"Hừm… ngươi cố ý dùng mẹo để ta thắng cuộc, rốt cục là vì sao?"
Phượng Thiên Hành dường như không để tâm tới thái độ lời nói của Hàn Tông, gã vui vẻ cười tươi trả lời:
"Ha ha..
Ta thấy bộ dáng sư huynh rất muốn con thú này, vì thế mới cố ý thành toàn.
Hơn nữa, ta cũng đâu có thiệt thòi gì, lại còn vì thế mà lời thêm mười viên linh thạch đấy chứ.
Chúng ta đôi bên có lợi, tội gì không làm… HaHa ha…"
Phượng Thiên Hành đủng đỉnh cười, đứng ở góc độ của gã mà nói, điều này không sai.
Chỉ là Phượng Thiên Hành còn đang cười sảng khoái, gã liếc thấy khuôn mặt lạnh tanh như người chết của Hàn Tông thì nụ cười trên mặt gã dần cứng đơ, gượng gạo hỏi:
"Sư huynh… ngươi không thấy… thú vị gì sao… haha..
haha!"
Gã nhìn nhìn cái vẻ vô cảm của Hàn Tông vẫn không đổi, khóe miệng liền giật giật mấy cái, lòng trộm nghĩ...!hóa ra tên này không thích đùa cho lắm.
Phượng Thiên Hành thu hồi vet cợt nhả, gã nhắm mắt hít lấy một hơi, tới khi mở mắt, phong thái khi nãy đã mất hoàn toàn.
Phượng Thiên Hành bình đạm ngồi xuống, chậm rãi điềm nhiên rót lấy chén trà.
Trong giọng nói của gã, hoàn toàn thay đổi:
"Chẳng phải ta đã nói rồi sao, ta đáp lễ cho huynh hai món quà.
Đây mới chỉ là một phần nhỏ tâm ý mà thôi!"
Hàn Tông nhìn đối diện với gã, hắn thầm nghĩ phong thái điềm tĩnh tự tin quá.
Tuyệt đối không phải giả bộ mà có, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật của gã sao…
Sự tự tin tới mức bình thản này làm hắn trầm mặc hồi lâu…
Hàn Tông cầm lên tách trà nhỏ, hắn nhớ tới một kẻ, người bạn đã lâu không gặp….
Bất giác nói:
"Ngươi không sợ ta trước mặt bọn họ nói rõ, vạch mặt ngươi sao? Hoặc ít ra, ta cũng sẽ không bỏ ra đống tiền lớn hơn dự tính chỉ để tranh đoạt con thú này?"
Hàn Tông nghi ngờ, kẻ trước mắt mới thật là quân bài chìm của Song Tượng, thế nhưng cái tách trà kia làm hắn thay đổi suy nghĩ.
Biết đâu kẻ này còn có một danh phận khác..
Ngồi đối diện, Phượng Thiên Hành chỉ khẽ mỉm cười, giống như thái độ trầm lặng của Hàn Tông không ảnh hưởng tới mình.
Gã cố ý ung dung giơ chén trà lên ngắm nghía, giọng nói có phần hời hợt:
"Huynh nhất định sẽ không làm vậy, bởi vì huynh đang nghi ngờ thân phận của ta!"
Phượng Thiên Hành vẫn không nhìn Hàn Tông, lần này gã điềm đạm nói ra nguyên nhân:
"Thứ nhất, cái giá huynh trả và giá ta đưa ra, vốn không chênh lệch bao nhiêu, còn chấp nhận nổi.
Một khi huynh còn cần mua nó, thì sẽ không phá kế của ta đâu! Thứ hai, huynh cũng muốn biết mục đích của ta.
Thời gian này nhạy cảm, nhất là khi Luân Đằng Vân đang muốn lừa Lan Như Tiên! Nguyên huynh, ta nói không sai chứ?"
Hàn Tông nghe câu trả lời, ngoài mặt hắn đưa chén trà lên uống, nhằm che đi dị sắc trên mặt.
Thực tế trong lòng hắn vô vàn suy nghĩ diễn ra, đều xoay quanh kẻ này.
"Phượng Thiên Hành có thể khiến ta phải làm theo ý gã, điều này không đơn giản.
Nhưng vấn đề thứ hai mới là cốt lõi…" Hàn Tông trầm tư càng sâu…
Chuyện Luân Đằng Vân muốn lừa Lan Như Tiên là hắn mới chỉ nghi ngờ mà thôi.
Còn gã trước mắt này lại khẳng định chắc nịch, điều này chứng tỏ cái gì?
Cứ thế, Hàn Tông đắm chìm trong suy nghĩ mà quên đi mọi thứ xung quanh....!
"Khoan… khoan đã Nguyên huynh, mau mau dừng tay!"
Hàn Tông đang trầm tư suy tính, bất chợt hắn thấy Phượng Thiên Hành chộp lấy cánh tay mình, thần sắc hoảng hốt.
Thì ra trong lúc Hàn Tông đăm chiêu suy đoán, bàn tay hắn vô ý siết chặt từ lúc nào.
Phượng Thiên Hành nhìn thấy cái tách trà mình yêu thích sắp vỡ, vội vàng vồ đến ngăn cản…
"Ta nói này Nguyên huynh, huynh có nghi ngờ gì cứ trực tiếp hỏi ta.
Người quân tử không phá đồ kẻ khác, huynh nói có đúng không?"
Phượng Thiên Hành lấy lại được cái tách trà, gã luống cuống săm soi từng chút một, như chỉ sợ hỏng mất rồi.
Tới khi thấy không có gì bất trắc, gã mới thở phào một hơi.
Nhưng Phượng Thiên Hành chưa kịp cười, gã đã lại hoảng hồn lần nữa.
Chỉ thấy Hàn Tông cầm ấm trà của gã giơ ra trước mặt, thâm ý mà hỏi:
"Ngươi nói cũng đúng, chỉ là ta rất muốn biết ngươi có đang lừa ta hay không…."
"Nguyên huynh bình tĩnh, cực kì bình tĩnh, có gì từ từ nói.
Mọi chuyện đều có thể thương lượng được… Ấy ấy… để ta nói, ta nói…"
Phượng Thiên Hành gấp tới vội vã, đây là đồ vật tùy thân của gã, hiếm lắm mới có dịp đem ra đãi khách, không ngờ…
"Ta lừa hay không huynh nhìn mà không biết sao? Vậy ta sẽ chứng minh cho huynh thấy một chút..!"
Phượng Thiên Hành thu vẻ nhăn nhở, thái độ ung dung cầm lên túi linh thạch, gã nhìn Hàn Tông tự tin nói:
"Nguyên huynh, thật ra năm nghìn lẻ mười viên linh thạch này, thật ra chỉ là số lẻ mà thôi.
Ta còn muốn huynh cầm tới cho ta ba mươi nghìn linh thạch nữa kìa!"
Hàn Tông thấy gã cực kì nghiêm túc, ánh vẻ tự tin.
Hắn hơi giật mình, kẻ này đang không nói chơi sao?
Nhưng ngay khi Hàn Tông còn trầm mặc chưa nói, Phượng Thiên Hành đã đứng dậy vỗ vai hắn, lời nói thong dong:
"Yên tâm, ba mươi nghìn linh thạch này do huynh đem tới, song lại không phải tiền túi của huynh bỏ ra đâu!"
Hàn Tông càng thêm giật mình, hắn bỗng nghĩ tới chuyện đang giao dịch với Lan Như Tiên, hai mắt bất chợt híp lại…
Phượng Thiên Hành giờ khắc này đã quay về chỗ ngồi, gã nhàn nhã uống trà.
Tới lúc gã ngước lên, khóe miệng khẽ nhếch tự đắc:
"Chẳng phải huynh muốn ta chứng minh thân phận mà? Sao chúng ta không đánh cược một trận nhỉ?"
Thấy Hàn Tông trầm tĩnh một lúc, Phượng Thiên Hành cười buông lời tiếp:
"Nếu ta nói huynh sẽ cầm linh thạch tới cho ta là đúng, vậy thì huynh sẽ mất cho ta một yêu cầu, Còn nếu ta nói sai, cái mạng này tùy huynh xử chí!"
Nói xong Phượng Thiên Hành từ mi tâm lấy ra một giọt tinh huyết đưa tới, phong thái tự tin tuyệt đối.
Hàn Tông rốt cục vẫn không nói câu gì, hắn tức thì quay người rời đi.
Phải, hãy chứng minh thân phận cho ta xem đi!
Hàn Tông trong lòng cũng có chút hứng thú, xem gã làm cách nào để mình cầm linh thạch tới cho gã đây?
Phượng Thiên Hành lại không ý ngăn cản, gã càng không nhìn tới Hàn Tông.
Lúc này gã chỉ quan tâm tới cái ấm trà khi nãy, xem có hư hại nào hay không thôi.
Tới khi thấy mọi thứ vẫn nguyên vẹn, gã mới thở hắt ra một hơi…
"Nguyên huynh à, ta phải tốn cái giá lớn lắm mới đổi được bộ bàn trà này.
Chỉ vì nghi ngờ vớ vẩn, huynh lại định lấy đi nửa cái mạng của ta sao…."
Thế nhưng ánh mắt gã lại lóe lên tinh mang, thái độ nghiêm túc, miệng khẽ nhếch, thì thào:
"Hừ… quả nhiên người nói không sai, tên này đúng là cảnh giác mười phần.
Nhìn thấy vật rồi mà vẫn còn hoài nghi….
Haiz, nhưng mà Hàn huynh à, ta lại thấy thú vị lắm!"
Hàn Tông khi này đã phi kiếm bay được đoạn rồi, khuôn mặt hắn càng trầm đi trông thấy.
Cái tên Phượng Thiên Hành này, lại dùng thái độ cợt nhả để che đậy tâm tư.
"Mà thứ đó… chắc không phải quỷ kế của kẻ nọ lừa ta chứ…."
Hàn Tông nhớ lại món đồ khi nãy, đây là….
Hắn vừa nghĩ tới đây, đôi mắt liền híp lại.
Cách Hàn Tông trăm trượng, một kẻ nam tử đang ngự kiếm đứng đó.
Người này không ai xa lạ, ấy là Vô Từ Tà, cánh tay đắc lực của Luân Đằng Vân!
"Nguyên sư đệ, đã lâu không gặp!"
Nhìn thấy người này, Hàn Tông gạt bỏ suy nghĩ khi nãy sang một bên.
Hắn cũng đang muốn gặp Luân Đằng Vân, thế nhưng bọn họ lại cử người đến trước, xem ra đã chuẩn bị kỹ rồi…
Lại nói về Hàn Phong, hắn lúc này như kẻ mất hồn, lang thang trên bình nguyên rộng lớn.
Đúng như những gì trước đó Hàn Phong phán đoán, nữ tiểu ma đầu nọ đang muốn dày vò tâm quan của hắn.
Hàn Phong không cứu được người nào, còn suýt nữa táng thân cùng bọn họ.
Chỉ là may vào thời khắc cuối, lại có người giúp hắn mới có thể thoát thân.
Nhìn mọi người mất mạng, Hàn Phong đau xót trong lòng.
Hắn không còn pháp lực, đâu thể chống lại bọn chúng chứ.
Chạy chưa được bao lâu, Hàn Phong mới dừng lại thở dốc.
Thâm tâm hắn tự nhủ, đây chỉ là ảo cảnh mà thôi, chỉ là ảo cảnh mà thôi.
Là tiểu ma đầu kia muốn hành hạ, phá đi chính tâm của hắn, mới bày ra trò này.
Đã như vậy, Hàn Phong nghĩ ra phương án.
Lần sau gặp phải cảnh này, hắn sẽ cùng chết với họ.
Vào sinh để nhập cảnh, ra tử để thoát cảnh, đây là phương pháp phá cảnh cơ bản của mọi tu giả.
Hàn Phong xác định, thậm chí hắn chết người bên ngoài ắt sẽ biết được mà phát hiện ra.
Khi ấy truyền thừa ma đạo này cũng sẽ bị phá hủy mà thôi, còn bản thân hắn dù có chết vẫn là may mắn.
Ít ra, hắn cũng không phải chịu cảnh tra tấn đạo tâm này của nàng ta.
Ôm tâm tư như vậy, hắn rời đi chưa lâu, thật may đã gặp được một đại thành rộng lớn.
Hàn Phong vừa tiến vào chưa được nửa ngày, bỗng từ trên thương khung bất chợt huyết vân kéo đến, giăng kín cả bầu trời.
Từ trong vòng xoáy huyết vân, một tên hồng y xuất hiện.
Thân hình gã gầy còm, mái tóc đỏ phiêu phiêu trong gió.
Gã cười khan mấy tiếng, bộ dáng như hung thú thấy mồi ngon trước mặt.
Sắc mặt Hàn Phong trầm lặng, viễn cảnh này đâu còn xa lạ gì nữa.
Rõ ràng là một tên đại ma đầu, đang muốn huyết tẩy cả thành trì.
Nhưng mà sao...!trùng hợp dữ vậy nhỉ...!
Chỉ thấy tứ phương bắt đầu nổi lên vòng rồng, oanh tạc kéo đến.
Khắp nơi tiếng kêu thảm thiết, máu tươi theo gió bay lên, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Ánh mắt Hàn Phong kiên định, cố gắng làm ra bộ mặt bình thản, bàn chân nâng lên bước đến…
Hàn Phong không cắm đầu mà chạy, hắn chậm rãi bước đến gần gã hồng y hơn nữa.
Ánh mắt kiên định, lại mang nét bình thản.
Cái chết lúc này với hắn, chỉ như kiếp phù du mà thôi.
"Ha ha ha… Máu tươi, máu của nữ nhân, của sơ sinh mới tuyệt vời làm sao.
Đại tiệc lớn này, ta phải thưởng thức cho hết.
Ha ha ha…!"
Gã hồng y ngửa đầu cười lớn, khóe miệng chảy cả nước dãi, đã điên cuồng rồi.
Chỉ là nụ cười của gã chợt cứng đờ lại, khi nghe thấy có giọng nói gần đó…
"Hừ… tên khốn kiếp, có giỏi thì xuống đây đánh với ta một trận!"