thì có chút sợ hãi vì hắn trong lúc vô tình đã đụng chạm tới cấm kỵ của Ma giới. Hắn tin tưởng đại khủng bố kia hẳn là đã chết nhưng ai biết được đại khủng bố kia có để lại truyền thừa. Nếu như để đối phương biết hắn tự mở Thiên Linh thì hắn phải chết không cần nghi ngờ.
Tôn Kỳ tự dặn mình sau này làm việc cần phải cực kỳ cẩn trọng.
Lúc này miên man suy nghĩ, hắn lại tự hỏi như thế nào mới có thể tự mở Thiên Linh? Dường như để tự mở Thiên Linh thì cần có điều kiện nào đó. Mà Cổ Đế, 72 Ma Hoàng, hắn đều phù hợp điều kiện này.
Vậy điểm chung giữa hắn và Cổ Đế, 72 Ma Hoàng là gì? Hắn không biết.
Còn có bọn Tiểu U. Bọn hắn trời sinh Thiên Linh đã có khe nứt, nếu như có đủ điều kiện thì có thể tự mở Thiên Linh. Bọn hắn được Tôn Kỳ giúp mở Thiên Linh, coi như bọn hắn đạt được nửa bước tự mở Thiên Linh.
Nên biết bọn Tiểu U là ma linh sinh ra từ phương pháp tá sinh, nhiễm phải huyết mạch của vật chủ, là ma linh không tinh khiết, mới bị vứt bỏ. Tại sao ma linh không tinh khiết lại có được tiên thiên ưu thế là Thiên Linh có khe nứt? còn bọn ma linh thuần khiết thì lại không có được điều này?
Càng nghĩ Tôn Kỳ càng cảm thấy chuyện tự mở Thiên Linh của hắn không bình thường, trong lúc vô tình hắn đã bị dính vào một âm mưu to lớn. Nhưng khi hắn nhận ra thì đã rút chân không kịp.
Bây giờ việc duy nhất hắn có thể làm được tận lực che dấu, tăng lên tu vi. Muốn sống sót chỉ có thể bản thân tự cường.
Từ hôm đó về sau, Tôn Kỳ trường kỳ bế quan tận lực tăng cường tu vi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.