Nhân Thường

Chương 172: Gặp Lại Bảo Ngọc






Hàn Tông bình thường sẽ không làm bất cứ chuyện gì mà không có suy nghĩ tính toán, hắn trước khi tiến lên chắn một bước đã có chuẩn bị.
Tay trái vừa kịp kích Hộ Phù, tay phải rút ra áo chiến giáp của Bích Ngọc định mặc vào, nhưng dẫu sao phản ứng cơ thể của hắn không thể nhanh hơn ông ta.
Bànhhh…
Hắn chỉ vừa kịp để trước ngực thì chưởng pháp của ông ta đã tới, nó đập vào chiếc chiến giáp rồi va chạm người hắn.
Hàn Tông kịp thời kích phát hộ phù, lại có bảo giáp mặc trên người, thêm vào chiến giáp để trước ngực.
Tuy vậy ngực Hàn Tông vẫn lõm lại hai phân, hắn phun máu bay về sau rồi va mạnh vào vách hang.
Một chưởng này đem theo kinh phong rít gào, hang động nơi bọn hắn rung lên dữ dội.
Từng vết nứt rộng ra, bụi bay toán loạn mà Bích Ngọc cũng bị ảnh hưởng bị kình phong đẩy ngược về sau.
Hang động vừa ổn định không còn rung lắc, bụi khói chưa tan Cổ Tử liền định tiến lên tiếp tục thì oành thêm một tiếng nổ.
Hàn Tông ngồi thõng dựa vào vách hang phóng ra một Ngọc Phù cấp 1, hướng về phía ông ta.
Cổ Tử hừ lạnh vung tay mạnh mẽ va chạm, khiến cho tấm phù va vào vách hang, nhưng rồi ông ta chợt nhận ra bản thân đã quên mất một điều.
Ngọc Phù bị đẩy văng vào vách hang, nó nổ tung lên, lực công kích đánh thẳng vào vách hang động.
Vách hang vốn đã rạn nứt lại thêm một kích của Luyện Khí tầng 4, nổ ầm đổ vỡ sụp hơn quá nửa.
Từng tảng đất đá ầm ầm rơi xuống, không khỏi khiến cho Cổ Tử phải lùi lại vài bước.
Chỗ ông ta vừa đứng bao trùm khói bụi không nhìn thấy gì.
Bích Ngọc lúc này mới phản ứng kịp, nàng ta lao tới chỗ Hàn Tông lo lắng hỏi:
"Sư huynh không sao chứ, là lỗi của sư muội…"
"Không phải lúc kể lể vớ vẩn… mau..
mau… Ngọc Phù của sư muội đâu!."
Hàn Tông nhói ngực tới hộc thêm một ngụm máu, thương thế nghiêm trọng rồi đây.
Bích Ngọc hiểu tình thế, nàng ta vội vã móc ra một cái Ngọc Phù màu cam, sau đó chắn trước người hắn thủ thế.
Chỉ là hai người vừa thủ đã thấy đất đá dạt ra lăn đi, để lộ hình dáng ba bóng người, đi đầu là một lão giả nhìn bọn hắn thâm trầm.
Ông ta liếc tới nơi bàn tay Bích Ngọc thấy có Ngọc Phù thì liền trầm giọng cười nói:
"Hai vị, dựa vào một cái phù cấp 3 liệu có thể thoát khỏi đây chăng?."

Bích Ngọc trong mắt hiện lên bối rối nhưng ngoài mặt nhìn ông ta căm phẫn nói:
"Cổ thành chủ, ông đang phạm phải sai lầm rất lớn đấy.
Chỉ cần chúng ta ở đây có vấn đề, ông nghĩ là có thể thoát tội chăng? Bọn ta quay lại chính là đã bẩm báo lên môn phái nghi ngờ ông có liên quan, cho nên chỉ cần chúng ta có vấn đề…"
Bích Ngọc nhìn ông ta uy hiếp, nàng hi vọng có thể khiến cho ông ta biết đường khó mà lui, cúi đầu nhận tội.
Chỉ là lời này tới tai, Cổ Tử không những biết khó mà còn cười gằn đáp:
"Không biết là hai vị dựa vào đâu mà nghi ngờ ta? Chẳng lẽ là dựa vào nghe lỏm được mấy lời phiếm vớ vẩn cha con ta vừa nói? Vậy xin mời hai vị đi qua kiểm chứng!."
Thấy ông nghiêng người nhường sang một lối đi, Bích Ngọc nhìn một trận vừa rồi cũng không ngu dốt mà bị lừa tiếp.
Nàng ta liền đáp lời:
"Hừ… là bởi vì hai đứa con của ông đó, chúng muốn chúng ta nhanh chóng kết án.
Vì thế đã quá nóng vội mà hành sử ra những việc không đâu, điều này khiến cho ta nghi ngờ…"
Hàn Tông vừa thấy ông ta máy động thì rút ra thêm một tấm Ngọc Phù, hắn lại đi tới trước người Bích Ngọc, bàn tay kia nhặt lên áo giáp, lúc này mới nhìn Cổ Tử lắc đầu nói:
"Sư muội, không nên nói nhiều, ông ta đang chờ chúng ta sơ hở ra tay tiếp đấy!."
Thấy Hàn Tông rút ra thêm phù, Cổ Tử sầm mặt gật đầu nhìn hắn thừa nhận nói:
"Đúng như các vị suy đoán, quả thật tên nhóc đó không phải do ta giết, nhưng ta biết là ai làm.
Về phần chuyện vừa nãy các vị nghe được, cũng không có gì quá to tát.
Người đến có phần, nếu như các vị đã biết thì ta cũng không giấu.
Thế này đi, ta sẽ chia cho các vị một phần, sao hả?."
Từ trong túi càn khôn, ông ta móc ra một viên đá màu hổ phách, từng đường vân lấp lánh ánh lên sắc đỏ.
Ông ta ném về phía Bích Ngọc, Hàn Tông nhanh tay chụp lấy, hắn sợ rằng nàng ta phân tâm.
Cổ Tử nhìn thấy một màn như vậy, ông ta vẫn tươi cười nói tiếp:
"Linh thạch ngũ hành giá trị vô cùng, chỉ cần dưới Thần cảnh nó có thể giúp cho tu giả thêm ba phần cơ hội đột phá bình cảnh, đấy là chưa kể một vài diệu dụng khác nữa.
Đây là điều không phải đan dược hay thứ nào cũng có thể làm nổi, đối với cảnh giới càng cao giá trị của nó càng lớn.
Các vị, hãy suy nghĩ cho kỹ về việc hợp tác và hậu quả, cơ hội sẽ không đến lần thứ hai đâu!."
Lời này ông ta nói quả thật khiến hai người động tâm, vừa có phần lại vừa an toàn tính mạng.
Vừa nhanh chóng kết thúc vụ án, và cái quan trọng nhất chính là có một phần chia chác.
Nhưng nếu không hợp tác, bọn hắn khó mà thoát thân khỏi đây, thậm chí là bỏ mình.
Tuy vậy Hàn Tông cũng không phải dạng chim ham mồi, nếu như ông ta chỉ giả vờ đưa ra mồi ngon dụ hoặc.

Rồi bất thình lình cho một kích mất mạng, vậy là tàn đời hoa.
Hắn đã hai lần gặp phải kiểu này nên có thể hiểu đây chỉ là biện pháp tạm thời.
Còn đang do dự chưa quyết, Bích Ngọc ở bên đã nhếch miệng khinh bỉ nói:
"Nguyên Quang hẳn là đã phát hiện ra bí mật này nên mới bị người của ngươi diệt khẩu, giờ lại nói không phải ngươi giết, nực cười.
Còn nữa, trong địa bàn của môn phái, tất cả tài nguyên đặc hữu đều sẽ thuộc quyền môn phái chấp chưởng.
Ngươi đã phát hiện ra, không những không báo lên lại giấu nhẹm ém làm của riêng.
Đây là tội lớn có thể tru diệt cả tộc, nếu như biết hối cải quay đầu lúc này vẫn còn kịp đấy!."
Không giống như hắn, Bích Ngọc là người của người của môn phái thực thụ, nàng ta ăn cây nào rào cây ấy, không như Hàn Tông gà chưa kịp lớn đã đem đi hầm.
Tư tưởng của nàng chính là làm người quang minh, không thẹn với lòng.
Nàng ta xuất thân gia tộc, suy nghĩ đều là bao hàm nhiều người, phá được vụ án này nàng sẽ làm rạng danh tông tộc.
Lời này nói ra khiến cho Cổ Tử trầm xuống, ông ta cười gằn nổi lên sát khí kinh người rồi nói:
"Hai vị sở thích thật khác người, cầu to không đi lại thích lội sông, cơm không ăn mà thích ăn đất.
Đừng tưởng mang môn phái ra là có thể uy hiếp ta, giết xong hai người ta sẽ mang đến nơi khác ngụy trang.
Môn phát phát động điều tra đến, lúc ấy ta cũng đã đủ thời gian để rời đi rồi.
Còn nơi này sao? Ha ha… làm cho nó sập xuống, bẵng đi vài năm ta lại quay về.
Lúc ấy lại có thể ung dung tiếp tục đào, còn hai vị khi đó chỉ còn là cái bộ xương khô mà thôi!."
Nói rồi ông ta từ từ bước đến, bàn tay ẩn hiện linh quang, nhìn thấy Bích Ngọc định kích phát phù, ông ta nói tiếp:
"Ngọc Phù cấp 3 thượng phẩm, chỉ là tương đương nửa kích Hợp Linh hậu kỳ mà thôi, hơn nữa tốc độ của phù quá chậm.
Lại nói dù có đánh trúng, liệu có giết được Hợp Linh đỉnh phong như ta hay sao? Hai vị hay chịu chết đi!."
Hàn Tông lúc này vừa nuốt vào một viên đan chữa thương, thương thế tuyệt không quá nghiêm trọng lắm.
Hắn bị gãy vài cái xương ngực, trong tình thế hiểm cảnh vẫn có thể phòng bị một chút.
Nhận thấy tình thế không ổn, Bích Ngọc có vẻ đã xuất ra át chủ bài rồi nhưng không hiệu quả.
Hắn bèn cười khẩy đáp lời:
"Tất nhiên tốc độ của phù khá chậm cho nên ở đủ khoảng cách rất dễ tránh né, vì thế mới có chuyện không ai dựa vào phù mà độc tôn thiên hạ.

Nhưng mà nơi không gian chật hẹp thế này, ông có thể tránh được sao? Mà tránh được thì cũng không sao..."
Hắn nheo mắt cười uy hiếp:
"Ông đừng quên rằng chúng ta đang ở sâu dưới lòng đất bao nhiêu trượng, chỗ này lại là đất nhiều ít đá.
Nếu như… sập?."
Hàn Tông không cần nói hết câu mọi người đều hiểu ý, sắc mặt ai nấy đều khó coi.
Ông ta tuy không đáp lại nhưng tất nhiên đã nhận ra từ lâu, vì thế mới giở trò nhiều lời tới giờ.
Ban đầu ông ta không do dự mà xông tới ra chiêu, chính là muốn bất ngờ đánh phủ đầu, nhằm khống chế cả hai.
Đem hai người đi tới địa phận của kẻ thù rồi ông ta mới giết, như vậy là cách tốt nhất.
Vừa có thể mang tới rắc rối cho đối thủ của ông ta, lại có thể bớt đi nghi ngờ từ môn phái.
Sau đó dọn dẹp nơi này một chút, vậy thì dù là kẻ nào có nghi ngờ cũng chẳng có chứng cứ.
Do vậy một kích kia ông ta đánh ra mới không có dùng toàn lực, Hàn Tông nhờ có ba lớp phòng hộ chỉ bị thương tương đối.
Bằng không một chưởng toàn lực của Hợp Linh đỉnh phong, Ngưng Khí trung kỳ như hắn dù có năm lớp thì cũng nằm.
Chỉ là hai kẻ này phối hợp ăn ý, bọn chúng xoay mình rất nhanh, ông ta chỉ đành dùng chiêu thứ hai.
Ấy là giơ ra mồi ngon dụ hoặc bọn chúng, lúc cá mắc câu chính là lúc cá vào nồi.
Lại chỉ là bọn chúng không có mắc mưu, không phải là lợi ích không đủ lớn, mà tại lòng tham của họ còn chưa đủ lớn, chưa áp được đi tư tưởng của tuổi trẻ.
Nếu mà bọn hắn lớn tuổi hơn một chút nữa, trải đời khó khăn hơn một chút nữa thì tốt rồi.
Lúc ấy lòng tham sẽ lấn át đi lý tưởng của tuổi trẻ, nỗi lo cơm áo gạo tiền sẽ làm bọn chúng nhìn nhận thế giới này bằng con mắt khác.
Cái gọi là thời gian sẽ làm lòng người thay đổi chính là vận hành như vậy, chỉ là…
Ông ta nhìn về phía hai người, nhìn vào sâu trong mắt hai kẻ, người nữ là kẻ có thể hi sinh vì chính nghĩa, quyết không ô nhục thanh danh.
Còn người nam là kẻ biết thời thế, nhưng là kẻ dám liều, hoặc hắn sống người khác chết, hoặc là chết cả.
Hai kiểu người này đều có điểm chung là không sợ chết, lừa thì được chứ uy hiếp lại rất khó.
Ông ta tiến lên hẳn bọn chúng họ sẽ dám cùng chết, ông ta có thể tránh được Ngọc Phù nhưng rất khó để làm nó không kích phát.
Dù với cảnh giới ông ta, một khi sập mê động này cũng khó mà thoát thân chứ đừng nói là đám con ông ta.
Hàn Tông và Bích Ngọc nhận thấy tình thế có lợi, hại người từ từ lùi lại, Hàn Tông phi một cái Ngọc Phù về phía vách hang trên đầu ông ta.
Ầm một nổ, đất đá lại theo sập xuống vùi thân ông vào trong, hai người lúc này mới quay đầu bỏ chạy.
"Cha, chúng ta cứ thế để chúng rời đi hay sao?."
Từ trong bụi đất đi ra, ông ta cùng đám thủ hạ toàn thân dính đầy đất cát, Cổ Súy căm tức mà hỏi.
"Rời? Bọn chúng có thể rời sao? Chỉ cần áp sát vừa đủ, chúng ta vừa không mất dấu, bọn chúng thấy đủ an toàn cũng sẽ không dám làm liều.
Nhưng tới khi ra ngoài hang động, để xem chúng còn có thể dựa vào cái gì mà uy hiếp được nữa?."

Cổ Súy và Cổ Hủ nghe vậy không khỏi cười lạnh, hai gã cùng một đám thủ hạ theo sát sau ông ta đuổi theo.
Phía đằng này đám Hàn Tông và Bích Ngọc chỉ chạy cách bọn hắn hơn trăm mét, khoảng cách chưa đủ thoát thân, hai người cắm đầu chạy như chó nhà có tang.
Hàn Tông bị thương khó mà chạy nhanh, Bích Ngọc thì luôn phải chú ý phía sau đề phòng.
Trong hai người thì nàng ta là quan trọng nhất, hắn thấy nàng ta chạy theo đường cũ thì hô vội:
"Sư muội, đường cũ không an toàn, rẽ nơi nhiều ngóc ngách mới mong thoát đuôi được ông ta!."
Hàn Tông hiểu được ông ta sẽ không để bọn hắn thoát dễ dàng, tuy hang này tìm không thấy lối ra nhưng lúc này lại là lợi thế.
Động càng nhiều hang càng dễ thoát thân, hơn nữa chạy ra ngoài lúc này không ổn.
Hang động này là thứ uy hiếp ông ta, ra ngoài rồi không có thứ gì làm ông ta chùn bước nữa, lúc ấy mới là nguy.
Chỉ là hai người vừa tiến vào một chỗ năm ngã rẽ lại gặp ngay hai lão giả truy đuổi tới, hai bên nhìn thấy nhau liền giật mình lùi lại.
Hàn Tông không chút do dự ném luôn một ngọc phù về phía dưới chân hai kẻ làm bọn chúng lùi lại, phù va vào đất nổ tung oanh tạc.
Từng lớp đất đá rơi xuống, bụi bặm mù bịt, Hàn Tông vội kéo Bích Ngọc chạy qua một hang khác rời đi.
Dây dưa ở đây lại càng không ổn, bọn hắn vừa chạy bạt mạng lách qua một chỗ hai ngã rẽ, lại gặp phải tộc trưởng Đoạn gia đang cải trang đuổi tới.
Con dơi của ông ta phát hiện có tiếng nổ, biết là đang có trận chiến ở đây thì liền đuổi tới, vừa hay lại gặp.
Chỉ là dù sao cũng hơi bất ngờ, không rõ địch ta nên phản ứng chậm hơn một hơi thở.
Đám người Hàn Tông thì khác, trong này chẳng có ai là bạn cả vì thế hễ cứ thấy bóng dáng kẻ tới là đáp phù.
Nhờ có mấy tấm Ngọc Phù cấp thấp này, tuy không làm thương được ai nhưng phá hang cản đường lại rất tốt.
Bọn hắn đã ba lần lựa thế mà thoát thân, ngoặt rẽ mà chạy.
Ở phía sau đám người Cổ gia và Đoạn gia gặp nhau, mặc dù chưa hiểu mô tê hai bên gặp phải chuyện gì.
Nhưng mà bọn họ đều rõ ràng, hai kẻ kia hẳn đã biết gì đó nên đôi bên mới đang truy sát.
Hàn Tông và Bích Ngọc vừa ngoặt vào một ngã rẽ thì lại thấy có tiếng bước chân, lúc này quay lại hang khác đã không kịp.
Hai người rút ra thanh kiếm, hòng phối hợp xử lý nhanh gọn.
Vừa cách đối phương vài mét, Hàn Tông ném phù tạo lợi thế, cả hai phi thân sang hai vách hang rồi lao tới vung kiếm chém xuống.
Ánh kiếm vừa chạm tới đầu người nọ, cả ba lúc này đều nhận ra nhau, trong ánh mắt xuất hiện thần sắc bất ngờ.
Người này không ai khác chính là Bảo Ngọc, cô ta tại sao lại có mặt ở đây?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.