Nhân Thường

Chương 282: Mệnh Của Ta Không Nằm Tại Ý Trời!






Tình huống bất ngờ xảy đến, Mệnh Tại Y thềm kêu hỏng bét.
Nàng biết một khi vận dụng điệp ảnh, ắt sẽ đưa tới tai họa.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, cùng một số ý tưởng phòng tránh, nhưng cái này...!đúng là có hơi khác thường rồi.
Lại nói gã hắc y nhân đang hăng máu nhảy vào, nhiệm vụ gã nhận chính là thăm dò thực lực của Mệnh Tại Y.
Chỉ là lúc này nhìn thấy gian phòng của nàng ta, gã như rơi vào hầm băng.
Gã nhìn thấy xung quanh nàng ta từng dải huyết sắc uốn lượn, trên bức tường lại có hai hình nhân đang treo.
Đôi mắt đỏ thẫm lóe tinh mang của nó, trông rợn cả người.
Không chỉ có vậy, một bên mắt của nàng ta cũng đỏ huyết, lóe lên từng đợt hồng sắc.
Gã không nói một lời, hai chân vừa chạm đất, lập tức quay người bỏ chạy.
Mệnh Tại Y còn chưa có biện pháp ứng đối, mắt thấy gã hắc y bỏ chạy, trong lòng đánh thụp một cái.
Gã ta đã nhìn thấy nàng sử dụng tà pháp, một khi để gã rời đi, chính là ngày tàn của nàng.
Lại đúng vào lúc này, bên phía Vũ Kiệt cũng xảy ra tình huống phát sinh.
Bởi vì Mệnh Tại Y lơ là, gặp phải tình huống bất ngờ nơi này, tâm tư xao động.
Trong khi nàng đang khống chế Vũ Kiệt, nhất tâm đa dụng trong khoảnh khắc mất đi hiệu quả, tâm thần liên hệ lập tức gián đoạn
Mộ Thần khi ấy xông tới ra chiêu, đúng vào lúc quan trọng thì Vũ Kiệt lại đứng đờ ra.
Thế là thời cơ tốt đến, một chưởng của Mộ Thần vừa hay đánh trúng đầu Vũ Kiệt.
Chiến đấu khó mà ngờ được, Mộ Thần trước đó còn nghĩ, một chiêu này gã chắc chắn sẽ né được.
Y sẽ nhân cơ hội đó, luồn xuống tung ra một kiếm, phân định thắng bại.
Ai mà ngờ rằng vào phút cuối, chưởng pháp đánh tới gã Vũ Kiệt lại không tránh chứ.
Thấy đối thủ như vậy, quả thật Mộ Thần cực kì bất ngờ.
Đầu Vũ Kiệt nổ như trái dưa, đương nhiên thần hồn bên trong cũng nát bét.
Một khi phản ứng không kịp, vật chủ liền sẽ bị phản phệ.
Chỉ thấy trong gian phòng của nàng, hai con đồng nhân tức thời nổ tung.
Mệnh Tại Y không kịp thu lại thần hồn, lập tức bị phản phệ.

Nàng ta hét lên một tiếng, con mắt đỏ ngầu kia nhanh chóng tối sầm.
Một tia thần hồn của nàng bị đánh tan, cơn đau buốt óc ập tới, nàng ta ôm lấy đầu lăn vật ra đất.
Đâu chỉ có thế, hai mắt cùng với hai tai, miệng và mũi nàng đều đã xuất huyết.
Mệnh Tại Y vừa bị phản phệ, lại bị nội thương thần hồn, cơ hồ đúng là gặp phải tai họa quá lớn.
Về phần Vũ Kiệt đã chết, cơ thể gã rơi bịch xuống đất, mất đi sinh cơ.
Sư Hùng và Mộ Thần trong lúc đó nhìn tới ngây ra, đây đâu phải mục đích của hai người.
Cũng đúng vào lúc này, một thân ảnh như gió hiện ra, lơ lửng trên không trung….
Trở lại gian phòng của Mệnh Tại Y, nàng chật vật đứng dậy, thất khiếu chảy máu.
Máu tươi loang lổ trên khuôn mặt, cùng với làn tóc rối bời, hai mắt lạnh tanh, hệt như một ma nữ tái thế.
"Ha ha ha… Nhân sinh phải như vậy mới đặc sắc chứ!."
Mệnh Tại Y không chút để ý thương thế, nàng ta vuốt tóc, gằn giọng cười lớn.
Tình huống nguy nan, đã kích thích bản tâm của nàng triệt để.
Đầu óc nàng vẫn còn đau buốt, mỗi khi suy nghĩ, lại nhói lên từng hồi.
Nhưng Mệnh là ai chứ, nàng còn chưa tới mức chấp nhận thất bại.
Ý chí của nàng quật cường, con đường vĩnh sinh chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà.
Lúc này, nơi vai nàng hiện ra một con bướm nhỏ, nó chính là Điệp Khúc Họa Phúc Tương Liên.
Trong đan cầu của nàng, lượng linh lực đã là bảy phần mười, tốc độ hồi phục của con thú quá nhanh.
Mệnh Tại Y nhanh chóng nâng quyền, xung quanh quyền kình từng làn khói đen hội tụ.
Tiếp đến, một chưởng này mang theo gần hết số linh lực đánh ra.
Oành một tiếng nổ lớn, bức tường lầu hai của căn biệt viện ầm ầm sụp đổ.
Sau một chiêu này, số linh lực trong đan cầu chỉ còn lại chưa đến một phần mười.
Mệnh Tại Y tức tốc liên hệ tới một vật, thứ này đang nằm trong não hải của nàng.
Giữa biển trời mênh mông trong não hải, một ấm nước lớn hai màu đen trắng đang lơ lửng nơi đó, xung quanh tỏa ra giao động không gian.

Lúc này nó đột nhiên rung lắc kịch liệt, tức thì liền biến mất khỏi não hải của nàng.
Thế rồi nó hiện ra trước người nàng, hai tay Mệnh Tại Y dang ra đỡ lấy thân ấm.
Đây quả thật chính là Siêu Nghịch Lưu, con bài cuối cùng của nàng.
"Mệnh ta nằm trong tay ta, không phải tại ở ý trời!."
Chỉ thấy ấm nước đổ xuống, hai màu tinh hoa đen trắng nổi lên, dung nhập vào dòng sông thời gian.
Không thời gian gấp khúc, Mệnh Tại Y hóa thành muôn vàn mảnh nhỏ, sau dần dung nhập vào vòng soáy.
Lấy nơi nàng làm trung tâm, không gian bắt đầu vặn vẹo gấp khúc, mọi thứ ầm ầm sụp đổ.
Tương truyền rằng, không gian và thời gian song hành cùng nhau, nhờ vạn vật mà chuyển biến.
Thời gian lúc này trở lại khoảnh khắc trước đó, khi nàng bắt đầu sử dụng con điệp ảnh.
"Cuối cùng vẫn phải dùng tới nó…"
Ở nơi đan cầu của nàng, con điệp ảnh bắt đầu tỏa ra ánh sáng hoàng kim.
Linh lực tăng nhanh, sắc mặt Mệnh Tại Y đang dần chuyển biến, từ từ hồi phục.
Nhưng nàng đâu vui vẻ gì, bởi vì lại sắp có họa ngầm tìm tới rồi đây.
Nhưng không làm vậy không được, trên đời này không có việc vẹn toàn đôi đường.
Giá trị làm lên thành công, chính là nằm ở thất bại.
Trong lúc ấy, Vũ Kiệt lùi về sau mấy trượng, gã tránh thoát khỏi một đạo kiếm của Mộ Thần, hai bên nhìn nhau giằng co.
Mệnh Tại Y khi này mới bừng tỉnh, hai mắt mở to, thời gian quay lại thật rồi.
Chỉ là trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng chưa kịp nhận ra mà thôi.
Mệnh Tại Y không hề vui mừng, nàng cấp tốc đưa tinh thần tới nơi Siêu Nghịch Lưu, chỉ thấy nó đã ảm đạm đi phần nào.
Thì ra, sau khi sử dụng Siêu Nghịch Lưu quay ngược thời gian, nó đã đưa nàng lùi lại gần nửa giờ trước đó.
Mệnh Tại Y âm thầm nhìn vào đan cầu khí hải, lúc này con điệp ảnh đã bắt đầu sử dụng thiên phú, cung cấp linh lực cho nàng.
"Hừ… Chậm một chút mất rồi…"
Mệnh Tại Y đấm mạnh xuống nền nhà, khi nãy không kịp phản ứng, lúc này đã chậm một bước.
Trước đó Mệnh Tại Y cố ý làm giảm linh lực của bản thân xuống thấp nhất, để khi vận dụng Siêu Nghịch Lưu, lùi lại thời gian sẽ không bị lùi quá xa.
Thế nhưng vẫn có những việc không được như ý, nó đã lùi lại tới thời điểm nàng bắt đầu sử dụng con điệp ảnh.
Nếu là lùi lại trước khi sử dụng con điệp ảnh thì hay quá, nhưng biết làm sao được, đời người vốn là nhân vô ý cảnh.
Trên đời này chỉ có thời cơ tốt nhất, không hoàn cảnh tốt nhất.
(1)
Hai mắt Mệnh Tại Y lóe tinh mang, nàng ta cười khẩy… nước này tuy đi sai, nhưng nàng lại có Siêu Nghịch Lưu, đi sai thì đi lại là được thôi mà.
Nàng liền tức thời vận dụng tinh thần, liên hệ với Siêu Nghịch Lưu, ý định lùi lại thời gian một lần nữa.
Thế nhưng… chợt sắc mặt nàng hơi đổi...
Không như nàng chủ ý, Siêu Nghịch Lưu lại không có phản ứng, không nghe theo ý nàng.
Mệnh Tại Y ngẩn ra, tình huống này…
Nhưng rồi rất nhanh nàng hồi tỉnh, cấp tốc hành động, thời gian vốn không chờ ai bao giờ.
Việc không thể sử dụng lại nó một lần nữa, nàng đành phải quẳng lại sau đầu, phải nhanh chóng ứng phó với tình huống trước mắt.
Nàng biết chắc rằng, chỉ khoảng một chén trà nữa, gã hắc y nhân kia sẽ lại xông vào đây.
Đó là chưa kể, tình huống hiện giờ của Vũ Kiệt.
Khi mà Mệnh Tại Y chỉ hơi lơ là tâm ý một chút, lúc này tình hình ở phía Vũ Kiệt đã xảy ra khác hoàn toàn với quỹ tích đã có.
Chỉ thấy nhân lúc Vũ Kiệt xao lãng, một kiếm của Mộ Thần đã chém trúng người y, cánh tay rơi ra từ khi nào.
Nàng vừa kịp tương thông tâm ý với Vũ Kiệt trở lại, gã ta đã ọc ra một ngụm máu, nhanh chóng lùi lại.
Sư Hùng ở đằng xa mắt thấy đại cục đã sắp định, lập tức lên tiếng:
"Mộ sư đệ, bắt sống hắn là tốt nhất!."
Mộ Thần hừ lạnh, chuyện này còn cần phải nhắc sao.
Hiện y chiếm được ưu thế, tâm lý đã hoàn toàn bình ổn.
Y bắt đầu triển khai tấn công, chiêu thức càng trở lên mượt mà hơn trước.
Mệnh Tại Y thao túng Vũ Kiệt, vừa đánh vừa lùi.
Cỗ thân thể của gã chỉ là tư chất Hoàng phẩm, số lượng linh lực không bằng Mộ Thần.
Lại đang đã bị thương, động tác dần trở nên trì trệ.
Mệnh Tại Y không còn nhiều thời gian, nàng nhanh chóng khống chế Vũ Kiệt, mở miệng hét lớn:
"Khốn kiếp, ta đã nhớ kỹ mặt ngươi.
Nợ cánh tay này, ngày sau sẽ trả lại gấp bội!."
Nói rồi Vũ Kiệt tung ra một chiêu cuối, khiến cho Mộ Thần phải lùi lại, còn bản thân gã nhanh chóng phi cước vào trong hang phía sau.
Mộ Thần nhìn thấy gã cương quyết bỏ chạy, không giống như lần trước, y nóng lòng phi thân đuổi theo.

Không chỉ có y, còn có Sư Hùng, gã bừng tỉnh rồi phi thân lên tiếp ứng.
Đúng lúc này trên cao xuất hiện một thân ảnh, ông ta chỉ kịp hô lớn:
"Hai người các ngươi, mau dừng lại…"
Nhưng mọi thứ đã không kịp rồi, Mộ Thần vừa xông vào trong hang, hai mắt gã liền mở lớn.
Trong hang vốn tưởng có đường hầm, y ngỡ rằng hắn ta sẽ lại giở lại chiêu cũ, dùng hang ngầm bỏ chạy.
Nếu mà lại để gã đánh sập hầm rồi chạy mất dạng, vậy thì phải tìm kiếm tiếp đến bao giờ đây.
Mộ Thần tin tưởng, với khoảng cách và tốc độ của y.
Thì Vũ Kiệt cho dù có muốn phá hang như lần trước, cũng không thể làm được.
Một phần do tình huống xảy ra đột ngột, Mộ Thần không có nhiều thời gian phán đoán, chỉ đành liều lĩnh đuổi theo.
Nào ngờ trong hang lại không có đường hầm nào cả, hơn nữa y lại thấy Vũ Kiệt đang lao thẳng về phía mình.
Bởi vì y nhanh chóng muốn đuổi theo bắt gã, nên cước bộ đã sử dụng toàn lực, vì thế lúc này đã không kịp dừng lại rồi.
Trong thời khắc cuối cùng, y mới nhận ra rằng, rốt cục bản thân lại bị hắn lừa thêm một lần nữa.
Ầm ầm mấy tiếng nổ tung, hang đá giống như dính phải một chưởng pháp mạnh mẽ, rung chuyển dữ dội.
Phía ngoài Sư Hùng vừa kịp chạy tới cửa hang, gã bị lực xung kích chấn cho lùi ngược về sau.
Vụ nổ sinh ra sóng kình khí, lan ra tứ phương.
Sư Hùng vừa kịp định thần, trước người đã xuất hiện một thân ảnh vạm vỡ, chắn cho gã khỏi lực xung kích đánh tới.
Không chỉ thế, Vân Thái Chi cũng đang được một thân ảnh khác vọt tới che chắn.
Lại nói về phía gian phòng Mệnh Tại Y lúc này, một con hình nhân trên bức tường tức thì nổ tung.
Con hình nhân còn lại lóe lên tinh mang, sau đó dần ảm đạm.
Những dải huyết sắc đang lơ lửng chợt mất đi liên hệ, tất cả liền nhanh chóng trở lại như ban đầu.
Gian phòng vừa trở lại như cũ, Mệnh Tại Y đã triệu hồi con điệp ảnh ra ngoài, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Nàng vung lên thanh kiếm, quán xuyến linh lực vào đó rồi nhắm hướng cửa mà đẩy đi.
Kiếm quang sắc bén vun vút xé gió bay đi, khi mà nó vừa bay tới gần cánh cửa….
Cũng đúng vào lúc này, cánh cửa vang ầm một tiếng, gã hắc y nhân phá cửa hung hăng xông vào…..
…..
(1) thời cơ và hoàn cảnh là hai khái niệm khác nhau, hoàn cảnh bao gồm rất nhiều yếu tố.
Còn thời cơ chỉ giống như một khoảnh khắc, một thời điểm cực kì thích hợp, nếu bỏ qua nó sẽ biến mất ngay vậy.
….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.