Nhân Thường

Chương 338: Kẻ Trí Thường Biết Giả Ngu Đúng Lúc!





"Đại nhân…!"
Hàn Tông chưa kịp nói hết câu, lão giả đã thâm ý mỉm cười khoát tay, sau đó thân ảnh lao vút khỏi tầm mắt.
Hàn Tông ngây ra như phỗng, sau một lát hắn đứng đó, trên khuôn mặt vương nét trầm mặc..
Người kia…
Hàn Tông trầm mặt hẳn xuống, những kẻ đến hỏi viên đá thì không nói, nhưng ông ta bất ngờ hỏi tới một câu.
Hàn Tông sau khi bình tĩnh, hắn đã dần mường tượng ra danh tính đối phương là ai.
Nghe nói Lâm Lân Thao có một vị thúc bá nào đó làm hộ pháp trong môn, xem chừng tới chín phần là kẻ này.
Có điều cảnh giới người kia thật cao, nếu ông ta sử dụng thủ pháp mà tìm ra sơ hở, cái này có phải là nguy cơ sắp bại lộ hay không…
Hàn Tông trầm ngâm hồi lâu rồi lắc đầu, tin chắc không phải.
Nếu có loại tâm pháp nhìn thấu suy nghĩ đối phương, thì lúc trước bị giam trong Hình Đường, bọn họ đã không cần dùng tới loại sưu hồn thuật rồi.
Nhưng không thể phủ nhận là không có loại tâm pháp này được, thế gian vạn đạo diệu pháp, không gì không có.
Có lẽ ông ta sử dụng thấu tâm thuật, một dạng dựa vào hành vi, tâm lý đối phương để đoán độ thật giả mà thôi.
Nếu mà như thế, khả năng chỉ là năm phần như nhau.
Nghĩ đoạn, Hàn Tông lại nhớ đến mấy kẻ kia.
Hiện tại Vạn Niên Thanh đã tuyên bố bế quan, chuẩn bị đạp phá bình cảnh.

Theo đó Thường Xuân cũng đã sắp tiến vào Ngưng Khí cao giai, sớm ngày đạt tới đỉnh phong.
Cả hai người này hiện bận bịu trăm bề, trong thời gian ngắn sẽ không rảnh tay.
Còn lại có Lâm Lân Thao, nghe nói gã gần đây có nhận nhiệm vụ nào đó đi xa.
Người này sớm đã ở Ngưng Khí đỉnh phong, cớ sao còn chưa chịu an tâm đột phá?
Hàn Tông lại nhớ đến chuyện Mạc Văn Tư đã chết, không biết chuyện này có liên quan gì tới gã hay không? Xem ra phải lưu tâm chuyện này thật nhiều…
Có điều Hàn Tông hiểu rõ, bọn họ càng chú ý tới hắn, hắn càng phải tỏ ra bình thường nhất có thể.
Giờ này mà bỏ chạy hay làm gì khác thường, nhất định là sẽ lòi ra ngay cái đuôi.
Nghĩ xong đâu vào đấy, Hàn Tông hít một hơi bình ổn, hắn bắt đầu phi kiếm nhắm hướng khu chợ bay đi..
Hàn Tông không biết khi này Phượng Thiên Hành đang ở một nơi thâm sơn cùng cốc.
Nơi này quanh năm u ám, rộng vực trải dài vạn dặm có dư.
Dưới khu đài sâu này lại có một tầng lầu cung điện nguy nga, bên trên bảng vàng thiêu bs chữ Ẩn Linh Đường.
Tại trên đỉnh tòa cung điện cao trăm trượng, từng dải sương trắng lượn lờ phiêu phù.
Bên trong trang hoàng lộng lẫy, linh khí nồng động lan tỏa tứ phương.
Bốn bên trụ lớn treo hình tứ linh, ẩn ẩn phát ra từng làn giao động khẽ khàng.
Phượng Thiên Hành cung kính đứng bên dưới chắp tay, dáng vẻ cợt nhả thường ngày của gã giờ này bay biến sạch sẽ.

Bên trên bảo tọa, Phượng Lai tay cầm một viên đá huyết phách, bên trong từng đường vân lưu chuyển.
Thì ra, sau khi có được đá ngũ hành của Hàn Tông, Phượng Thiên Hành đã mang nó tới đây cho Phượng Lai.
Phượng Lai một mặt nhìn viên đá trên tay, một mặt mù mịt nhìn đứa cháu bên dưới của mình.
Trước đó không lâu truy ra đứa cháu trai lưu lạc này bên ngoài, bà ta đã dốc lực đem nó về đây bù đắp những vất vả ngày qua.
Tuy rằng tuổi tác của nó đã lớn, cảnh giới theo đó không cao, có thể xem là hạng chót ở nội môn hạch tâm này.
Từ điểm ấy thấy được, Phượng Lai vất vả cỡ nào mới luồn lách môn quy đưa nó tới đây.
Mục đích việc này phải nói tới chuyện sau chuyến Bát Linh Nguyên vừa rồi diễn ra, Phượng Lai đã biết thêm một tầng bí ẩn ở đó.
Từ lời một vị thái trưởng lão nói ra, Ám Hồn Điện muốn từ dưới tầng địa lao thượng cổ kia lấy ra một thứ gọi là Khởi Sinh Mộc Thể.
Thứ này bình thường đã cực hiếm, càng đừng nói lấy ra trên người một kẻ từng có cảnh giới Thánh cảnh kia…
Khởi Sinh Mộc Thể như đã biết, có thể giúp phàm nhân trở thành tu giả mà không lưu lại dị tật.
Ngoài ra còn một công hiệu khác ít kẻ biết, ấy là có thể hồi sinh kẻ sắp rơi xuống tử lộ.
Mộc tộc ở Đông Vực này vốn rất khan hiếm, đã tuyệt tích từ lâu.
Muốn tìm được bọn chúng, có lẽ phải vượt qua đại dương bao la, tiếp cập dị vực mới có thể thấy.
Song cái giá phải trả muốn có nó là quá lớn, khiến cho những thế lực đỉnh lưu cũng phải lăn tăn.

Vì thế mà Phượng Lai biết rõ, lúc xưa Thanh Y từng vô tình có được một viên, việc ấy đã dấy lên phong ba trong cao tầng to lớn cỡ nào.
Có điều Thanh Y đã rất khôn lỏi, dụng ngay một kế gạo nấu thành cơm.
Để vừa có được nó là nàng ta phục dụng ngay tại chỗ, đến khi về môn thì đã không kịp ngăn cản rồi.
Bằng không mà nói, môn phái nhất định sẽ tìm cách thu lấy nó vào tay.
Chứ nào phung phí đồ trân quý đó cho một phàm nhân chứ.
Cho nên từ việc người của Ám Hồn Điện muốn tìm đồ trên người Hàn Tông, điều này làm Phượng Lai nghi ngờ.
Thêm việc mới đây bà truy ra, trước khi Hàn Tông được người Pháp Đường giải đi, hắn đã từng gặp qua Thanh Tử Dương trên đường.
Từ đây Phượng Lai đưa tới một kết luận, thứ Hàn Tông chân chính cầm về vốn phải là Khởi Sinh Mộc Thể, vật tồn tại trong lời đồn kia!
Nếu đây đúng là sự thật, vậy thì Thanh Tử Dương đang ẩn tàng sự tình gì phía sau, một dấu hỏi lớn dần xuất hiện trước mắt Phượng Lai.
Tuy vậy, bà ta lại chưa nắm rõ được Thanh Tử Dương bằng cách nào có được một viên linh thạch ngũ hành, thứ để tráo đổi với Hàn Tông, dụng một kế trộm long tráo phụng chứ?
Thật ra, đây vốn là tin tức tuyệt mật trong môn, Phượng Lai được chỉ định âm thầm điều tra.
Bằng không chuyện này đồn ra, Kiếm Nhất Tâm mà biết ắt sẽ còn choáng váng hơn cả bà.
Thế là ngay khi thu nhận Phượng Thiên Hành vào môn, Phượng Lai cố ý sắp xếp cho gã tiếp cận Hàn Tông, âm thầm điều tra thực hư viên đá này.
Nhưng vạn lần nào ngờ được, chỉ mới nửa tháng gã đã mang đến viên đá này cho bà.
Phượng Lai mù mịt hỏi lại lần nữa:
"Ngươi nói thẳng toẹt với tên Nguyên Văn kia rằng là ta muốn viên đá này, thế là hắn liền đưa cho ngươi dâng lên?"
Phượng Thiên Hành ở dưới ngây thơ gật đầu cái rụp, gã kính cẩn thưa:
"Di mẫu, chuyện chính là như vậy!"
Phượng Lai nhìn gã, rồi nà nhìn lại viên đá cầm trên tay mà cảm giác như đang nắm cục phân chó, cánh tay bà ta run run áp chế lửa giận.
Cuối cùng chẳng thể nhịn nổi, bà ta bật dậy khỏi bảo tọa, chỉ tay thét:

"Ngu dốt, cái ta nói là ngươi âm thầm tiếp cận trở thành bằng hữu của hắn, rồi sau đó tra thử chuyện viên đá này có việc bí ẩn nào bên trong hay không.
Thế mà….
Thế mà ngươi lại đi nói với hắn, rồi còn mặt dày cầm nó về đây!"
Phượng Thiên Hành làm như thế này khác gì nói thẳng vào mặt Nguyên Văn cho hắn biết, rằng bà ta đang muốn tra xét lại chuyện này chứ? Rõ ràng là "lạy ông tôi ở bụi này*
Bất lực…
Tưởng rằng Phượng Thiên Hành lưu lạc bên ngoài thì trải đời, có cái nhìn sắc bén hơn người thường nhiều lắm chứ.
Nào ngờ…
Phượng Lai giờ này rất muốn hất chén trà vào mặt Phượng Thiên Hành rồi quát: "Đồ ngu, đồ ăn hại, cút *** đi!"
Song bà ta cũng rất nhanh áp chế lửa giận, nhất thời thở ra một hơi dài.
Phía bên dưới bị mắng, Phượng Thiên Hành dáng vẻ mờ mịt nhìn lên, như chưa hiểu tại sao mình lại bị mắng.
Nhưng giống như nhìn ra lỗi cửa mình, gã quỳ sụp xuống thưa:
"Thì ra là vậy, con đã biết lỗi rồi, mong di mẫu trách phạt!"
"Bỏ đi…..
Haizzz…!"
Phượng Lai ngồi trên bảo tọa thở dài lần nữa, âu cũng là do nàng đánh giá tâm trí gã quá cao mới dẫn đến cảnh này.
Phượng Thiên Hành bên dưới thấy dáng vẻ thất vọng của bà ta, gã sực nhớ ra một chuyện, liền thưa:
"Di mẫu, chuyện đó con cũng đã hỏi qua rồi.
Tên Nguyên Văn đó kể, kẻ khi xưa tên gọi Thường Nguyệt Tử Tiên.
Nàng ta không phải muốn cướp đồ trong túi hắn như lời Bích Ngọc nói, mà là muốn bắt hắn đem đi, đào tạo thành người của nàng ta!"
Sau giây phút im lặng, Phượng Lai tĩnh tâm lại phần nào, bà ta liền hỏi:
"Ngươi thấy sao về tính cách của tên này?"
Phượng Thiên Hành chau mày hồi lâu, gã mới gật đầu đưa ra nhận định:
"Theo con thấy, ngoài trừ hơi có phần tiểu nhân hám lợi ra, thực chất hắn là kẻ có nhiều tài lẻ, rất biết nhìn thời thế!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.