Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 65: Chương 65






Âu yếm nữ nhân của mình, nhìn nàng ngủ say trong vòng tay mình, cảm giác như vậy, Nguyễn Y Hàm đã thật lâu không có.
Trước đây cô và Tiểu Hải vì đủ loại hận thù cùng lừa dối, cho dù nằm chung một giường, cũng là đưa lưng về phía lẫn nhau, gần trong gang tấc nhưng xa tận chân trời.
Mà hiện giờ......!
Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao, nàng ngủ rất say, tóc dài tán loạn, tay nắm vạt áo phía trước của cô một cách bất an.
Nguyễn tổng nhìn trong chốc lát, tâm đều muốn bị hòa tan, nhìn hô hấp Tiểu Hải vững vàng, nhìn dáng vẻ giống như ngủ say, Nguyễn Y Hàm khắc chế không được, cô cúi đầu, hôn lên cái trán của nàng.
Trong bóng đêm, khóe môi của Tần Hải Dao hơi nhếch lên, vừa rồi chỉ là bắt lấy vạt áo của Nguyễn Y Hàm, bây giờ thì trực tiếp vòng tay qua eo cô, đầu cũng rúc vào trong cổ cô.
Nguyễn Y Hàm:......!
Cô thực sự muốn trả nguyên vẹn những dòng chữ mà nữ nhân đáng chết này đã viết trên lưng cô.
—— Tiểu hỗn đản hư hỏng, luôn khi dễ cô, kỹ thuật diễn quả thực thành tinh.
Nàng hẳn nên trở lại Ức Dương trở thành lão sư dạy diễn xuất, làm những nữ nghệ sĩ diễn không tốt đến nhìn xem Tần lão sư diễn xuất nhập tâm cỡ nào.
Có lẽ thật sự bởi vì ôm người ở đầu quả tim.
Có lẽ gần đây thật sự quá bôn ba.
Thời điểm gần sáng, Nguyễn Y Hàm đã chìm vào giấc ngủ, cô ngủ rất sâu, một giấc tỉnh lại, bên cạnh trống rỗng.
Cô mờ mịt ngồi dậy, nhìn bên cạnh giường, cho rằng chính mình lại đang nằm mơ.
Mãi cho đến khi trong bếp vang lên tiếng xoong nồi, còn có Tiểu Hải cùng Nguyễn nãi nãi hạ giọng nói chuyện.
Nguyễn nãi nãi: "Tiểu Hải, ngày hôm qua A Hàm có khi dễ con không?"
Người số tuổi lớn, lỗ tai không tốt, lão thái thái nghĩ hạ giọng nói chuyện, âm thanh kia cũng vẫn giống như loa phát thanh, Tần Hải Dao cười cười: "Bà nội, người yên tâm đi, con còn hy vọng chị ấy khi dễ con."
Nguyễn nãi nãi:.........!
Nguyễn Y Hàm:......!
Ngọa tào? Ngọa tào!!! Tần a di này, sẽ không ở trước mặt lão thái thái nói xấu cô đi!
Nguyễn Y Hàm luôn có thói quen ở sạch.
Buổi sáng đều phải tắm rửa một cái, nhưng hôm nay, cô cư nhiên có điểm luyến tiếc.
Hiện tại trên người cô đều là hương vị của Tiểu Hải, ngửi lên thật thoải mái cùng hưởng thụ, Nguyễn Y Hàm nhắm mắt lại ôm áo ngủ Tiểu Hải đã cởi để bên cạnh nhẹ nhàng ngửi.
"Vui vẻ như vậy sao?"
Nguyễn Y Hàm:.........!
Tần Hải Dao dựa vào cửa nhìn cô cười, Nguyễn Y Hàm thân mình cứng đờ, quay người lại: "Em làm gì không lên tiếng đứng ở chỗ đó?"
Tần Hải Dao mới không để ý tới tiểu biệt nữu này, nàng đi về hướng Nguyễn Y Hàm, không biết vì sao, nhịp tim của Nguyễn Y Hàm đột nhiên tăng nhanh.
Ánh mắt của Tiểu Hải......!Nói như thế nào nhỉ? Giống như muốn hôn cô.

Sự thật chứng minh.
Nguyễn tổng nghĩ không sai, cô cũng có giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Tần Hải Dao đi đến trước mặt nhéo cằm cô, cho cô một nụ hôn dài chào buổi sáng.
Nguyễn Y Hàm muốn đẩy ra, nhưng tay lại không có sức, hơn nữa thể lực của cô quá chênh lệch so với Tiểu Hải.
Cuối cùng, Nguyễn Y Hàm đỏ mặt, ngực phập phồng lên xuống, còn Tần Hải Dao trên môi lại phiếm hồng, đôi mắt câu dẫn nhìn cô: "Ngoan ngoãn như vậy có phải tốt hơn không?"
Nguyễn Y Hàm:!!!
Nữ lưu manh!
Tâm tình Tần Hải Dao rất tốt, dậy sớm là có thể thân mật người mình thích, cảm giác như vậy thật tốt quá.
Nguyễn Y Hàm thẹn quá hóa giận, "Ai cho em hôn tôi?"
Tần Hải Dao cong cong khóe môi: "Như thế nào, Nguyễn tổng ngủ một đêm xong liền không muốn nhận người sao?" Hôm qua mới cướp đi nụ hôn đầu của thôn nữ như nàng, hiện tại lại giả vờ rụt rè cái gì.
Hít một hơi thật sâu, Nguyễn Y Hàm nỗ lực khắc chế ý muốn bóp cổ Tiểu Hải đến chết, Tần Hải Dao cười tủm tỉm: "Được rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, không bà nội lại cho rằng em bị chị khi dễ." Nàng nói xong, quay đầu nhìn Nguyễn Y Hàm tựa hồ có vẻ không tin nổi: "Chị trước kia rốt cuộc có bao nhiêu bá đạo? Có thể làm cho bà nội lưu lại bóng ma sâu như vậy? Chị sẽ không phải thật sự từng đánh em chứ?"
Tâm Nguyễn Y Hàm run lên một chút, cô nhớ lại những chuyện trước đây đã làm với Tiểu Hải............!Nếu để nàng biết, nhất định sẽ hận mình đi.
Nhìn thấy biểu tình này của Nguyễn tổng, Tần Hải Dao có chút kinh ngạc, nàng chăm chú nhìn Nguyễn Y Hàm.
cô trầm mặc, rũ đầu có chút bất an.
Cô nghĩ kỹ rồi, nếu Tần Hải Dao thật sự muốn hỏi, cô sẽ nói cho nàng biết.
Nói cho nàng, cô đã từng làm tổn thương nàng, tra tấn nàng, bóp cổ nàng, kéo cổ tay nàng một cách thô bạo, uy hiếp.........!Cô đều đã làm.
Với tính cách cường thế như bây giờ, nhất định sẽ không thể chịu đựng đi.
Nàng sẽ hối hận tối hôm qua ước định, có lẽ sẽ lập tức rời đi.
Ở thời điểm Nguyễn tổng tự biên tự diễn thành một bộ phim, Tần Hải Dao mỉm cười, ngữ khí mang theo một tia nhảy nhót: "Nhìn chị như vậy, chúng ta trước kia chắc hẳn rất ngược luyến tình thâm, triền triền miên miên?"
Nguyễn Y Hàm:???
Tần Hải Dao mỉm cười, chỉ vào ngực mình: "Nhát đao này không phải là do chị đâm chứ? Rất thú vị, nếu chị muốn kích thích, buổi tối chúng ta có thể thử một lần."
Nguyễn Y Hàm:!!!
......!
Trong tiếng cười của Tần Hải Dao, Nguyễn tổng bùng nổ, cô lạnh mặt đứng dậy, tắm rửa, thay quần áo, mười phút sau, cô ngồi vào bàn ăn với khuôn mặt u ám.
Cô không biết hiện tại Tiểu Hải như thế nào, là thật sự không thèm để ý, hay vẫn là biểu hiện không thèm để ý.
Tần Hải Dao trước kia, Nguyễn Y Hàm là người biết rõ nhất, nàng rối rắm, nàng vùng vẫy, nàng thống khổ tự tra tấn chính mình, so với ai khác nghĩ đều muốn khổ sở hơn.
Nhưng hiện tại Tiểu Hải......!Nàng luôn có khả năng biến thương tổn thành ma thuật, chuyện dù phức tạp đến đâu, nàng bất quá cũng nhẹ nhàng bâng quơ xem như làn gió.
Nàng không hiếu kỳ chính mình trước kia rốt cuộc như thế nào bị cô tổn thương sao?
Ánh nắng sáng sớm đặc biệt tốt, tỏa sáng rực rỡ khắp căn phòng.

Nguyễn nãi nãi tâm trạng rất tốt, bà bởi vì nghĩ đến cháu gái cùng Tiểu Hải, đêm qua cũng chưa ngủ được.
Nhìn tình cảnh bây giờ, Tiểu Hải hẳn là không cần bà an ủi, nàng thật sự không có bị khi dễ.
Nguyễn Y Hàm giả vờ rũ tờ báo và đọc nó, cô suy nghĩ một lúc: "Tôi vẫn còn một số việc chưa giải quyết, Tần —— "
Cô còn chưa nói xong.
Tần Hải Dao đặt đũa xuống, nàng không nói lời nào, nhìn chằm chằm Nguyễn nãi nãi với đôi mắt ướt át.
Bà nội đi lên tát sau ót Nguyễn Y Hàm một cái: "Con mang theo Tiểu Hải đi cùng! Đừng có lấy cớ."
......!
Nguyễn Y Hàm ôm đầu không thể tin nhìn Nguyễn nãi nãi, lão thái thái đang làm gì? Bà có còn biết cháu gái ruột của mình là ai không?
Còn có vị Tần tiểu thư này, đêm qua là ai như lang như hổ thiếu chút nữa muốn ăn tươi nuốt sống cô, hiện tại sắc mặt âm hiểm cùng bà nội giả vờ đáng thương? Tần Hải Dao nhẹ nhàng nói: "Em biết, Nguyễn tổng muốn đuổi em đi."
Lông tơ của Nguyễn Y Hàm đều muốn dựng thẳng lên, cô hiện tại bị Tần a di tính kế thành thói quen, vừa nghe thấy nàng kêu "Nguyễn tổng", bản năng liền cảm giác bẫy rập trong tay Tiểu Hải sắp được ném ra và quấn quanh cổ cô.
Tần Hải Dao nhìn vào đôi mắt cô, dùng ngữ khí lo lắng nói: "Chính là, Nguyễn tổng, em không yên tâm, ngày hôm qua mới trải qua một đợt trị liệu, chị mới có thể ngủ được, nếu em rời đi......!"
Nói đến trị liệu, Nguyễn nãi nãi quả thực muốn đem Tiểu Hải coi như thần tiên, bà mang Nguyễn Y Hàm gặp bao nhiêu bác sĩ cũng vô ích, từng ngày cháu gái vẫn như một thân xác không hồn, chính là hôm qua Tiểu Hải mới đến một ngày đã khiến cho người ngủ rồi, nhìn xem, hôm nay túi mắt cũng không lớn như vậy.
Nguyễn Y Hàm lạnh lùng nhìn Tần Hải Dao, cái kẻ lừa đảo này, còn không biết xấu hổ nói đây là trị liệu?
"Bác sĩ Tần, vậy tại sao em không nói cùng bà nội phương pháp trị liệu là gì?" Nguyễn nãi nãi nghe cháu gái nói xong thật sự có chút tò mò nhìn Tiểu Hải, bà biết Tiểu Hải học y, nhưng không biết nàng còn nghiên cứu đối với tâm lý học, cháu dâu của bà, quả thực là một nhân tài.
Nguyễn tổng cố ý muốn xem Tần Hải Dao không hạ đài được, ai biết bác sĩ Tần dửng dưng nhét mứt vào miếng bánh mì trong tay, cười nói với bà nội: "Bà nội, phương pháp trị liệu này tương đối đặc thù, phương pháp hôm qua được gọi là liệu pháp xoa bóp, hôm nay gọi là liệu pháp kích thích, ngày mai gọi là liệu pháp mệt mỏi, và ngày kia —"
"Khụ khụ khụ."
Cà phê trong miệng Nguyễn Y Hàm đều muốn khụ ra tới, cực kỳ chật vật.
Nguyễn nãi nãi kỳ quái nhìn Nguyễn Y Hàm, "Con làm sao vậy? Ăn một bữa cơm cũng có thể nghẹn."
Nguyễn Y Hàm uống một ngụm nước, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì Tần Hải Dao đã mỉm cười nói: "Nguyễn tổng, hôm nay còn muốn đuổi em đi sao?"
Nguyễn Y Hàm:......!
Thật sự, từng ngày bị "Thông bách" gì đó, Nguyễn tổng chưa bao giờ nghĩ tới.
Cô tức giận ngồi trong xe, nhìn ra cửa sổ thấy Tần Hải Dao và lão thái thái tình cảm ôm chằm lấy nhau, giống như bà cháu ruột xa ngày mới gặp lại.
Ở trước mặt bà nội, Tần Hải Dao vô cùng ngoan ngoãn, thậm chí nói chuyện cũng là mềm nhẹ ôn nhu.
Nguyễn Y Hàm hận đến ngứa răng, Phương Phỉ xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng, hôm nay ngài có đi họp không?"
Đi!
Đương nhiên đi!
Vì cái gì không đi!
Tần Hải Dao cùng Nguyễn nãi nãi ôm nhau xong, nàng lúc này mới chậm rãi đi đến bên cạnh xe, xe của Nguyễn tổng thực xa hoa, phía sau không gian rất lớn, ánh mắt nàng nhanh chóng quét qua toàn bộ, kéo cửa xe ngồi lên.
Phương Phỉ lễ phép gật đầu nói: "Chào cô, Tần tiểu thư."
Tần Hải Dao mỉm cười gật đầu, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm, Nguyễn tổng giống như một con mèo bị chủ nhân hắt hủi ngồi co ro trong góc.
Tần Hải Dao lớn lên ở nông thôn đối với xe này tựa hồ rất tò mò, nàng nhìn trái nhìn phải, Nguyễn Y Hàm nhìn bộ dạng tò mò kia liền có điểm chua xót, đang muốn hướng dẫn cho nàng một chút, Tần Hải Dao đột nhiên phát hiện một cái nút, lập tức hỏi Nguyễn Y Hàm: "Cái này để làm gì vậy?" Sau đó, nàng ấn vào, dùng đôi mắt sáng rực của một con báo đang nhìn chằm chằm con mồi Nguyễn Y Hàm.

Nguyễn Y Hàm:......!
Vách ngăn từ từ nâng lên, ngăn cách ghế lái với phía sau.
Nguyễn Y Hàm:......!
Phương Phỉ không phải cố ý, nàng ấy thề rằng thực sự chỉ vô tình quay lại, ở một khắc lúc vách ngăn được nâng lên, nàng nhìn thấy Boss của mình đang rúc thành một đoàn ở trong góc, mà bóng dáng Tần tiểu thư.........!Nhìn giống như diều hâu vồ vập bắt lấy gà con.
Hiệu quả cách âm vô cùng tốt.
Nàng ấy cái gì cũng không nghe thấy.
Lái xe suốt đoạn đường, tinh thần đều không yên, khi tới nơi, Phương Phỉ cũng không dám động.
Nàng ấy ước chừng đợi mười phút, mới thấy vách ngăn chậm rãi hạ xuống.
Phương Phỉ cứng đờ ngồi ở vị trí điều khiển, nàng ấy nhìn người vẫn luôn bị nàng coi là Mẫu Dạ Xoa - Nguyễn tổng tóc tai hỗn độn, hai tay run rẩy cài nút áo sơ mi, chiếc áo khoác cô đang mặc bị gấp lại và ném sang một bên, trong mắt sương mù mênh mông, môi hồng có chút sưng đỏ, một bộ dáng giống như vừa mới bị người chà đạp.
Mà nhìn lại Tần tiểu thư.
Hai chân dài của Tần Hải Dao nhàn nhã bắt chéo, một tay cầm gương trang điểm son môi.
Phương Phỉ:.........!
OMG.
Thật là đáng sợ.
Phương Phỉ bị suy nghĩ trong lòng làm cho quay cuồng, Nguyễn tổng dùng ánh mắt sát khí âm lãnh bắn lại đây, Phương Phỉ rùng mình một cái, lập tức cúi đầu xuống.
Đây là lần thứ hai Tần Hải Dao tới Ức Dương.
Nàng đối với nơi này như cũ có một loại cảm giác quen thuộc.
Nguyễn Y Hàm buổi sáng ở trong xe bị ngược đãi, hô hấp có điểm không thuận, đem nàng ném vào văn phòng liền trực tiếp đi họp.
Cô không thể tưởng tượng làm sao mà Tần a di lại mạnh mẽ như vậy.
Chẳng lẽ nàng thật sự ngày ngày đi cày ruộng sao?
Giữa buổi họp, cô cũng nhận được cuộc gọi của Khương Trăn Nguyệt, giọng nói của Khương Trăn Nguyệt có chút hỗn độn: "Ngọa tào? Ngọa tào? A Hàm, cậu có biết ai là người mà lão gia tử giới thiệu làm bạn gái tôi không?"
Nguyễn Y Hàm trong lòng thầm nghĩ, không phải là Tiểu Hải chứ?! Không có khả năng, Tiểu Hải đang ở trong văn phòng chờ cô!
Khương Trăn Nguyệt: "Là Văn Liên! Chính là cô gái đó! Cô ấy cư nhiên còn dám cười nhạo tôi, còn dám dùng lời nói chèn ép tôi, còn dám cùng tôi đùa giỡn, cậu nói xem cô ấy có phải chán sống rồi hay không?"
Nguyễn Y Hàm:......!
Thế giới này thật sự quá nhỏ.
Sau khi Khương Trăn Nguyệt phát tiết bực tức xong chờ sự an ủi của Nguyễn Y Hàm, cô nghĩ nghĩ, khụ một tiếng: "Kỳ thật Nguyệt Nguyệt, Văn Liên là một cô gái không tệ, cậu có thể suy xét một chút."
Khương Trăn Nguyệt cầm điện thoại không thể tin được tưởng mình nghe lầm, nàng nghiến răng nghiến lợi: "Nguyễn Y Hàm, tôi nguyền rủa cậu cả đời này đều nằm dưới, vĩnh viễn không đứng dậy nổi! "
Nguyễn Y Hàm:...!
Vận số năm nay thế nào không may mắn như vậy...!
Nguyễn tổng không thể hiểu được bị lửa giận của Khương tiểu thư liên lụy, còn trực tiếp dùng ngôn ngữ chọc tức mình.
Vài người phụ trách bên cạnh Nguyễn Y Hàm kinh ngạc nhìn Boss, Nguyễn Y Hàm ra vẻ trấn định sửa sang lại cổ tay áo một chút, "Tiếp tục."
Mắt thấy trưởng bộ phận tiếp theo bắt đầu báo cáo tình hình hoạt động của tháng trước, Nguyễn Y Hàm lấy điện thoại ra, quẹt đầu ngón tay, lặng lẽ tìm kiếm.
—— Làm thế nào để trở thành một cường công.
Họp xong, Nguyễn Y Hàm đẩy đi vài cuộc xã giao, cô có chút vội vã muốn đi đến văn phòng tổng tài, gấp cái gì? Cô không biết, dù sao không phải vì thấy Tần Hải Dao.

Khoảng cách tới văn phòng không xa, cô liền nhìn thấy Tần Hải Dao đang dựa vào vách tường mỉm cười, nàng ôm tay nói chuyện với Phương Phỉ, Phương Phỉ nghe xong lúc sau không biết tại sao, thẹn thùng cười cười, mặt lập tức đỏ bừng.
Nguyễn Y Hàm tâm chợt lạnh, giống như bị ai đó dội một gáo nước lạnh vào mặt, sự vội vàng vừa rồi đã biến thành một ngọn lửa không tên.
Có ý tứ gì?
Tần a di này tới Nguyễn thị để câu dẫn người sao?
Tần Hải Dao mặc một chiếc áo len màu trắng sữa, vòng eo con kiến, vẻ kiêu ngạo lại hiển hiện ra, trên cổ nàng đeo một chiếc vòng cổ chữ R vốn là của Nguyễn Y Hàm, nàng không biết vì cái gì, đối với vòng cổ kia liền nhất kiến chung tình, năn nỉ ỉ ôi Nguyễn Y Hàm cho nàng.
Nguyễn Y Hàm không nghĩ cho nàng, Tần Hải Dao lại nở nụ cười ấm áp nhất với cô: "Nguyễn tổng, chẳng lẽ chị nhất định muốn em dùng bạo lực với chị sao?"
.........!
Vật sống sờ sờ còn bị cướp đi, trong từ điển của Tần a di, tựa hồ không có hai chữ "Vương pháp" tồn tại.
Phương Phỉ thoáng nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí muốn giết người của Boss, nàng ấy hoảng sợ nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: "Tần tiểu thư, tôi đi trước."
Nàng ấy vừa rồi bất quá cùng Tần Hải Dao nói chuyện phiếm vài câu, Tần Hải Dao hỏi nàng ấy ở nơi này cùng người yêu hẹn hò chỗ nào thì tốt, Phương Phỉ có chút ngượng ngùng, những nơi nàng biết đều tương đối bình dân, không phải là rạp chiếu phim, thì cũng là nhà hàng hoặc công viên thích hợp tay trong tay đi dạo.
Câu trả lời rõ ràng rất nhàm chán, nhưng Tần Hải Dao vẫn nở nụ cười chân thành: "Được, cảm ơn cô, tôi sẽ đi."
Tươi cười như vậy, ai thấy đều sẽ tâm động đi.
Khuôn mặt Nguyễn Y Hàm lạnh như băng, cô không nói lời nào bước vào văn phòng, Tần Hải Dao cũng đi theo sau.
Nguyễn tổng trong lòng nghẹn khí, cởi áo khoác ném sang một bên, mở tủ lạnh lấy nước ra uống một hơi, lúc này mới hòa hoãn một ít.
Cô không nói một lời ngồi ở ghế lão bản, lạnh lùng ngưỡng mặt nhìn Tần Hải Dao.
Mỗi một lần cô phẫn nộ, đối phương đều sẽ vô thức trở nên sợ hãi, Tiểu Hải trước kia cũng là cái dạng này.
Nhưng hiện giờ.........!
Tần Hải Dao nhìn vào mắt cô, lui lại vài bước, giơ tay lên, khóa cửa một tiếng "cạch".
Nàng cũng không biết như thế nào học được, cư nhiên còn đi đến trước bàn làm việc của Nguyễn Y Hàm, ấn số liên lạc nội bộ.
—— Phương Phỉ, Nguyễn tổng ngủ rồi, có hẹn trước hay an bài gì trước tiên đều dời sau đi.
—— Được, Tần tiểu thư, đại khái mất bao lâu?
—— ít nhất hai giờ.
Nguyễn Y Hàm:.........!
Ít nhất hai giờ?
Ngọn lửa lập tức được dập tắt một nửa do hoảng loạn.
Nàng muốn làm cái gì?
Tần Hải Dao mỉm cười nhìn Nguyễn Y Hàm, nàng nhìn vào mắt cô, đưa tay lên giật chiếc kẹp, tóc rơi xuống như thác nước trên vai nàng.
Nguyễn Y Hàm:......!
Tần Hải Dao biết Nguyễn Y Hàm không thích nàng quá cường thế, nàng đi đôi giày cao gót này còn cao hơn Nguyễn tổng, nàng vẫn duy trì nụ cười, vừa nhấc chân, đá rơi chiếc giày liền như vậy chân trần trụi đi đến bên cạnh Nguyễn Y Hàm, sau đó trực tiếp ngồi trên đùi cô, vòng tay qua cổ Nguyễn Y Hàm, nói nhỏ vào tai cô: "Sớm biết như vậy sẽ làm Nguyễn tổng để ý, em sẽ trò chuyện với những nữ nhân khác nhiều hơn một chút." Nói xong, nàng nắm lấy tay cô đặt ở trước người mình, "Kế tiếp, Nguyễn tổng chuẩn bị như thế nào phát giận? Muốn......" Nàng cắn môi, dùng cái loại giọng mũi dụ hoặc: "Làm em khóc sao?"
Nguyễn Y Hàm thân thể cứng đờ, tim đập không tự chủ được, "Em......!Em biết hai chữ "rụt rè" viết như thế nào không?"
Tần Hải Dao mị nhãn như tơ: "Không biết, em chỉ là một cái cô gái ở nông thôn, không có học vấn cao, như thế nào hiểu được Nguyễn tiểu thư rụt rè là cái gì? Em chỉ biết thời gian để biểu hiện không còn nhiều lắm, cần phải làm Nguyễn tổng khắc sâu ấn tượng." Nói xong, Tần Hải Dao xốc lên mái tóc bên tai của Nguyễn Y Hàm, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Chị nói đúng không, Nguyễn tổng?"
Tự tin của Nguyễn tổng đều không còn sót lại chút gì, "Đúng vậy......!Em rõ ràng đã từng......!Ưm, đã từng là lão sư đại học......"
Lợi hại như vậy sao? Trách không được nàng học cái gì cũng nhanh như vậy.
Tần Hải Dao nghe xong hơi mỉm cười, không những không giữ khoảng cách, ngược lại càng thêm tra tấn Nguyễn Y Hàm: "Ô? Khóc như vậy chẳng phải càng thêm động lòng người sao? Nguyễn tổng, chị có thể dùng sức một chút."
Nguyễn Y Hàm:.......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.