Nhân Tổ

Chương 142: Thiên tài bi ai




Tôn Kỳ thở dài có chút đồng cảm với Cổ Tự Vân và bảy mươi hai Ma Hoàng. Bởi vì chính hắn cũng mở ra một con đường tu luyện mới và một hệ thống đan đạo mới. Thử nghĩ một chút: Ngươi là kẻ đầu tiên leo núi nhưng khi ngươi lên đến đỉnh lại đã thấy có kẻ đã đứng trên đỉnh. Ngươi là kẻ xây dựng nên một con đường nhưng cuối con đường đã có kẻ đứng đấy.
Đây là cỡ nào đả kích cùng bi ai.
Cổ Tự Vân mở ra hệ thống tu luyện, đáng lẽ hắn phải là kẻ mạnh nhất Ma giới nhưng mà hắn nào ngờ lại có kẻ mạnh hơn hắn. Nhưng mà đáng giận hơn chính là ngươi mạnh như vậy thì tại sao lúc Ma tộc lầm than, suýt bị tuyệt diệt, ngươi lại không xuất hiện ngăn cơn sóng dữ. Đợi đến khi mọi thứ ổn định thái bình thì ngươi lại xuất hiện chiếm quyền, xóa hết lịch sử về những kẻ có công với Ma tộc. Không biết lúc đó Cổ Tự Vân biểu cảm thế nào?
Tôn Kỳ tiếp tục lật xem cổ thư.
Nhân Tổ Trailer
Ta là Thương Vân Ma Hoàng. Ta biết đời này đã không thể ra ngoài, chỉ có thể sống ở đây hết phần đời còn lại tại trong lăng mộ. Ta không muốn truyền thừa của bản thân đứt đoạn nên để lại thành tựu cả đời ta cho kẻ hữu duyên: Thương Vân Ma Pháp.
Tiếp theo là ghi chép tỉ mỉ Thương Vân Ma Pháp. Đây là truyền thừa của một vị Ma Hoàng nhưng Tôn Kỳ cũng không định tu luyện ma pháp này, hắn chỉ hấp thụ những phần tinh túy của ma pháp nhập vào Linh Khí Quyết của hắn.
Linh Khí Quyết của hắn đã mở lối đi riêng, sau này chỉ có thể một mình tiến lên. Lại không thể tu luyện thêm cái khác.
Thương Vân Ma Pháp bá đạo, bá khí, cuồng dã, mãnh lực giống như khí thế thời đại bị mất ấy nhưng lại khá thô ráp, có đại khí mà không có tỉ mỉ. So về mức độ tinh tế tỉ mỉ thì Thương Vân Ma Pháp chỉ tương đương ma pháp Tạo Thể cảnh cửu trọng.
Điều này cũng dễ hiểu vì ma pháp hiện nay chính là trải qua vô số năm rèn giũa, chắt lọc, đúc kết nên tinh tế hơn so với những ma pháp thế hệ đầu tiên.
Nhưng Tôn Kỳ tin chắc nếu luyện thành Thương Vân Ma Pháp thì ra ngoài vẫn có thể xưng vương xưng bá một vùng.
Sau Thương Vân Ma Pháp thì chỉ còn lại vài trang giấy đồng.
Thời gian còn lại trong lăng mộ cho ta cơ hội suy nghĩ về nhiều vấn đề. Đại khủng bố kia là gì? Đại ca giờ đang ở đâu? Đại ca giờ thế nào? Tại sao đại khủng bố kia lại bắt đại ca đồng thời đối phó bọn ta?
Mặc dù không thể trả lời được những câu hỏi này nhưng ta phát hiện ra một điểm mấu chốt. Chính là Thiên Linh hay nói đúng hơn là tự mở Thiên Linh.
Trước đây Cổ đại ca đã từng nghiên cứu tự mở Thiên Linh so với Thiên Linh của đám dùng đan dược nhập linh. Cổ đại ca phát hiện Thiên Linh của bọn ta lớn hơn của bọn họ. Tự mở Thiên Linh lại cho chúng ta những năng lực kỳ diệu vượt xa bọn họ.
Bọn ta vốn dĩ cũng không nghĩ nhiều về điểm này. Chỉ nghĩ rằng do bọn ta có thiên phú hơn bọn họ nên có thể tự mở Thiên Linh và cũng nhờ thiên phú cao mà có được những năng lực vượt trội.
Nhưng Cổ đại ca lại không nghĩ vậy. Cổ đại ca nói chúng ta có đặc thù gì đó khác biệt so với phần Ma tộc còn lại. Cổ đại ca còn suy đoán đó là thân thể bọn ta, chỉ có đặc thù thân thể mới có thể tự mở Thiên Linh. Lúc Cổ đại ca muốn nghiên cứu sâu hơn thì lại gặp Thần tộc tấn công, Cổ đại ca đành gác lại mọi chuyện tham gia vào chiến trường.
Sau này khi Ma giới thái bình, Cổ đại ca lại tiếp tục nghiên cứu.
Một ngày Cổ đại ca vui mừng thông báo: đại ca đã tìm ra được manh mối, muốn thảo luận với bọn ta. Nhưng đúng vào lúc này Cổ đại ca mất tích.
Lúc đó bọn ta vì quyền lực mà mờ mắt lao vào tranh chấp, không hề nghĩ đến chuyện Cổ đại ca vì sao đại ca mất tích.
Bây giờ nghĩ lại ngày mà Cổ đại ca mất tích có thể liên quan đến những gì Cổ đại ca muốn nói với bọn ta. Đại khủng bố kia rất có thể cũng muốn có được bí mật Thiên Linh.
Ta quyết định dành hết phần đời còn lại nghiên cứu về Thiên Linh.
Đáng tiếc ta đầu óc ngu dốt không thể tìm hiểu ra được gì. Chỉ có thể nhớ lại những lời đại ca từng nói mà viết xuống đây.
Thiên Linh là sự kết nối giữa thiên địa đại đạo với tu sĩ. Vậy nên mở Thiên Linh mới có thể hấp thu thiên địa năng lượng vào trong cơ thể. Thiên Linh sẽ chuyển hóa năng lượng thiên địa thành năng lượng bản thân. Khả năng chuyển hóa năng lượng thiên địa thành năng lượng phụ thuộc vào mức độ lớn nhỏ của Thiên Linh.
Tự mở Thiên Linh thì tất nhiên Thiên Linh sẽ lớn hơn dùng đan dược mở Thiên Linh. Vì sao ư? Ta cũng không biết rõ.
Tại sao chỉ có bọn ta tự mở được Thiên Linh phần còn lại thì phải dựa vào đan dược? đại ca nói là do thể chất nhưng thể chất đặc thù đó là gì? ta cũng không biết.
Lại nói Thiên Linh là gì mà có thể chuyển hóa được năng lượng thiên địa? Đại ca cho rằng vũ trụ này được tạo dựng nên dựa trên bốn nguyên tố cơ bản, gồm có: khí, lửa, nước, đất.
Khí vô hình, vô chất, vô tướng.
Hỏa hữu hình, vô chất, vô tướng.
Nước hữu hình, hữu chất, vô tướng.
Đất hữu hình, hữu chất, hữu tướng.
Thiên Linh chính là được xây dựng trên bốn nguyên tố cơ bản này, có đồng căn nguyên với vũ trụ vạn vật nên mới có thể chuyển hóa năng lượng, từ ngoại năng biến thành nội năng.
Đại ca cho rằng chúng ta vẫn chưa phát huy được hết công dụng của Thiên Linh, chính chúng ta cũng bị thể chất ràng buộc, thể chất của chúng ta còn chưa tối ưu.
Đại ca còn cho rằng có thể mở thêm huyệt mới ngoài chín huyệt.
Đáng tiếc! Tất cả đều không thể thực hiện được.
Chỉ hy vọng ai đó đọc được những dòng này, có thể giúp bọn ta tìm ra đại ca, tiêu diệt đại khủng bố, phá giải Thiên Linh bí ẩn.
Thương Vân tuyệt bút.
Tôn Kỳ từ từ gấp lại cổ thư, thở ra một hơi dài. Hắn chắp tay hành lễ cảm tạ với các vị Ma Hoàng cùng Cổ Đế. Hắn tôn trọng bọn họ như những kẻ cầu đạo, không liên quan tới chủng tộc chi tranh.
Còn chuyện Thương Vân Ma Hoàng nhờ vả thì cũng không cần nói, đã qua trăm vạn năm cho dù có tìm được Cổ Đế thì cũng chỉ là nắm xương tàn, qua lâu như vậy đại khủng bố kia cũng hẳn là đã chết. Thời gian lâu như vậy ai có thể sống được chứ.
Còn về phá giải Thiên Linh bí ẩn thì là việc hắn bắt buộc phải làm.
Hỏa Hỏa đứng trên vai Tôn Kỳ nhảy nhót, nói:
“Quyển sách lớn như vậy cũng không có một thông tin hữu ích. Chắc chỉ có thể đem đi bán đồng nát.”
Tôn Kỳ trong mắt lúc này có tinh quang, nói:
“Không! Sách này rất hữu ích. Nó gợi ý cho ta cách vá lại Thiên Hải.”
“Thật sao? Sao ta không thấy chỗ nào hết?” Hỏa Hỏa hỏi.
“Không phải trong sách đã ghi rõ sao? Thiên Linh được xây dựng trên bốn nguyên tố: khí, lửa, nước, đất. Mặc dù Thiên Linh của ta gọi là Thiên Hải nhưng bản chất không khác nhau. Nhị ca Bộc Phá lúc luyện khí từng dạy ta muốn sửa bất kỳ thứ gì cũng cần biết rõ cấu tạo của vật đó rồi dùng vật liệu tương tự để sửa chữa.” Tôn Kỳ cười đáp.
“Vậy thì dễ rồi! ngươi chỉ cần hít một ngụm khí, uống một ngụm nước, nhai nắm cát, nhảy vào lửa là có thể khôi phục Thiên Hải rồi.” Hỏa Hỏa vô tư nói.
Tôn Kỳ cười khổ:
“Nào có đơn giản như vậy. Thiên Hải vô cùng đặc biệt vậy nên cũng phải dùng vật liệu đặc biệt tương tự mới vá được.”
“Đặc biệt thế nào?” Hỏa Hỏa hỏi lại.
Tôn Kỳ trầm tư, hắn đi lòng vòng suy nghĩ. Tôn Kỳ lúc này hỏi:
“Hỏa Hỏa, có phải ngươi có thể đốt chảy được Thiên Hải?”
Hỏa Hỏa gật đầu:
“Chỉ cần một sợi năng lượng lúc toàn thịnh của ta có thể thiêu chết ngàn cái như ngươi chứ đừng nói một Thiên Hải nhỏ bé.”
Tôn Kỳ gật đầu nói ra suy đoán:
“Nếu như vậy thì đúng rồi! nhiều khả năng bốn đại nguyên tố bản nguyên phải có năng lực tương đương ngươi thì mới có thể vá được Thiên Hải.”
“Nhưng ở đâu tìm được bọn chúng? Ngươi nên biết cùng cấp với Hỏa Hỏa vĩ đại không dễ kiếm, không phải thứ đầu đường xó chợ nào cũng có thể so với ta.” Hỏa Hỏa vỗ ngực nói.
Tôn Kỳ nhìn nó cười hắc hắc nói:
“Không phải trước mặt ta đã có một nguyên tố rồi sao!”
“Xì! Xì! Ngươi lại cười gian xảo. A! ngươi lại định lợi dụng bản Hỏa tổ sao!” Hỏa Hỏa cảnh giác nhìn Tôn Kỳ.
“Này, sao có thể nói là lợi dụng? phải nói là giúp đỡ lẫn nhau. Ngươi nghĩ thử xem nếu như ta có thể khôi phục Thiên Hải không phải lúc đó ngươi sẽ có được thêm nhiều linh khí sao? Lúc đó ta sẽ giúp lại ngươi khôi phục như trước.” Tôn Kỳ từ tốn giải thích.
Hỏa Hỏa nghe có vẻ cũng có lý, nó gật đầu đồng ý. Tôn Kỳ thấy vậy thì vui vẻ ra mặt.
Sau đó Hỏa Hỏa lại hỏi:
“Nhưng một mình ta thì chưa đủ, ngươi kiếm đâu ra ba nguyên tố còn lại?”

NGOẠI TRUYỆN:
Người Thầy đang ngồi dưới bóng cây nghỉ mát, thì phương xa có một nhóm người lại gần.
Đám đệ từ liền chặn đám người này lại. Hai bên giằng co với nhau.
Người Thầy thấy ồn ào thì hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Một cậu học trò thưa:
“Thưa Thầy, có một thanh niên là con của một tế tư làng gần đây. Hắn nói cha hắn bị bệnh nặng, hắn nghe tiếng Thầy thần thông vô biên nên nhờ Thầy chữa bệnh.”
Người Thầy nghe xong thì gật đầu nói:
“Để họ lại đây.”
Đám học trò rẽ sang hai bên, nhường ra một con đường. Người thanh niên đi tới, sau lưng anh là bốn người đang khiêng một cái cáng. Trên cáng là một người một lão già ốm yếu hơi thở đứt quãng.
Người thanh niên quỳ dưới chân Thầy, nói:
“Xin Thầy cứu lấy cha con. Gia đình con xin ngàn lần đội ơn Thầy.”
Một tên học trò đứng gần đấy hừ lạnh:
“Các ngươi phục vụ cho Thần tộc, sao không xin Thần tộc chữa bệnh?”
Người thanh niên nghe lời mỉa mai nhưng vẫn không giận, bình tĩnh đáp:
“Thưa Thầy, con cũng từng cầu xin qua Thần nhưng Thần nói Thần không muốn hao phí pháp lực vì kẻ sắp chết. Thần sẽ chọn một tế tư mới.”
Sau đó người thanh niên khóc lóc, than thở về cuộc sống. Người Thầy nghe xong thì chạnh lòng, nói:
“Hãy để ông ấy lại đây!”
Bốn người thanh niên đặt chiếc cáng xuống đất. Người Thầy lại gần, vỗ nhẹ ba cái lên trán lão già, nói:
“Bệnh đã được chữa, các ngươi về đi. Giữa đường hắn sẽ tự tỉnh lại.”
Người thanh niên mừng rỡ không ngừng cảm tạ, sau đó bọn họ đi về. Khi đi được nửa đường thì lão già tỉnh lại, hết mọi bệnh tật và còn khỏe mạnh hơn xưa.
Mấy học trò khó hiểu hỏi Thầy:
“Thưa Thầy, không phải Thầy vẫn thường phê phán bọn tư tế sao? Sao Thầy lại chữa bệnh cho họ.”
Người Thầy điềm tĩnh đáp:
“Có thể trung tín trong chuyện rất nhỏ thì cũng có thể trung tín trong chuyện rất lớn. Có thể nhân nghĩa trong chuyện rất nhỏ thì cũng có thể nhân nghĩa trong chuyện rất lớn. Bọn họ dù sao cũng là Nhân tộc. Ta muốn cứu giúp toàn bộ Nhân tộc, bọn họ cũng trong số đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.