Nhân Sinh Ta Từng Bỏ Lỡ

Chương 4:




13.
Bình Lạc tới đây náo loạn một phen, ba ngày sau liền có tin tức Bệ hạ ban hôn.
Bình Lạc công chúa gả cho con thứ của Thừa tướng, Tạ Thư.
Vì để huynh ấy có thể xứng với công chúa, Thừa tướng đã đặt bài vị mẫu thân ôm hận mà ch.ết của Tạ Thư lên thờ cúng, dùng danh nghĩa vợ chính để cúng trong nhà thờ tổ.
Trực tiếp khiến Thừa tướng phu nhân thổ huyết.
Khi ta biết được tin này, đã là nửa đêm.
Tạ Thư lần nữa trèo cửa sổ vào phòng ta, huynh ấy nhìn thấy ta đang thu dọn đồ đạc liền nhanh chóng bắt lấy tay ta, ép ta vào góc tường.
“Yểu Nương, muội nói cả đời này muội sẽ không rời khỏi ta, muội thế này là đang muốn đi đâu?”
“Huynh muốn cưới công chúa, ta tất nhiên rời đi để nhường chỗ cho hai người.”
Ta đẩy Tạ Thư ra, tiếp tục kiểm kê ngân lượng mà ta tích góp được mấy năm này.
Tính ra, cũng đủ để nửa đời sau của ta không phải lo lắng về chuyện ăn mặc.
Không không không, tùy ý tiêu xài cũng đủ nữa.
“Ta không cho phép muội đi!” Tạ Thư ôm chặt eo ta, thái độ vô cùng cứng rắn.
Huynh ấy ôm quá chặt, khiến ta có chút khó chịu. Bây giờ trong bụng đã có đứa nhỏ, ta chỉ có thể nhanh chóng đẩy Tạ Thư ra.
“Vậy huynh từ mối hôn sự này đi, dựa theo chuyện lúc trước huynh hứa với ta, đội mũ phượng choàng khăn, cưới ta vào cửa một cách linh đình, vậy ta sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh huynh, thế nào?”
Đáy mắt ta xẹt qua tia đùa cợt, nhìn chằm chằm Tạ Thư.
“Yểu Nương… Muội đợi ta thêm hai tháng nữa, đợi ta triệt để hủy hoại cả nhà Thừa tướng, ta liền dẫn muội rời khỏi kinh thành, tìm một nơi không ai có thể tìm ra chúng ta để sống, được không?”
Hai tháng.
Ta nghĩ nghĩ, hôm nay trong thanh lâu ta nghe được người khác bàn tán về mối hôn sự này, nói là ngày thành thân rất gần, khoảng một tháng sau.
“Tạ Thư, ta tuyệt đối không làm vợ lẽ.”
Ta nhìn Tạ Thư, người mà bản thân tâm tâm niệm nhiều nhiều năm, ta thương cho sự bất lực và uất hận của huynh ấy khi mất mẹ năm đó, vì vậy ta nguyện ý đợi huynh ấy.
Nhưng ta không cách nào chịu được những việc làm bây giờ của huynh ấy.
Huynh ấy có thể báo thù, nhưng tuyệt đối không thể dùng cách này.
Mũ phượng khăn choàng vốn thuộc về ta giờ lại trao cho người khác, Yểu Nương ta không thể nuốt được ủy khuất này.
“Ta sẽ không để muội làm vợ lẽ. Chỉ cần hai tháng thôi, hai tháng sau chúng ta sẽ cao chạy xa bay, muội vẫn là thê tử duy nhất của ta.”
Tạ Thư nắm lấy tay ta, muốn nghiêng người tới hôn ta, nhưng bị ta đẩy ra.
“Tạ Thư, ta đã mang thai con của huynh!” Ta nắm lấy tay huynh ấy, đặt lên bụng ta.
“Con?” Tạ Thư vô cùng kinh ngạc, trầm mặc một hồi lâu, huynh ấy mới mở miệng, “Yểu Nương, đứa trẻ này đến không đúng lúc, có thể bỏ…”
Ta biết ý trong lời nói huynh ấy, vì vậy ta căn bản không đợi huynh ấy nói xong, trực tiếp tát một cái vào mặt huynh ấy.
“Tạ Thư, nếu huynh dám động vào đứa nhỏ này, ta nhất định sẽ gi.ết huynh!”
Ta không đùa.
Đứa trẻ này máu mủ tương liên với ta, ai muốn động đến đứa nhỏ này, ta sẽ khiến kẻ đó trả giá gấp trăm lần!
Có lẽ huynh ấy nhìn ra sự phẫn nộ của ta, với vết tát rõ ràng trên mặt, huynh ấy từ từ lấy ra một cây trâm hình mẫu đơn được chạm khắc rất tinh xảo.
Huynh ấy cài cây trâm mẫu đơn lên tóc ta, sau đó nhẹ nhàng ôm mặt ta: “Đây là đứa nhỏ của chúng ta, tất nhiên sẽ giữ lại rồi. Yểu Nương, hai tháng sau, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, vĩnh viễn đừng rời xa nhé?”
Ta yên lặng nhìn huynh ấy, cảm xúc mãnh liệt từng chút lắng xuống.
Thật chẳng thú vị gì.
14.
“Hắn yêu cô.”
Tập Cảnh không biết lúc nào đã ngồi bên cửa sổ, hắn nhìn dáng vẻ rời đi của Tạ Thư, bất ngờ nói.
“Yêu ta?”
Ta chỉ cảm thấy mỉa mai, sau đó rút cây trâm mẫu đơn trên tóc ra. Cây trâm hoa mẫu đơn được khắc từ đá Hồng Ngọc đẹp vô cùng, nhưng khi ngửi gần nó, thì lại ngửi được một mùi thơm đặc biệt.
Ta vân vê cây trâm, dùng đầu nhọn cứa vào lòng bàn tay, máu đỏ thẫm chảy ra từ kẽ ngón tay.
Tập Cảnh vẫn đang ngắm cảnh, ngửi thấy mùi máu liền vội vàng nhảy từ cửa sổ xuống, sau đó giữ chặt tay ta.
“Cô điên rồi?” Dáng vẻ hắn căng thẳng, nhanh chóng lấy thuốc luôn mang theo bên mình, giúp ta băng bó vết thương nhỏ đó.
“Ta không điên.” Ta lắc đầu, nhìn vết thương không chảy máu sau khi được bôi thuốc.
Ta thật sự không điên.
Ta chỉ là muốn thanh tỉnh triệt để thôi.
Trong một tháng về sau, Tạ Thư hầu như cứ cách hai ngày liền đến thăm ta. Mỗi lần gặp ta, ta đều sẽ cài cây trâm mẫu đơn vốn chuẩn bị cho người khác nhưng cuối cùng lại cài trên đầu ta.
Hôn ước đến như theo kế hoạch, hôn lễ của tiểu công chúa đương triều được yêu thương nhất, tất nhiên sẽ náo động khắp kinh thành.
Ngay cả hoàng đế tôn quý cũng vì con gái xuất giá mà nhịn không được đã chuẩn bị đích thân đến phủ Thừa tướng xem con gái bái thiên địa.
Ta đứng trên lầu cao, nhìn Tập Cảnh bên cạnh: “Đã sắp xếp xong rồi?”
“Cô chắc chắn sẽ làm như vậy?” Dáng vẻ Tập Cảnh có chút do dự, hắn nhìn thanh kiếm trong tay mà không ngừng lo lắng.
“Nếu ngươi nói ngươi trung thành với ta, vậy liền chứng minh cho ta xem.”
Ta không nói thêm gì, lấy ra cái còi ngọc được đặc chế, trực tiếp thổi lên.
Nghi trượng(*) của đế vương vốn dĩ phải uy nghiêm, nhưng vì lần xuất cung này không kinh động đến người nào, nên chỉ mang theo một đội hộ vệ nhỏ.
(*)Nghi trượng: Vật trang hoàng nơi cung thất, dinh thự hay dùng khi vua quan đi đường, như tàn, cờ, quạt, binh khí,...
Vì vậy khi một nhóm người áo đen tấn công đến, đường phố đông đúc trở nên rất hỗn loạn.
Ta đứng ở trong con hẻm, nhìn Tập Cảnh thân thủ tốt nhất đang từ từ tách đám thì vệ gần đó, ép thẳng tới Đế vương đang được vây quanh ở giữa.
Công phu của đương kim hoàng đế không yếu, nhưng so với Tập Cảnh thì đánh không được mấy chiêu.
Tập Cảnh mặt không biến sắc cố ý ép ông ấy vào con hẻm, ta nhắm trúng thời cơ xông ra ngoài, đưa mắt ra hiệu với Tập Cảnh.
Hắn dường như còn hơi do dự, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của ta, trực tiếp vung thanh kiếm sắc trong tay và chém về phía Hoàng đế.
Ngay lúc đó, ta nhào thẳng qua đó.
“Cẩn thận!”
Kiếm sắt đâm vào vai ta, mặc dù vết thương rất sâu, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Đám người áo đen đó cũng vì “không đủ sức lực” mà từ bỏ ám sát.
Ta bị đâm trúng vai, đau đớn khiến ta trực tiếp hôn mê.
Sau này khi sự việc được truyền ra ngoài thì rất nhiều người xôn xao.
Có người nói, lúc đương kim hoàng đế bị ám sát, có một nữ tử xông ra đỡ cho Hoàng đế một kiếm.
Cũng có người nói, diện mạo của nữ tử đó giống đến năm phần với Cao quý phi được sủng ái nhất hậu cung. Không chỉ như vậy, mặt mũi cũng có phần giống với Đế vương.
Bất luận là nói điều gì thì mục đích của ta cũng xem như là đạt được rồi.
15.
Lúc ta tỉnh lại đã là nhiều ngày sau rồi.
Mặc dù một kiếm đó của Tập Cảnh không ảnh hưởng đến tính mạng ta, nhưng để Hoàng đế không nghi ngờ, cũng không thể chỉ đơn giản bị thương ngoài da được.
Chuyện đầu tiên ta tỉnh lại chính là tự bắt mạch cho bản thân.
Khi xác định đứa trẻ trong bụng vẫn còn, ta mới thở phào.
Sự sắp đặt có rủi ro, đứa trẻ này nằm ngoài cục diện này. Ta muốn nó được sống, nhưng trước hết nó phải đương đầu với chuyện này đã.
May mà, nó quả thực có thể đương đầu được.
Ta tỉnh lại chưa được một khắc, Đế vương đã vội vã chạy đến. Lúc ông ấy thấy ta tỉnh lại nhưng chưa mở lời, ta cố ý giả vờ làm dáng vẻ kinh sợ, muốn xuống giường hành lễ.
Ông ấy một tay ngăn ta, trực tiếp đắp chăn lại cho ta.
“Bị thương, nằm dưỡng thương cho tốt.”
Ngữ khí vô cùng dịu dàng, Đế vương trực tiếp ngồi bên giường, nhìn chằm chằm mặt ta.
“Ngươi tên là gì?”
“Yểu Nương.”
“Ngươi có cha mẹ không? Trước khi bị bán cho thanh lâu, ngươi có biết cha mẹ ngươi là ai không?”
Ta há miệng, muốn nói gì đó lại thôi. Giả vờ làm dáng vẻ ngập ngừng.
Đế vương không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, ông ấy hỏi tiếp: “Ngươi có quen biết Cao Vân?”
“Sao ngài biết…” Ta ngẩng đầu, lộ ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc, lời nói được một nửa lại che lấy miệng, sống ch.ết lắc đầu.
Cao Vân, tên của đương kim Cao quý phi được sủng ái nhất hậu cung.
Ngoài Cao gia và Đế vương, không có nhiều người biết.
Đế vương không nói nữa, ông ấy nhìn lớp vải băng bó dày trên vai ta, đáy mắt lộ ra chút tâm trạng, lại mang theo chút hoài nghi.
Ông ấy không mở lời, ta cũng không thể mở miệng.
Trong khi hai người đang bế tắc, Cao quý phi đến.
Bà ta vừa đến, vẻ mặt vốn đang căng thì nhìn thấy vết thương trên vai ta, lại không thể nào kìm chế được nước mắt.
Mặc dù đã cố gắng cắn môi của mình, nhưng nước mắt lại tranh nhau rơi xuống.
“Ái phi vì sao lại lộ ra dáng vẻ này?” Đế vương nhìn bà ta, đáy mắt mang theo tia nộ khí.
Cao quý phi lắc đầu, trên mặt lộ ra sự thống khổ tột độ. Cuối cùng vẫn không kiềm được mà quỳ xuống, giọng nói thê lương: “Thần thiếp có tội!”
Ha, cuối cùng bà ta vẫn là lương tâm khó yên mà.
16.
Lý do tại sao đế vương lại là đế vương, đó là vì ông ấy có sự nhạy bén và sự nghi kỵ khác người thường.
Vì vậy khi nhìn thấy ta có dáng vẻ giống năm phần với ái phi của mình xuất hiện trước mặt, trong lòng ông ấy đã có chút nghi ngờ.
Cùng lúc đó, lại có một vài tỳ nữ không cẩn thận nói ra chuyện Cao quý phi hạ sinh công chúa năm đó, trong chùa có một bé gái đã được sinh cùng lúc với công chúa.
Đế vương tất nhiên sẽ nổi lên sự hoài nghi.
Vì vậy đã phái người đi tìm bà đỡ đã đỡ đẻ cho Cao quý phi năm đó.
Bà đỡ biết công chúa thật có vết bớt trên người, cũng biết trên người hoa khôi trong thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành có vết bớt giống với công chúa.
Công chúa Bình Lạc mà Đế vương thương yêu nhất, trên người có vết bớt hay không ông ấy tất nhiên biết rất rõ.
Lại kết hợp hai khuôn mặt lại, rốt cuộc thì có mấy phần giống với bản thân?
Từng sự việc được kết hợp lại với nhau, rất dễ dàng để suy đoán ra.
Không chỉ có thế, danh tính thực sự của bé gái sinh ra cùng lúc với công chúa.
Cũng “vô tình” mà tra ra được.
Người trong lòng của Cao quý phi trước nhập cung, Đế vương từ sớm đã biết, vì vậy thư sinh nghèo đó mới ch.ết oan uổng.
Bây giờ biết được quý phi mà mình yêu thương lại toàn tâm toàn ý nuôi con của người khác, bỏ rơi công chúa dòng máu hoàng tộc không quan tâm chăm sóc.
Cho dù có yêu sâu đậm như nào, Hoàng đế cũng sẽ phẫn nộ thôi.
Vì vậy á.
Cao quý phi được yêu thương nhất hậu cung, thất sủng rồi.
Còn ta Yểu Nương, đã từng là hoa khôi nổi danh thiên hạ lại trở thành công chúa được ngàn vạn người sủng ái.
Còn về Bình Lạc, dưới sự cầu xin cực khổ của Cao quý phi, danh tiếng công chúa vẫn bảo toàn được, nhưng sự thương yêu của Hoàng đế không giống như trước nữa.
Tóm lại, ta thắng rồi.
Mặc dù ta biết những chuyện này hơn cả sự trùng hợp, phụ hoàng trên danh nghĩa của ta đó cũng không thể không biết được.
Nhưng không sao cả.
Ta còn có một cái cớ hay hơn.
Một nữ nhân đáng thương bị chiếm thân phận, lại bị cướp đi phu quân. Muốn trong ngày thành hôn của người trong lòng, đứng trong hẻm từ phía xa nhìn một cái, lại trùng hợp cứu được phụ thân ruột thịt của mình.
Trùng hợp rất nhiều, nhưng không ai dám nói đó không phải sự thật cả.
Ta quỳ trước mặt phụ hoàng, khóc lóc kể lể: “Những chuyện trước đó nữ nhi không muốn truy cứu nữa. Tạ Thư… tuy huynh ấy đã từng hứa hẹn với nữ nhi, nhưng bây giờ nếu huynh ấy đã thành hôn với Bình Lạc, vậy thì người hãy vì nữ nhi mà bỏ qua cho huynh ấy, sau này cho dù có chuyện gì thì nhất định hãy tha cho huynh ấy một mạng!”
Ta chỉ là một công chúa đáng thương vừa chịu nhiều khổ sở vừa bị cướp đi phu quân, lại có diện mạo giống với Cao quý phi.
Dưới dáng vẻ khóc đẫm nước mắt này, phụ hoàng đã mềm lòng.
Ông ấy đáp ứng ta, cho dù Tạ Thư có làm gì, cũng đều tha cho huynh ấy một mạng.
Ta dập đầu tạ ơn.
Ở một góc mà mọi người không nhìn thấy, môi ta cong lên, dáng vẻ đắc thắng khác với bộ dạng yếu đuối đáng thương trước đó.
Ván cờ này, mới hạ được một nửa thôi.
(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.