Nhân Thường

Chương 346: Trong cuộc chơi này ai mới là kẻ đi săn




Vòng quang tráo vừa thu hồi, rất nhanh Vận Lam quay người tiến thẳng đại sảnh bước vào.
Vận Kinh Hồng ngẩn ngơ nhìn lại, ý không hiểu rốt cục cô cô của gã vừa nhận được tin tức gì mà thay đổi thái độ nhanh như vậy chứ?
Cũng trong lúc Vận Lam và Vận Kinh Hồng ra ngoài, trong sảnh Phương Thuấn nhìn đến Mệnh Tiêu Tai ngồi đó tỏ ý không vui trách:
"Mệnh gia các ngươi đã nói theo ta, vậy mà còn dây dưa không quyết. Mệnh gia chủ, đây là thái độ mà ông nói sao?"
Người trong phe mình mà lại ngần ngừ không chọn mình, dù là ai thì cũng hoài nghi đầy mặt. Phương Thuấn chưa phát tác, ấy là ông ta còn đang mải đấu trí với Vận Lam.
Mệnh Tiêu Tai bên này bị hỏi tới, ông ta giật mình bước lên chắp tay, liên tục tạ lỗi.
Nhưng nhìn quanh hai bên gia tướng đầy đủ, Mệnh Tiêu Tai lại thưa:
"Phương thành chủ, chúng ta có thể riêng tư nói chuyện một chút hay không….?"
Phương Thuấn nhìn hai hàng tả hữu, ông ta ngẫm một lát rồi gật đầu, hai người theo chân bước vào gian phòng nơi xa.
Vòng quang tráo vừa mở ra, Mệnh Tiêu Tai sắc mặt không nói tốt bèn thưa ngay:
"Phương thành chủ, Mệnh gia xưa nay luôn đầu nhập ở phía ngài. Nhưng lần này ngần ngừ như vậy chưa quyết là do tại hạ có cố sự, kính xin thành chủ đừng vì thế mà sinh lòng nghi ngờ!"
Mệnh Tiêu Tai cũng biết chứ, Vận Lam đến là muốn ly gián hai nhà Mệnh, Phương.
Một khi Phương Thuấn nghi ngờ lòng trung thành của Mệnh Tiêu Tai, cái giá phải trả thật lớn khó tưởng tượng.
Hai chân đạp hai thuyền lại đại kị xưa nay, Mệnh gia cũng không phải ngoại lệ.

Thế là nhân lúc thép nóng rèn ngay, Mệnh Tiêu Tai kéo áo giơ tay ra trước mặt Phương Thuấn.
Phương Thuấn hơi giật mình, đoạn ông ta nghe Mệnh Tiêu Tai mặt ủ mày chau thưa:
"Không giấu gì thành chủ, bản thân ta mắc một căn bệnh nan y, khó mà có thể chạy chữa…!"
Trước thái độ như người mất ý chí của Mệnh Tiêu Tai, tin tức này khiến Phương Thuấn bàng hoàng bật dậy khỏi ghế.
Qua phút giây nghi ngờ, sắc mặt Phương Thuấn trầm xuống. Việc này thực sự hệ trọng, đủ khiến ông phải dè chừng cân nhắc.
Ông ta cẩn thận dò xét trên tay Mênh Tiêu Tai một phen, theo đó sắc mặt dần dần thay đổi, thốt:
"Đây là…!"
Mệnh Tiêu Tai rầu rĩ, thở dài đáp:
"Vài năm trước tại hạ tình cơ vào Uyên Minh Cốc thăm dò di tàng gia phụ để lại, thật không may vô tình đụng phải một đầu Thất Tử Điệp cấp 3. Tuy rằng may mắn chạy thoát, chỉ là…. haiz…!"
Mệnh Tiêu Tai giả bộ rất giỏi, để diễn một màn kịch này, ông ta đã liều uống một lượng độc lớn từ chỗ Vân Thái Chi.
Đây là bắt buộc, Phương Thuấn có tu vi Hợp Linh, đâu phải tay mơ như người Vân gia năm xưa, dễ dàng dắt mũi chứ.
Quả nhiên Phương Thuấn kiểm tra một hồi, thần sắc ông ta biến hóa bất thường.
Độc của Thất Tử Điệp từ cấp 2 trở lên mạnh mẽ vô cùng, tu giả cảnh giới thấp khó lòng áp chế.
Nhìn từ hiện trạng, e là Mệnh Tiêu Tai trúng đã được hơn năm rồi. Nhưng Phương Thuấn không tin ngay, liền nói ra nghi ngờ:

"Ta thấy độc này cực mạnh, nhưng lục phủ ngũ tạng của ông lại hoàn toàn chưa tổn hại một phân nào. Đây hoàn toàn không giống như kẻ trúng độc lâu năm!"
Ánh mắt Phương Thuấn sắc bén như dao, vừa nhìn đã đoán ra đại khái.
Chỉ là trong lòng Mệnh Tiêu Tai hơi thở phào, tình huống này ban đầu ông và Vân Thái Chi đã nghĩ đến rồi.
Một khi làm giả thì phải như thật, loại sơ hở cấp thấp này cũng mắc phải thì quá phế vật rồi.
Bất giác Mệnh Tiêu Tai biểu hiện hơi chút hi vọng, bàn tay móc ra một mảnh giấy mà đáp:
"Phương thành chủ nói không sai, có điều độc tố chưa gây ảnh là vì nó!"
Phương Thuấn nhận lấy, ông ta xem xong bất giác ồ lên.
Đây là phương thuốc trị độc của Thất Tử Điệp, do một vị đại sư nghiên cứu ra.
Từ tình huống này đến nói, phương thuốc của vị đại sư kia chỉ có thể kiềm chế độc tố lây lan trong người, đè ép nó đến một bộ vị nhất định trên người mà thôi.
Từ đây, Phương Thuấn đã hiểu được, Mệnh Tiêu Tai trúng độc nhưng mạnh khỏe bình thường là do nguyên nhân này.
Chỉ có điều muốn ép độc ra ngoài thân, cần có tu giả cảnh giới cao thâm hơn người trúng độc, mới có thể hỗ trợ ép được ra ngoài.
Bằng không phương thuốc này chỉ áp chế được vài năm, sau khi nhờn thuốc là sẽ mất đi công hiệu.
Mệnh Tiêu Tai ngồi xuống, ông ta thưa tiếp:
"Để loại được độc này ra ngoài, cái giá sẽ phải trả ngang bằng với lấy đi nửa lớn tài nguyên Mệnh gia chúng ta. Thành chủ, bởi vậy ta mới không nhờ tới ngài trợ giúp, một mình âm thầm…!"

Phương Thuấn trầm ngâm, lời Mệnh Tiêu Tai nói rất kín kẽ, không có sơ hở.
Nếu đổi lại là ông ta trúng độc, tài nguyên phải trả là bồi táng Phương gia vào đó, chính Phương Thuấn cũng không dám chắc có thể đồng ý chuyện này.
Gia tộc là một đoàn thể, sẽ không vì bất kì ai mà trả giá lớn, gây ảnh hưởng sống còn cho toàn bộ tộc nhân.
Mệnh gia xưa nay lại nội chiến liên miên, những huynh đệ gia lão kia sẽ đồng ý trả giá cho Mệnh Tiêu Tai trị độc sao?
Giờ này Phương Thuấn đã hiểu ra, Mệnh Tiêu Tai vốn không phải là liệu cơm gắp mắm, cân nhắc gả nữ nhi cho bên nào.
Mà là Mệnh Tiêu Tai vốn không muốn gả nàng ta cho nhà nào, để chờ sau khi ông ta ngã xuống thì Mệnh Vô Ưu ngày sau sẽ thuận lợi tiếp quản Mệnh gia thay mình mà thôi.
Nghĩ tới đây Phương Thuấn chợt đứng dậy, ông ta nắm lấy tay Mệnh Tiêu Tai, bồi hồi mở lời:
"Thì ra là vậy, ta đã hiểu lầm. Suýt nữa thì mắc mưu Vận Lam, nghi ngờ lòng trung thành của Mệnh gia ông rồi!"
Gỡ được khúc mắc này, biểu hiện của Phương Thuấn tràn ngập áy náy, vì đã nghi oan cho Mệnh Tiêu Tai.
Mệnh Tiêu Tai cũng nắm giữ lấy bàn tay Phương Thuấn, xúc động mà rằng:
"Được Phương thành chủ phân rõ trắng đen, trả lại trong sạch. Tại hạ dù bị trách oan cũng đáng….!"
Hai người tay trong tay hồi lâu, qua cơn xúc động mới dần buông. Phương Thuấn mang vẻ oán trách:
"Tại sao loại chuyện này ông không báo sớm cho ta hay, nếu là một hai năm trước thì hoàn toàn không cần đến cái giá quá lớn…."
Mệnh Tiêu Tai cười khổ trả lời:
"Thành chủ xin thứ cho, ngày ấy là lúc nội chiến quá mạnh mẽ. Trong khi độc này phải trị thời gian tương đối, nếu tại hạ đến nhờ thì chưa chắc đã giữ được cái ghế gia chủ này…!"
Hai người lại một phen lâm li bi đát, âu cũng là thân bất do kỉ, mong người lượng thứ.

Phương Thuấn nghe xong chỉ có thể thở dài, những điều Mệnh Tiêu Tai nói chẳng sai một chữ.
Bồi hồi qua đi, Mệnh Tiêu Tai lại nói:
"Đứa nhỏ Vô Ưu tuy tư chất kém cỏi, phát triển muộn màng. Nhưng nó là nữ nhân có tài hơn cả, tương lai sẽ thay thế tiếp quản Mệnh gia. Kính xin thành chủ lượng thứ, không thể đến Phương gia làm dâu!"
Nhân lúc này Mệnh Tiêu Tai cũng mở lời ẩn ý:
"Thành chủ, xưa nay người kế nghiệp gia tộc là nữ muốn thành thân, thì đối phương bắt buộc phải ở rể. Mà quý công tử ngày sau tiền đồ dạt dào, sao có thể hạ cố tới Mệnh gia được chứ. Cho nên, thành chủ có thể cân nhắc tới đứa nhỏ còn lại, Mệnh Thủy Nhược…!"
Mệnh Tiêu Tai giới thiệu ưu điểm của Mệnh Thủy Nhược trước mặt ông ta một phen, tỏ ý với hôn sự này thì không có vấn đề.
Về phần Vận Kinh Hồng hỏi cưới ban nãy, Mệnh Tiêu Tai hừ lạnh, tỏ vẻ khó chịu.
Phương Thuấn thu hết vào trong mắt, thấy được vẻ trung thành của Mệnh Tiêu Tai thì vui mừng.
Nhưng Phương Thuấn âm thầm cân nhắc, để con trai ông lấy Mệnh Vô Ưu vẫn có nhiều điểm lợi hơn.
Đối với Mệnh Thủy Nhược sao? Không quá khả quan mấy.
Đương lúc Phương Thuấn ngần ngừ trước lời ngỏ của Mệnh Tiêu Tai, đột nhiên ngoài cửa bay vào một tấm phù.
Đạo ngân quang này nhắm hướng Phương Thuấn mà tới, rõ ràng đây là phù tín dành cho ông ta.
Phương Thuấn thuận tay bắt lấy, ngay khi nhìn qua nội dung, trong mắt ông ta chứa đầy nghi ngờ.
Thầm ngẫm một cái, Phương Thuấn nhìn Mệnh Tiêu Tai cười ha hả đáp:
"Chuyện này cứ từ từ, hiện ta phải đi gặp một người, sau đó sẽ cho ông một câu trả lời thỏa đáng!"
….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.