Nhân Thường

Chương 191: Liên Hoàn Kế






Bốn người cảnh giác lùi lại thủ thế, dù là nhìn cánh cửa đại điện đang từ từ khép lại nhưng không có một ai xông lên làm ra hành động.
Bởi lẽ cả bốn người đều đang nhìn lên, nơi cánh cửa dần khép, một làn khói xanh đang dần tích tụ lại.
Tới khi nó hình thành, chỉ có một gương mặt người đang lơ lửng.
Khuôn mặt này không có tóc, nhìn giống y hệt một miếng gỗ điêu khắc mặt người.
Chỉ là sâu thẳm đôi mắt kia, một cảm giác cực kì nguy hiểm, vô hình nhưng bức người tới ngột ngạt.
Bốn người giật mình là bởi khuôn mặt này có nhiều đường nét y đúc cái xác đang quỳ trên đất kia.
Không chỉ vậy, khí tức sinh mệnh của nó tỏa ra, không khác một chút nào.
"Các ngươi không phải người của Thanh Linh Thánh Quân? Không phải đến giải cứu giúp ta? Vậy ông ta đâu? Ông ta…"
Khuôn mặt này bắt đầu mở lời tra hỏi, giọng của nó càng ngày càng gằn, ngữ điệu càng thêm khó chịu.
Mà bốn người càng ngạc nhiên không thôi, bởi tên kẻ mà nó đang nhắc tới, một trong những vị tôn giả vĩ đại của nhân tộc.
Thanh Linh Thánh Quân là một trong những cường giả đỉnh cấp, đạt tới Thánh cảnh đỉnh phong.
Thời kì loạn chiến, ông ta là người đi đầu dẫn dắt nhân tộc kháng chiến lại với thú tộc.
Ông ta cũng là người kết minh ước với mộc tộc, nhờ có trợ giúp của họ, nhân tộc mới không bị thảm trọng quá nhiều.
Sau cùng kết cục của Thanh Linh Thánh Quân không mấy khả quan, ông lực bất tòng tâm.
Khi ấy khí lực không còn, tuổi thọ đã hết, ông ta dành tâm huyết cả đời cho nhân tộc, dẫn tới Độ Kiếp thất bại.
Giới tu giả lưu truyền rất nhiều những câu truyện thần thoại về ông, người anh hùng vĩ đại của nhân tộc.
Tất nhiên với chiến tích như vậy, thời gian không thể bào mòn được tên tuổi ông ta.
Kẻ này nhắc tới tên ông ta, mà nó có khí tức sinh mệnh dạt dào, hiển nhiên là thành viên mộc tộc.
"Tiền bối, xin hỏi pháp danh…"

Hắc y nhân mặc dù cảnh giới cao nhưng y cảm nhận, kẻ trước mặt này cực kì khó đối phó.
"Đám nhóc các ngươi tư cách nào mà đòi biết danh tính bổn tôn? Nói mau Thanh Linh Thánh Quân lúc này đang ở đâu, đừng để cho bổn tôn phải tức giận…"
Nó nhìn cả đám gằn giọng uy hiếp, lời nói bá đạo của kẻ bề trên, khiến cho bốn người đưa mắt nhìn nhau.
Hắc y nhân qua vài phút đầu kiêng kị, nhưng y dần lấy lại bình tĩnh.
Mọi thứ sinh vật ở trong này đều chịu áp chế cảnh giới, cho dù nó có cao hơn y, thần thông cũng chỉ ở giới hạn Ngưng Khí cảnh.— QUẢNG CÁO —
"Người mà tiền bối nhắc tới vốn đã chết cách đấy vô số vạn năm rồi, tiền bối không nói danh tính, chúng ta cũng chẳng hứng thú nói chuyện.
Đi!."
Hắc y nhân không nhanh không chậm nói ra, y vừa nhận được động tĩnh từ lệnh bài, biết rằng bên ngoài pháp trận di hình đã bắt đầu khởi động.
Theo dự tính thì khoảng một nén nhang nữa, y sẽ được pháp trận bên ngoài triệu hồi.
Có mệnh bảo trong tay, lời nói của y đã dần tự tin trở lại.
Y không khỏi liếc qua Đoạn Tuyệt một cái, ông ta đang để ấn ký pháp trận trong người.
Lúc ấy di hình pháp trận khởi động, ông ta cũng sẽ được theo ra ngoài.
Còn hai kẻ này, y thâm ý nhìn hắn một chút…
Lời nói của y lúc này không chỉ tự tin, còn có chút khinh thường kẻ trước mặt, hàm ý châm ngòi.
Quả nhiên Hàn Tông và Đoạn Tuyệt vừa lóe lên một tia dị sắc trong mắt, lúc này đã thấy ánh mắt lạnh lẽo của nó nhìn đến.
"Hừ… Một đám không biết sống chết, vậy thì không cần hỏi chúng bay làm chi nữa.
Trực tiếp sưu hồn kiểm phách, rút đoạt sinh cơ, khi đó chả cần phải hỏi ai…"
Làn sương mỏng xung quanh nổi lên, gương mặt nó hét một tiếng, chỉ thấy dưới đất vô số dây leo dần mọc lên.
Mỗi dây leo đều to hai đốt ngón tay, chúng nhắm bọn hắn mà quấn tới.
"Hừ, chỉ là một cái tàn hồn linh anh cũng bày đặt xưng bản tôn với ta, chết đi!."
Hắc y nhân tránh né vài dây leo rồi phi thân vụt lên giao chiến, ba người ở sau chỉ biết vung kiếm đón đỡ.
Lòng hắn vừa buồn bực vừa trầm như nước đầm, kẻ này đột nhiên khiêu khích nó, y có ý gì đây? Chẳng lẽ….
Hắn nghĩ tới một khả năng, kẻ này biết bản thân sắp sửa thoát khỏi đây, vì thế mới làm vậy.
Y là muốn nó giết hết ba người bọn hắn… không, là hai người hắn và Bích Ngọc.
Đoạn Tuyệt đang cầm ấn ký pháp trận của y, y được triệu hồi ra ngoài thì ông ta cũng vậy.
Nghĩ tới đây hắn vừa vung kiếm chiến đấu vừa nhìn qua Bích Ngọc ra hiệu, thấy nàng ta lắc đầu, hắn trầm tư thêm hồi nữa.
Khi trước gặp hắc y nhân, Bích Ngọc đã ra ám hiệu cho hắn, nàng ta hỏi hắn liệu chắc chắn có người bên ngoài phái tới chứ.
Hắn lúc ấy khẳng định là có, liền sau đó thì nàng ta tự tin hẳn lên, quyết định đưa luôn ấn ký cho Đoạn Tuyệt.
Hàn Tông đoán phần lớn hành động của nàng chứng minh một điều, ấy là trong tay nàng ta cũng có ấn ký pháp trận.
Chỉ là lúc này còn chưa có gì phát sinh, hắn không khỏi sinh ra ngưng trọng.
Nhưng hắn nhìn tới Đoạn Tuyệt, ánh mắt lại lóe lên tinh quang.
Phải rồi, chỉ cần trước khi ông ta được triệu hồi, hắn cướp lấy cái ấn ký là xong.
So với việc nghĩ cách cướp lấy cái lệnh bài thứ ba từ tay hắc y nhân, cái này dễ làm hơn nhiều.
Nhất là khi ông ta dựa vào minh ước, không mảy may đề phòng bọn hắn.
Nghĩ như vậy, khoảng cách chiến đấu của hắn và Đoạn Tuyệt đã gần thu hẹp lại, lúc này hắn âm thầm chực chờ cơ hội.— QUẢNG CÁO —
Phía đằng này hắc y nhân cùng với khuôn mặt mộc kia đã đại chiến kịch liệt, nó liên tục huyễn hóa ra nhiều dây leo cuốn tới.

Còn y tuy không giở ra được hệ sát chiêu, cùng với thủ đoạn của Vương cảnh, nhưng cũng không hề yếu thế.
Cảnh giới của nó nhìn chung cao hơn cả đám, nhưng chỉ là phân hồn, thêm vào đó bị áp chế.
Nó còn một đấu bốn, hiển nhiên không thể phân ra thắng bại ngay được.
Chỉ là thời gian trôi qua, ưu thế của nó dần được tăng lên, thần thông của mộc tộc chính là dựa vào hấp thu sinh mệnh vạn vật.
Hấp thu tinh toa, linh khí từ xung quanh làm sinh khí cho bản thân, từ đó sinh lực vô hạn.
Chiến đấu càng lâu, linh khí thoát ra theo chưởng pháp càng nhiều, lại càng có lợi với nó.
Nhưng điểm mạnh như vậy mà mộc tộc lại không phát triển hơn được nhân tộc, hay các tộc khác, hiển nhiên cũng có điểm yếu chí mạng.
Bốn người tuy chưa gặp mộc tộc, nhưng bí điển về tu giới đọc không ít.
Mộc tộc trí tuệ có hạn, phát triển chậm, sinh sôi kém.
Tiếc rằng nhược điểm của nó lúc này không giúp gì được cho ba người, ngược lại ưu điểm của nó lại càng phát huy.
Bốn người tung chiêu càng nhiều, linh lực trong đan cầu càng vơi bớt, theo thời gian sẽ dần yếu đi.
Vô số dây leo quấn lấy, khiến bọn hắn càng thêm chật vật, đã bắt đầu xuất hiện thương tích trên người.
Cách duy nhất chính là một kích đắc thủ, giết được nó trong chớp mắt thì đám dây leo này sẽ tự khắc mất đi.
Chỉ là khi hắn nhìn lên hai kẻ kia, hắc y nhân đã bắt đầu yếu thế, y không còn cường công nữa.
"Ba người các ngươi tiêu diệt bản thể của nó, sau đó hỗ trợ ta phá cửa…"
Nhận thấy tình huống không khả quan, mà thời gian triệu hồi chưa đến, hắc y nhân to giọng quát.
Không chỉ y nghĩ đến, ngay cả ba người ở sau cũng nhìn ra được điều này.
Phải, hủy hoại bản thể, chiến lực của nó tất sẽ giảm xuống.
Nghe được lời này cả ba vung kiếm xông tới bản thể của nó, nhưng nào có dễ vậy.
Dù sao nó cũng là phân hồn của tôn giả đẳng cấp cao, chiến lực tuy kém nhưng mánh này sao nó không nhìn ra.
Nó đã giăng bẫy sẵn từ trước, Hàn Tông và Bích Ngọc đều bị dây leo xuyên qua vai trái.

Thảm bại hơn chính là Đoạn Tuyệt, ông ta nát một cánh tay, suýt nữa bị nó quấn lấy không thể thoát ra.
Ba người phải cấp tốc lùi lại thủ hộ cho nhau, miễn cưỡng không bị đám dây leo quây chết.
Phía này hắc y nhân đã có chút lao lúng, y đúng là thất sách rồi, quả nhiên nhàn rỗi sinh nông nổi, nông nổi sinh tai họa mà.
Nhìn Đoạn Tuyệt bị mất một cánh tay y thở hắt ra, còn may là ông ta chưa bị quấn nát cả người.
Đồ vật ông ta mang theo, nhỡ mà cũng hỏng thì nguy quá, nhưng đột nhiên y nghĩ tới một vấn đề.— QUẢNG CÁO —
Trong lòng y thụp một tiếng, chẳng lẽ… thôi đúng rồi, y giờ mới nhận ra.
Nó đang suy yếu, mà trên người Đoạn Tuyệt vật kia có thể trợ giúp nó cực lớn.
Như vậy có một khả năng, nó không cần dùng thủ đoạn cũng cảm ứng được vật đó.
Mục tiêu của nó là Đoạn Tuyệt, xem ra ngay từ đầu nó đã nhằm vào ông ta rồi.
Y cảm thấy thất sách quá mức, đáng ra ngay từ khi vào đây nhìn thấy cái xác, y phải nhận ra ngay điều này rồi mới phải.
Đúng lúc này tinh mang của nó lóe sáng, khuôn mặt mộc nhân ré lên một tiếng chói tai.
Xung quanh vô số vòng dây leo kết lại từng đám lớn, tạo thành những đầu mãnh xà, thi nhau nhắm người y mà chụp tới.
Hắc y nhân đã bắt đầu phải dùng tới Trợ Phụ hỗ trợ, y không dùng chưởng pháp mà chỉ tập trung tránh né.
Càng dùng chưởng pháp lại càng vô hình chung cung cấp sinh lực cho nó, y không dám vọng động.
Y vừa lựa thế tránh né, vừa âm thầm lùi tới gần Đoạn Tuyệt, mục đích không để nó phát hiện.
Y sẽ một kích lấy đồ của ông ta, sau đó lựa thế mà rời khỏi đây.
Nhưng toan tính của y cũng khó thành, chỉ thấy dây leo đập tới hai người Bích Ngọc và Đoạn Tuyệt.
Khiến cho hai người bức lui, tạo thành khoảng trống, vô tình Hàn Tông lại ở chính giữa.
Hàn Tông thấy dưới chân bị dây leo quấn lấy, xung quanh nhanh chóng từng đám dây leo kết lại vây chặt lấy hắn vào giữa.
Trong lòng Hàn Tông đánh thụp một tiếng, hỏng rồi….
Tình huống này phát sinh tới cực nhanh, khiến cho cả đám khó lòng phòng bị, Bích Ngọc và Đoạn Tuyệt bất ngờ.
Ngay cả hắc y nhân cũng thế, y vừa tiếp cận tới gần Đoạn Tuyệt thì nhìn cảnh đó lòng y ngẩn ra, ý định của nó… là hắn sao?..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.