Nhân Thường

Chương 351: Trước có ve sầu sau có bọ ngựa




Thanh Tử Dương nhìn lão đạo ân cần nhắc nhở, nàng mỉm cười hiền dịu an ủi vài câu…
"Cha, con chỉ đi có chút ít thời gian hành trình, đối với mọi người chỉ như cái chớp mắt mà thôi, không có gì đáng lo. Hơn nữa, trưởng môn đã ban chỉ dụ có trưởng lão đi theo hộ tống. Ngược lại trong thời gian con đi, người nhất định phải chú ý những gì con dặn….!"
Thấy Thanh Tử Dương lại bắt đầu bài ca quen thuộc, Thanh Khư lão đạo vội vã phất phất tay.
Lão sau khi được nàng trợ giúp phần nào, cái bình cảnh phía trước nay đã mơ hồ thấy rõ. Con đường bước vào Hoàng cảnh gần ngay tầm mắt, hi vọng không còn xa nữa.
Nhưng nghĩ tới chuyện Thanh Y, lão lại than thở:
"Con bé đi, hiện giờ con cũng lại đi. Ta ở đây một mình thật là hiu quạnh lắm thay…"
Thanh Tử Dương cười không đáp.
Việc Thanh Y rời môn vào thời điểm này nàng có biết, thậm chí đã sắp xếp an bài xong cả rồi.
Hiện tại nàng muốn ra ngoài môn thăm thú một khoảng thời gian, cũng là tiện cho kế hoạch sắp tới tiến hành.
Nghĩ tới đây, Thanh Tử Dương liền nói:
"Cha, nếu người rảnh rỗi thì có thể chú ý Hàn Phong một chút. Dạo này con thấy hắn tâm trạng không tốt, e là còn chưa quên được chuyến đi vừa rồi!"
Nói xong Thanh Tử Dương nhìn ra xa xa, đồi núi trước mắt nàng trải dài liên miên bất tận.
Cho dù vài chỗ bị sương mờ bao phủ, cảm giác như nàng vẫn thấy được nơi động phủ kia của Hàn Phong đang ở.
Cái nhìn thâm sâu cùng câu nói ẩn ý của nàng, lão đạo Thanh Khư lại không hiểu, ông ta chỉ thườn thượt đáp:
"Thằng bé thiện lương quá mức, nó sẽ bị thiệt. Có một số chuyện nên để tự nó hiểu ra, lúc ấy mọi chuyện sẽ ổn thôi!"

Nghe an ủi một câu nhưng mà giọng ông ta càng chất chứa não nề, vui ít buồn nhiều.
Thanh Tử Dương thở dài cùng lão, nàng thuận tiện an ủi mấy câu rồi mới rảo bước rời đi…
Lại nói về Vạn Niên Thanh, khi này ở tại một ngôi miếu nhỏ, có vài xác chết nằm đó.
Vạn Niên Thanh cải trang, bà ta đứng trước xác một thiếu niên, miệng khẽ lẩm bẩm:
"Cuối cùng hậu hoạn cũng xong!"
Thì ra, sau khi từ ngày muốn giết Hàn Tông không thành, do ba lần bảy lượt bị Thanh Y ngăn cản.
Thanh Y không những truy tra đến trên thân đám đệ tử của bà, thậm chí đã ẩn ẩn phát hiện ra gì đó.
Khi ấy bà ta mới hiểu rõ, bản thân mình bị một người chết tính kế.
Mà kẻ này không ai xa lạ, lại chính đệ tử của mình.
Vạn Niên Thanh ngoài mặt thông cáo bế quan, một mặt bà ta âm thầm điều tra chuyện này.
Muốn không để Thanh Y bắt được thóp này, nhất định phải đổ hết tội danh cho Trần Phương Trang.
Chỉ có biến nàng ta từ nạn nhân thành hung phạm, có như vậy bà ta mới tẩy trắng thành công.
Mà để làm việc này, trước mắt phải loại bỏ hết những sắp đặt của nàng ta.
Theo điều tra Vạn Niên Thanh biết được, thì ra ngày đó kẻ mà Hàn Tông và Thường Xuân được lệnh giết, lại không phải con của nàng ta. Trần Phương Trang rất lanh trí, dùng một người khác giả làm con mình.
Như vậy con trai thật sự của nàng ta chưa chết, cho nên muốn tẩy trắng trước phải loại được thằng nhóc này.

Cái này đơn giản, bà chỉ điều tra hành tung của Vương Tư Kiệt mà biết, gã thường xuyên lui tới nơi này.
Giờ khắc ấy Vạn Niên Thanh đã biết, chỗ bà ta cần tìm ở đâu rồi.
Lần này Vạn Niên Thanh sợ xảy ra sai sót như lần trước, bà ta liền tự thân xuất mã, có vậy mới yên tâm.
Nhìn thi thể tên nhóc độ hai mươi trên đất, Vạn Niên Thanh khục khặc buông lời:
"Không nên trách ta, có trách thì nên trách mẫu thân của ngươi ấy. Nàng ta là kẻ không biết điều, vô ơn phụ nghĩa….!"
Buông xuống một câu, Vạn Niên Thanh muốn rời đi.
Chỉ là đương lúc này bà ta biến sắc, ánh mắt bất thiện nhìn về một nơi. Nương theo phía ấy ba bóng người đi tới, một âm thanh thiếu nữ phát ra:
"Vạn trưởng lão, đã lâu không gặp!"
Người đến đúng là Thanh Y, nàng lãnh đạm nhìn kẻ y phục che kín người buông lời chào hỏi.
"Không có khả năng…!"
Vạn Niên Thanh lẩm bẩm, bà ta là Vương cảnh đỉnh phong, bản thân đã mở ra thần thức, trong phạm vi vài dặm động tĩnh quét qua là biết…
Giờ này nhìn ba người trước mắt, Vạn Niên Thanh âm trầm bất định.
Ngoài trừ Thanh Y chỉ mới tiến cảnh Luyện Khí, còn không đáng để vào trong mắt ra. Thì hai người nam nữ ở bên, mới khiến bà ta kiêng kị.
Người nam một bộ trường bào đen tuyền, thân cao năm thước, vạm vỡ vô cùng. Trên lưng gã đeo thanh trọng kiếm, ước chừng vạn cân có dư.

Thiếu nữ đi bên cạnh tu vi thấp hơn, một thân váy tím lung linh, trên mặt dùng màn che nửa dưới gương mặt.
Vấn đề chỉ là, tại sao bà không thể phát giác ra bọn họ ở gần đây….
Thanh Y như hiểu suy nghĩ đối phương, nàng lấy ra hai tấm phù nhỏ bên người, cười nhạt giải thích:
"Tiểu nữ có hai tấm Ẩn Tức phù và Vô Ảnh phù này cấp bậc này, dưới Hoàng cảnh không có khả năng truy tung đâu. Thêm nữa, nơi này rất nhanh sẽ bị bao vây, người vẫn nên chịu trói đi thì hơn!"
Lời của Thanh Y không phải nói đùa, Vạn Niên Thanh giờ này dường như, đã cảm nhận được phương xa vài dặm có trăm đạo thân ảnh đang cấp tốc chạy đến.
Biết là bị trúng kế mai phục rồi, Vạn Niên Thanh cười ha ha, coi như không rõ lai lịch đối phương mà uy hiếp:
"Ngươi là ai? Chuyện riêng ân oán của chúng ta nếu dám nhúng tay, ắt sẽ phải chết!"
Nói xong Vạn Niên Thanh phóng người rời đi, giơ tay chịu trói không phải tác phong của bà ta.
Chỉ là bà ta vừa động thân ảnh, thân hình vọt đi chưa bao xa. Ngay trước mắt đã hiện ra một thân ảnh cản đường, kẻ này tốc độ kinh người.
Nhìn qua đã biết bộ dáng nữ tử, một thân áo tím phiêu phiêu, trên mặt che đi làn vải mỏng manh…
"Cút!"
Vạn Niên Thanh buông một câu, bà ta vung tay thu lại thành song quyền, hướng tới đối phương vỗ ra.
Hai quyền thủ ầm ầm bay ra, sóng xung kích khuất tán hình vòng cung, quét ngang một đường.
"Nghe nói ngươi đã đạt tới đỉnh phong Vương cảnh, vậy tiếp thử của bản vương một chiêu coi sao?"
Thân ảnh kia không hoảng mà lui, nàng khục khặc nói ra thanh âm.
Theo đó bàn tay nàng nắm tới hư không, giống như cầm một thanh kiếm vô hình.
Xung quanh người nàng ta nổi lên vạn đạo kiếm ảnh, mờ mờ ảo ảo có thể thấy được quỷ dị vô cùng.
Nàng ta thuận thế đón hai quyền thủ bay tới, miệng lớn thét dài:

"Thất Thủ Bạo Hoa!"
Theo tiếng quát của nàng, một rừng kiếm mang bất chợt nổi lên, ngàn vạn tia kiếm uốn lượn bay qua như cánh mẫu đơn rơi rụng trước gió.
Kì lạ thay hai thủ quyền mạnh mẽ kia lao đến, lại đột nhiên bị xé ra ngàn vạn mảnh nhỏ. Mà ngay cả rừng kiếm của nàng cũng đã tiêu tán vô hư không.
Đâu chỉ thế là xong, nàng ta không ngừng một thế vung lên hai chỉ tay, hướng Vạn Niên Thanh điểm tới, lại thét:
"Phá Tâm Thức!"
Một điểm này vô ảnh vô sắc lướt qua, Vạn Niên Thanh dù không nhìn thấy kiếm chiêu của nàng ta đâu, song khi nghe rõ danh tự lại chấn kinh thất sắc.
Phá Tâm Thức là chiêu kiếm độc môn của Kiếm Nhất Tâm, đây là đơn chiêu chuyên công phá thần hồn đối phương.
Chiêu này một khi xuất ra, trực tiếp sẽ bỏ qua tất cả phòng ngự của đối phương, đánh thẳng vào não hải.
Một chiêu như thế Vạn Niên Thanh biết lấy gì mà đón đỡ, bà ta vội vã ba chân chân bốn cẳng mà tránh né cho lẹ.
Nhưng thế đến nhanh như chớp giật, thoáng cái Vạn Niên Thanh đột nhiên thét lên một tiếng dài.
Người ngoài nhìn vào rõ ràng không thấy kiếm chiêu ở đâu, vì sao Vạn Niên Thanh lại thét lên kinh hãi, chỉ thấy bà ta từ trên không trung rơi xuống một đường.
Ầm ầm bụi khói tiêu tán, thân ảnh bà ta giẫy giụa dưới hố đá. Trên người từng mảng áo bong tróc, để lộ ra chân dung thật sự.
Vạn Niên Thanh khi này ôm đầu lăn lộn mấy vòng, bị đối phương đánh nát hai phần hồn phách, nỗi đau này ai thấu cho đây.
Không chỉ bà ta quằn quại, nữ nhân khi nãy ra chiêu cũng rơi rụng xuống đất, lảo đảo bộ dáng như lá rụng về cội.
Người con lại thấy vậy tiến lên một bước, gã không an ủi mà còn khinh thị một câu:
"Đánh với hạng xoàng xĩnh này cũng cần ra chiêu hiểm độc vậy sao? Sư muội quá nóng vội rồi!"
…..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.