Hàn Tông vừa nãy dựa vào khói bụi dày đặc sau khi ra chiêu hắn đã lựa thế ẩn náu nơi khác, khiến cho Thường Xuân mắc sai lầm.
Hắn lúc này lựa thế rơi xuống hòa mình làn khói bụi, chủ ý lợi dụng khói bụi tiếp tục đánh lén.
Lúc này tuy có thời gian để nhận thua hô lên thành tiếng, chỉ là đang lúc lợi thế, cứ cho nàng ta vài kiếm đã rồi không muộn. Nghĩ như vậy hắn chém ra thêm vài ánh kiếm ra xung quanh nơi nàng ta vừa rơi xuống, tay với lấy vài hòn đá to.
Khi mà vừa áp sát tới gần, Hàn Tông giơ đá ném tới sau đó vụt sang nơi khác, hắn lại ném tiếp một viên. Từ trong màn khói cát bụi, Hàn Tông dựa vào thính lực di chuyển rất nhanh. Vừa thấy bóng ảnh nàng ta ẩn hiện mờ mờ hắn đáp thêm một viên ra trước, bản thân rảo bước vòng ra sau…
"Ngươi nghĩ một trò có thể dùng được hai lần hay sao?."
Đúng lúc hắn quăng viên đá cuối cùng, bên tai có một giọng nói lạnh tanh vang lên. Hàn Tông giật mình quay sang, tay hắn vừa đưa lên ngực thủ thế thì phía lưng của hắn đã nhói lên một cơn đau.
"Huyễn Ảnh Phân Di? Không nghĩ tới con bé lại học nhanh chóng như vậy, Thiên Pháp Phong quả là dạy dỗ rất tốt."
Ở phía đằng ngoài mấy vị chấp sự nhìn vậy đều gật đầu hài lòng, tuy trận này có hơi quá đà rồi. Nhưng mà thực chiến như vậy mới là thứ môn phái muốn thấy, không ăn đau khổ sẽ không biết sợ khổ mà cố gắng.
Đây chính là lợi ích khi theo học mỗi nghiệp tại các Phong, cũng là điều Hàn Tông không có. Cũng vì thế kiến thức tự học của hắn cũng không so được với kiến thức truyền dạy. Ưu thế khi nãy hắn có, lúc này lại là nhược điểm, gậy ông đập lưng ông.
"Không có sát chiêu, dù ở khoảng cách gần cũng không làm gì được nàng ta. Thậm chí ta còn chưa bắt đầu tu lại Minh Đồng Da Sát, đối kháng quyền cước cũng chẳng hơn bao nhiêu…"
Hàn Tông bị đạp một cước văng ra mấy mét, miệng hộc máu tươi, hắn vừa gượng dậy thì bóng dáng nàng ta đã lại vụt tới…
Hàn Tông nội tâm suy nghĩ, đánh xa không đủ linh lực so bì, đánh gần ưu thế cũng chẳng chiếm được mấy phần. Trong khi đó càng đánh càng để lộ nhược điểm, ưu thế chín mươi chín phần trăm của hắn lúc này lại là nhược điểm lớn nhất.
Như đã nói hắn đang ở thời kỳ đột phá, linh lực không thể tiêu hao sạch sẽ được. Không có linh lực khí hải chống đỡ, vỏ đan cầu mới sẽ co lại, khi đó hại nhiều vô lợi.
Linh lực tự hồi phục luôn chậm hơn linh lực tiêu hao, đánh kiểu gì thì qua thời gian trôi đi vẫn sẽ cạn đáy. Mà đối với hắn lúc này là không thể để dưới ba phần mười linh lực, thậm chí vỏ đan cầu chưa đủ lực chống đỡ, rất dễ sụp đổ.
"Ta nhận…"
Rầm….
Hàn Tông vừa hướng mặt về phía đám chấp sự hô lên, lời chưa ra hết đã bị Thường Xuân nhanh nhẹn giáng cho một cú vào mặt. Hắn theo đó lăn mấy vòng trên đất quần áo lấm lem, khi vừa ngước lên lại bị ăn tiếp một cú đá.
"Hự…"
Hàn Tông theo đà bay ra tới rìa lôi đài, hắn chỉ cách rìa lôi đài một trượng, Thường Xuân quyết không để cho hắn há miệng nhận thua. Hàn Tông nghĩ cách còn lại chỉ có thể nhảy ra khỏi chiến đài, hắn đang nghĩ vậy thì nghe tiếng thấy tiếng gió vụt đến…
Chát…
Thường Xuân lộn một vòng ra sau người Hàn Tông rồi tung một cú đá, hành động này mất hơi lâu cho nên hắn đủ thời gian đỡ được. Nhưng mà hắn cũng nhận ra, một chiêu vừa rồi nàng ta đã đẩy hắn trở lại gần trung tâm của chiến đài mất rồi…
"Quả nhiên biết rõ ta muốn rời đài cho nên mới tung một cước như vậy, khốn thật…"
Hàn Tông vừa nghĩ tới đây, ngữ điệu lạnh nhạt của Thường Xuân vang lên:
"Ngươi tiểu nhân bỉ ổi, chỉ biết chạy thôi à? Thân nam nhi mà không dám ở lại chiến một trận hay sao?."
Nói rồi nàng phi thân lên hướng hắn tung chiêu, chủ ý dồn hắn tới giữa chiến đài… Đứng trước lời khích bác của nàng ta, Hàn Tông nhìn nàng ta cười khẩy, bàn chân uyển chuyển tránh né.
Lúc này linh lực trong người đã không còn đủ hơn bốn phần, hắn sẽ không vì lời khích của nàng ta để ảnh hưởng tới cả tương lai. Hàn Tông dẫu sao kinh nghiệm cận chiến, ứng phó hiểm cảnh vẫn nhỉnh hơn nàng ta một chút, hắn vừa đối lại một quyền lùi về sau mấy bước.
Bàn tay ẩn hiện linh quang lam nhạt, ánh mắt nheo lại nhìn nàng ta thâm ý…
"Sát chiêu…"
Thường Xuân nhìn thế chiêu của hắn thì không khỏi rùng mình, chiêu thế kia chính là một chiêu khi xưa khiến nàng suýt chết. Vì lẽ đó nàng có ấn tượng rất sâu, nay nhìn thấy nó không khỏi lùi lại thủ thế.
Nội tâm nàng không vì cấm luật mà nới lỏng, bởi lẽ nàng cũng rõ ràng phần nào thực tế. Tuy là cấm dùng sát chiêu, nhưng mà không chết người thì đều không tính là sát chiêu được.
Hơn nữa miệng đời lươn lẹo, đứng trước thực lực sai cũng thành đúng, chết rồi mà vẫn đội mồ dậy cãi lý được thì đã không có chuyện chết oan.
Nàng biết tốc độ của nó nhanh, vì thế không chỉ lùi lại mà còn tay phải bắt quyết, vận dụng lại Vạn Diệp Phi Tiễn phòng ngừa.
Đúng lúc ấy một vòng xoáy nước xanh lam ở tay kia của hắn ầm ầm bắn tới, nàng không chút do dự đẩy Vạn Diệp Phi Tiễn bay đi.
Ầm ầm mấy tiếng nổ, kình khí quét qua lật tung vô số mảng đất đá chiến đài bay lên, Thường Xuân phòng ngừa đánh lén phi thân sang bên. Nàng lúc này có hơi do dự ngần ngừ xông lên, ám ảnh không phải là thứ dễ dàng vượt qua. Nhưng để như vậy lại không cam lòng, cánh tay nàng hiện lên từng vòng lửa đỏ, nhằm vào chỗ thân ảnh hắn vừa đứng bắn tới….
Ầm… Ầm…
Qua một vài hơi thở, bụi khói dần tiêu tan, Thường Xuân đứng thủ thế ánh mắt lạnh lùng cảnh giác xung quanh, bất chợt nàng nhận ra không thấy thân ảnh hắn đâu. Nàng lúc này rùng mình lùi sau, chỉ sợ hắn lại giở tiếp một chiêu đánh lén…
Chỉ là cũng lúc này tiếng một vị chấp sự vang lên:
"Trận chiến kết thúc, người thắng là Thường Xuân."
Thường Xuân nghe thấy vậy hơi ngẩn ra, còn đang ngơ ngác thì lúc này chợt thấy bụi khói đã tiêu tán hết. Từ xa vài trượng, Hàn Tông lù lù đứng dưới đài nhếch miệng cười.
Hắn nhìn nàng ta đỏ mặt tức giận, cười nhạt nói:
"Mục đích khác nhau hình thành lối sống khác nhau, quân tử hại mình, tiểu nhân lợi người. Ngươi tốt đẹp lắm sao mà có quyền đánh giá ta?."
Nói rồi hắn quay người rời đi, mặc cho cả đám đang ngẩn tò te nhìn...
Quả thật sống ở thế giới tu giả này hắn đã đúc kết được nhiều thứ, bản thân đều là dùng máu để đổi.
Chạy theo hư vinh, vì lời nói của kẻ khác mà lao đầu, chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa. Đã ngu còn bày đặt ta đây quân tử, những hư danh tung hô như vậy hắn sớm đã không để ý.
Người tốt thường thiệt thân, người biết vì bản thân mới là người tốt vì mình.
Tốt và xấu chỉ là góc nhìn đánh giá của người đời xung quanh, có lợi ích vô hình cho họ thì họ coi là người tốt. Mang nguy hiểm vô hình cho họ thì họ coi là người xấu, thanh danh tốt xấu suy cho cùng chỉ là sợi dây trói buộc bản thân của người đời.
Đối với người đời hắn là kẻ xấu, mang lại nguy hiểm cho họ, đối với bản thân hắn là người tốt, biết sống vì chính mình.
Suy cho cùng tốt và xấu đều có hai góc nhìn, nhìn từ kẻ khác ngươi sẽ xấu, nhìn từ chính mình ngươi sẽ tốt.
Tốt cho bản thân đạt được lợi ích và tốt cho người khác đạt được thanh danh, Hàn Tông trước sau vẫn chọn lợi ích, cho dù là dẫm lên kẻ khác để đạt được (1).
"Khốn kiếp…"
Nhìn theo bóng lưng hắn, Thường Xuân nhổ một ngụm máu trong miệng ra đất, ánh mắt lạnh lùng…
….
(1) tác giả phân tích theo góc nhìn của kẻ xấu, cho nên bạn đọc đừng hiểu sai tác giả đổi trắng thay đen.
Suy cho cùng mà nói, viết truyện về kẻ xấu, gặp mấy cảnh phân tích thế này bối rối lắm. 😴