Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 57: Chương 57






—— Tôi cảm thấy............!Tôi cảm thấy cô ấy nên là của tôi.
Đúng không?
Tần Hải Dao nói ra hai câu này thật khí phách, cộng với sự khẳng định trong mắt nàng, nếu không phải ở bên cạnh nàng đã một thời gian dài, Khương Trăn Nguyệt thật sự cho rằng Tiểu Hải không có mất trí nhớ, đây mới chân chính là Tần Hải Dao.
Cái này muốn nàng ấy trả lời như thế nào?
Khương Trăn Nguyệt khụ một tiếng, nói: "Chúng tôi......!Chúng tôi trước đây không thân lắm."
Nàng ấy nói lời này cũng không có gạt người.
Nàng ấy cùng Nguyễn Y Hàm lúc trước xác thật không thân.
Thậm chí đều không có nói qua mấy câu với nhau.
Tần Hải Dao nhìn Khương Trăn Nguyệt, gật gật đầu: "Ừm, hai người không thân."
Không biết vì cái gì, thời điểm Tiểu Hải nghe được Khương Trăn Nguyệt nói nàng ấy trước kia cùng Nguyễn Y Hàm không thân lắm, trong lòng giống như thở phào nhẹ nhõm.
Khương Trăn Nguyệt:???
Từ nhỏ đến lớn, Khương đại tiểu thư đều khí phách hào sảng cho người ta đào hố, chưa từng bị người đào hố bao giờ.
Nhưng hôm nay......!Thật sự bị Tiểu Hải thành công chém giết.
Đêm nay.
Có nhiều người bị mất ngủ.
Đây là lần đầu tiên Tần Hải Dao ngủ an ổn, nàng tựa hồ nằm mơ.
Cảnh trong mơ, đối với nàng mà nói chưa gặp qua bao giờ.
Lúc này đây trong mộng, tuy rằng không có hình ảnh, nhưng nàng ngửi thấy một mùi hương bạc hà quen thuộc, nàng cảm thấy cơ thể mình như rơi vào trong một khu rừng bạc hà, bị cái loại cảm giác quen thuộc cùng tràn đầy hơi thở an toàn này bao phủ, làm nàng ngủ đặc biệt thoải mái.
Sáng sớm hôm sau.
Nguyễn Y Hàm thức dậy rất sớm, cô một mình ngồi ở trong viện, nhìn phương xa ngây người.
Cô một đêm chưa ngủ.
Trong khoảng thời gian này, mất ngủ đối với cô mà nói là chuyện bình thường.
Lại lần nữa gặp nhau......
Cô thật sự trào dâng mọi cung bậc cảm xúc.
Cô cùng Tiểu Hải......!Đời không ngừng chia cắt......!Nguyễn Y Hàm luôn lo lắng bất an, cô nhớ lời Tuệ Quả pháp sư đã từng nói: "Phải tránh, Phật châu kia không thể tháo xuống.
"
Chỉ cần Tiểu Hải không tháo xuống Phật châu kia, nàng nhất định sẽ như vậy an ổn hạnh phúc, trải qua nhân sinh bình đạm.
Nếu nàng tháo xuống......
Sau khi Tần Hải Dao thức dậy, thấy Nguyễn Y Hàm ngồi ở trong viện, nàng khoác áo bước ra.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Mùi hương quen thuộc.
Không cần quay đầu lại, Nguyễn Y Hàm cũng biết là Tiểu Hải, trái tim đột nhiên căng thẳng, khẩn trương.
Cảm giác thực vi diệu.
Đã từng.........
Cô đối với Tần Hải Dao luôn tràn ngập hận ý, bị thống khổ tra tấn mỗi khi đối mặt cùng Tần Hải Dao, luôn sẽ đánh mất lý trí, làm một ít chuyện đặc biệt tàn nhẫn, lời nói cũng hết sức khắc nghiệt.
Khi đó, Tần Hải Dao đối mặt với cô đều hoảng sợ bất an.
Nhưng hiện tại, vị trí của cả hai dường như đã đảo ngược.
Một người do dự sợ hãi, một người muốn tiến lại gần hơn: "Nguyễn tổng còn chưa quen sao?"
Tần Hải Dao đưa sữa bò ấm áp trong tay cho Nguyễn Y Hàm, Nguyễn Y Hàm nhận lấy, ánh mắt không dám nhìn Tiểu Hải: "Tôi không sao, cảm ơn."
Cô không dám nhìn Tần Hải Dao, nhưng ánh mắt của Tần Hải Dao lại tùy ý dừng ở trên mặt cô.
Làn da của Nguyễn Y Hàm trắng nõn, gương mặt không có chút huyết sắc, dưới vành mắt cũng đều đen nhánh, điển hình của chứng mất ngủ lâu ngày.
Không biết vì cái gì, trái tim của Tần Hải Dao như bị kim châm, đau nhức khó chịu.
"Buổi sáng muốn ăn cái gì, tôi làm cho ngài?"
Tần Hải Dao khắc chế cảm xúc, nhẹ giọng hỏi, Nguyễn Y Hàm cười cười, "Tùy tiện ăn cái gì cũng được."
Hai chữ "Tùy tiện" này thật sự có thể bao quát cuộc sống sinh hoạt của cô sau khi Tiểu Hải rời xa.
Khương Trăn Nguyệt bị đánh thức bởi mùi thơm của bữa sáng.
Ngày hôm qua, nàng ấy vì có tâm sự nên uống nhiều rượu, khi ngủ đặc biệt sâu giấc.

Thời điểm nàng duỗi eo lười biếng đi ra ngoài, thấy trên bàn đã có đầy đủ các món ăn.
Ánh vàng rực rỡ của món bánh trứng, sợi mì dai dai ngon ngon, cháo gạo kê thơm lừng, cùng các món ăn kèm tinh xảo được trưng bày trong dĩa.
Khương Trăn Nguyệt nhướng mày: "Trời ạ, đúng là khách quý đến có khác."
Nguyễn Y Hàm có chút khó xử ngồi ở kia, người trong thôn đều yêu thích xem náo nhiệt, biết nhà Tần Hải Dao có khách, hẳn là người trong thành thị lắm tiền nhiều của, cũng không kịp chuẩn bị một chiếc xe dân dã để vào thôn, người lớn còn tốt hơn một chút, ít nhất đứng từ nơi xa nhìn nhìn, còn bọn trẻ con thì đứng ngay cửa ló cái đầu nhỏ vào bên trong nhìn khắp nơi.
Nguyễn Y Hàm đã tận lực che giấu bản thân, cô ăn mặc rất giản dị, chỉ là khí chất trên người, cùng mặt mày thanh thoát muốn che đậy cũng không được.
Mọi người nhìn trộm, Nguyễn Y Hàm đối với trẻ con không có sức chống cự, cô suy nghĩ một chút, vào nhà, từ trong hành lý lấy ra một túi kẹo sữa.
Vừa nhìn thấy kẹo, các đứa trẻ đứng ở cửa đều nuốt nước miếng.
Nguyễn Y Hàm mở túi ra, "Các em có muốn ăn không?" Tất nhiên là muốn!
Bọn trẻ con nhìn nhìn Tần Hải Dao, Tần Hải Dao gật đầu, trong nháy mắt túi kẹo kia được phân phát không còn một mảnh.
Buổi sáng nắng vừa phải.
Chiếu vào trên người Nguyễn Y Hàm, làn da của cô nhìn như xuyên thấu.
Nơi xa, một vài chàng trai đỏ mặt khi nhìn thấy cô, bọn họ trộm hỏi thăm Nguyễn Y Hàm là từ đâu tới.
Nhìn khí chất đó, không ai dám tiếp cận, nhưng trời sinh người đối sự vật đẹp đẽ đều có hảo cảm, điều này không ảnh hưởng đến sự thưởng thức cùng yêu thích của họ.
Lực chú ý của Nguyễn Y Hàm bị con chó già và béo ở cổng sân hấp dẫn, cô nhìn trong chốc lát muốn hỏi gì đó, "rầm" một tiếng, cửa đã bị khóa lại.
Nguyễn Y Hàm kinh ngạc ngẩng đầu, Tần Hải Dao mặt vô biểu tình lạnh như băng: "Ồn ào quá."
Trong lòng nàng, đột nhiên dâng lên một cảm giác hoảng loạn cùng mất khống chế.
Nàng làm sao vậy?
Vừa rồi một khắc kia.........!Nàng cư nhiên có một loại cảm xúc muốn đem Nguyễn Y Hàm tránh nơi xa nơi ồn ào kia, đem một đám trẻ con biến thành bowling để trút giận.
Này.........!Quá khác thường, này không giống nàng.
Lạp Trân bưng chén, nghi hoặc hỏi: "Ồn ào sao? Tần tỷ, buổi sáng chị không phải thường cho bọn nhỏ vào ăn cơm sao?"
Khương Trăn Nguyệt cười nhếch miệng, "Đó là chị Tần trước đây của em.
Từ giờ trở đi, cô ấy không còn nữa."
Ôi Chúa ơi.
Tiểu Hải như vậy, nàng ấy cũng không phải lần đầu thấy.
Dục vọng chiếm hữu kia.........
E hèm...
Lại nhìn Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm, người luôn có khuôn mặt u ám khi làm việc, lúc này đang cong eo muốn thử chạm vào con chó kia, nó ngày thường hung ác tàn nhẫn, đối với mỹ nữ như Khương Trăn Nguyệt còn không lưu tình, đừng nói là một người xa lạ, Khương Trăn Nguyệt nhướng mày: "Cậu cẩn thận một chút, con chó xấu xí này——"
Nàng ấy còn chưa nói xong, con chó đã vẫy đuôi hướng về phía Nguyễn Y Hàm, chủ động đưa đầu mình vào trong tay Nguyễn Y Hàm.
Tần Hải Dao:???
Khương Trăn Nguyệt:???
Lạp Trân:???
Nguyễn Y Hàm mỉm cười, con chó tuy rằng vừa xấu vừa già, nhưng được Tần Hải Dao chăm sóc vô cùng sạch sẽ, trên người còn tản ra mùi thơm như dầu gội, cô sờ sờ, nhịn không được quay đầu lại nhìn Tần Hải Dao hỏi: "Nó tên là gì?"
Tần Hải Dao: "Mềm mại."
Nguyễn Y Hàm:...............
Buổi sáng, Tần Hải Dao muốn đến bệnh viện để làm việc.
Nguyễn Y Hàm muốn đi theo nàng, cô muốn biết hoàn cảnh sinh hoạt, hoàn cảnh công tác của nàng cùng những người bên cạnh, nhìn một cái.........!Coi như vì làm chính mình an tâm.
Chỉ cần biết nàng sống tốt là được rồi.
Nếu định sẵn một ngày nào đó cô phải rời đi, ít nhất trước khi rời đi, Nguyễn Y Hàm đều đem những người bên cạnh Tiểu Hải chuẩn bị an bài thỏa đáng.
Làm nàng vui vui vẻ vẻ, không còn bất luận cái gì khổ sở.
Khương Trăn Nguyệt nhìn ra tâm tư của Nguyễn Y Hàm, nàng ấy nhướng mày: "Nguyễn tổng, cậu cũng đi theo Tiểu Hải nhìn xem đi? Đừng nhìn chúng tôi ở đây thâm sơn cùng cốc, nhưng kỹ thuật bác sĩ rất cao siêu, không chừng có thể đem thói xấu trên người cậu chữa khỏi, cậu nói có phải hay không?"
Nguyễn Y Hàm trừng mắt nhìn Khương Trăn Nguyệt, Tần Hải Dao đang thay áo khoác liền xoay người, kinh ngạc nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng, nơi nào không thoải mái?"
Xem bộ dáng lo lắng này của nàng.
Nguyễn Y Hàm vành mắt đã ươn ướt.
Tiểu Hải, chị nơi nào cũng không thoải mái.
Chị khó chịu muốn chết.
......
Nguyễn Y Hàm thực bình tĩnh: "Tôi không sao."
Đôi mắt của Tần Hải Dao, nghiêm túc đánh giá Nguyễn Y Hàm.
Khương Trăn Nguyệt: "Dù sao chúng tôi ở thành thị cũng đã lâu, áp lực rất lớn, Nguyễn tổng của chúng ta phỏng chừng chỗ nào cũng không thoải mái, hơn nữa ——"
Nàng ấy chọc chọc ngực chính mình: "Phỏng chừng hiện tại nơi này cũng không bình thường.
Tâm bệnh sao?
Tần Hải Dao mím môi, trái tim nàng cũng theo đó đau một chút, "Vậy đi cùng tôi."
Nguyễn Y Hàm gật đầu, cô nhìn xung quanh, làm thế nào để đến đó?
Cô không để tài xế đi theo, trong khoảng thời gian này, cô muốn tự mình bồi Tiểu Hải.
Trong thôn phỏng chừng cũng không phải rất lớn, các nàng phải đi bộ sao?
Tần Hải Dao lập tức đi thẳng đến góc sân, một chân chống trên mặt đất, rũ mái tóc dài ra sau lưng, hai tay đội mũ bảo hiểm, nhàn nhạt nhướng mày: "Đi thôi."
Nguyễn Y Hàm:............
Gió thổi ngày càng lớn.
Tần Hải Dao lái xe máy trông rất hoang dã.
Chiếc xe này là do nàng mua cùng với Khương Trăn Nguyệt, nó không phải là một chiếc xe phân phối lớn, nhưng tốc độ lại cực nhanh, Khương Trăn Nguyệt mua một chiếc thuần màu đỏ, đặc biệt phong cách, Tiểu Hải chính là màu trắng, bọn họ cùng nhau thử qua một lần, Tiểu Hải ngại bị chú ý, người trong thôn vây xem liền không có lái qua nữa.
Nhưng hôm nay.
Nàng mang theo Nguyễn Y Hàm, tăng thêm mã lực, cố tình đi vòng quanh trong thôn trước khi đến bệnh viện.
Vừa mới đầu nàng còn lo lắng Nguyễn Y Hàm sợ hãi, Nguyễn Y Hàm cũng là kinh ngạc, nhưng sau đó, cô ngồi ở sau xe, nhìn bóng dáng của Tần Hải Dao, nhìn bộ dáng Tiểu Hải vui vẻ, Nguyễn Y Hàm trong lòng đau xót, cô mượn cớ vì đảm bảo an toàn, phóng túng bản thân, hai tay quấn quanh bên hông nàng, đem đầu vùi ở phía sau lưng, đem nước mắt đều dính sát trên quần áo nàng.
Hương chanh quen thuộc.....
Độ ấm quen thuộc.....
Nguyễn Y Hàm ở phía sau không ngừng rơi lệ, Tần Hải Dao nhìn không thấy, nhưng nàng cảm thấy một niềm vui sướng chưa từng có, giờ phút này, nàng rốt cuộc không còn cảm thấy cô độc cùng ủy khuất, thậm chí có thể dùng những lời lẽ của Nguyệt Nguyệt để diễn tả tâm trạng của mình.
—— Nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất trong thôn này!
Buổi sáng ở đây rất đẹp, sương mù trên cánh đồng mờ mịt, bay lơ lửng trên không.
Đây đã từng là kỳ vọng đơn giản nhất của các nàng.
Hàng xóm bên cạnh kinh ngạc hỏi Khương Trăn Nguyệt: "Bác sĩ Tần chở ai vậy? Cảm giác thật yếu ớt nhu nhược, thu nhỏ lại thành một đoàn, bác sĩ Tần như thế nào lại lái nhanh như vậy? Này không phải nguy hiểm lắm sao?"
Khương Trăn Nguyệt mỉm cười không nói, trong lòng kỳ thật cũng rất kinh ngạc, không phải kinh ngạc với Tiểu Hải điên cuồng, mà là kinh ngạc với Nguyễn Y Hàm......!Mềm mại.
Nàng ấy nhớ rõ lúc trước, thời điểm còn chưa có từ chức, Nguyễn tổng cũng đã rất trưởng thành, sấm rền gió cuốn, một ánh mắt, một vẻ mặt, cũng khiến cho đám cấp dưới hoảng loạn.
Hiện giờ, cô vì sao ở trước mặt Tiểu Hải, lại trở nên như vậy?
Lạp Trân nhẹ nhàng túm nàng: "Sư tỷ, chị không cảm thấy Tần tỷ thực khác thường sao?"
Đầu óc của Lạp Trân tương đối đơn thuần.
Nàng ấy sợ rằng sự xuất hiện của Nguyễn tổng đối với Tần tỷ sinh ra ảnh hưởng gì đó, mới làm phản ứng của Tiểu Hải khác thường như vậy.
Khương Trăn Nguyệt nhìn thấu những gì Lạp Trân đang nghĩ, nhéo nhéo khuôn mặt của nàng ấy: "Đứa nhỏ ngốc, em không hiểu tình yêu của người trưởng thành."
Lạp Trân:......
Có ý tứ gì?
Khương Trăn Nguyệt mỉm cười, ôm hai tay, gió thổi loạn mái tóc dài: "Tần tỷ của em là muốn tuyên thệ quyền sở hữu, cô ấy muốn toàn bộ người trong thôn đều biết người phía sau là của cô ấy."
Lạp Trân:.........
Nàng ấy thật sự không hiểu.
Bệnh viện nằm dưới chân núi.
Toàn bộ núi non trùng điệp, dòng suối êm dịu, non xanh nước biếc đặc biệt rộng lớn.
Người tới khám bệnh cũng không nhiều.
Nguyễn Y Hàm cũng không quấy rầy Tần Hải Dao liền ở một bên nhìn.
Các trung tâm y tế hầu hết đều đi theo con đường của trung y.
Đứt quãng lại có bệnh nhân đến khám bệnh, Tần Hải Dao cũng bắt đầu bận rộn, nàng mặc áo blouse trắng, đeo ống nghe trên cổ, cùng trước kia giống nhau, nàng có thói quen thường xuyên dùng cồn xoa xoa tay.
Một chút động tác nhỏ, nàng đều không có thay đổi.
Nguyễn Y Hàm trong mắt một trận ẩm ướt, trong lòng cũng toàn là mềm mại.
Tiểu Hải của cô.........
Ở ngay trước mặt, thật sống động......!Vui vẻ.
Tần Hải Dao đối xử với bệnh nhân rất ôn hòa, bất luận người lớn hay trẻ con, giữa chừng, có một thanh niên trẻ tuổi bị gãy xương cùng nàng nói chuyện ngữ khí rõ ràng không giống nhau.
Nguyễn Y Hàm nhìn thấy, cô uống một ngụm nước, nhìn về phía phương xa.
Tần Hải Dao mỉm cười lại bất đắc dĩ, nàng đơn giản kiểm tra cho hắn một chút: "Gãy xương phải hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai không cần tới đây."
Thanh niên trẻ rất thương tâm.
Sáng nay, hắn nghe tin bác sĩ Tần đặc biệt ngầu cùng bá đạo lái xe máy chở một cô gái trẻ đi dạo vòng quanh trong thôn, kia có lẽ chính là người yêu thần bí của nàng.
Hắn còn không tin, chính là......
Đã lâu như vậy rồi, hắn gãy xương không có việc gì cũng liền tới đây, bác sĩ Tần đều không có đuổi đi, hôm nay vì cái gì muốn đuổi hắn?
Ai......
Chỉ thấy người mới cười đâu thấy người xưa khóc.
Mau đến thời điểm giữa trưa.
Con trai của trưởng thôn, Tiểu Cao tới đây, hắn hôm nay mặc áo sơmi trắng quần jean, sạch sẽ thoải mái, trong tay cầm một bó hoa hồng mua từ thị trấn.
Sắc mặt hắn có chút hồng, cũng không dám nói là hoa đặc biệt tặng cho Tần Hải Dao, mà chỉ cắm vào bình hoa trong phòng khám.
Bởi vì hắn quá khẩn trương, tay có điểm run, thiếu chút nữa làm đổ cái bình.
Tần Hải Dao thở nhẹ một tiếng, chạy nhanh đến giúp đỡ, tay của hai người chạm vào nhau, Tiểu Cao mặt đỏ bừng.
Nguyễn Y Hàm nhìn thấy, đột nhiên rất muốn hút thuốc.
Bên ngoài bệnh viện.
Bầu trời trong xanh, gió thổi thoang thoảng, mang đến cảm giác dễ chịu.
Nguyễn Y Hàm châm một điếu thuốc, cô tựa vào gốc cây lặng lẽ hút thuốc.
Kỳ thật, trước khi tới đây, cô đã làm đủ loại chuẩn bị.
Hiện tại, Tiểu Hải cái gì cũng đều không nhớ.
Đã từng yêu cũng tốt, hận cũng được, đối với nàng mà nói đều là gió thoảng mây trôi.
Nàng không hề thuộc về cô.
Nàng thậm chí còn quên mất chính mình là ai.
Nếu như......!Nàng có thể bắt đầu cuộc sống mới, tạm biệt quá khứ.
Vậy thì việc nàng yêu người khác cũng là điều đương nhiên.
Rõ ràng cô đã tự an ủi bản thân không biết bao nhiêu lần, nhưng ngực của Nguyễn Y Hàm vẫn giống như bị thứ gì đè ép đến ngột ngạt, cô dùng đầu ngón tay mảnh khảnh bóp điếu thuốc, hút từng ngụm một.
Mãi cho đến khi Tần Hải Dao đi đến bên cạnh cô, nhìn cô không chớp mắt.
Nguyễn Y Hàm giật mình, cơ hồ theo bản năng, cô đưa tay cầm điếu thuốc ra sau lưng.
Chờ làm xong động tác lại có chút giật mình, Nguyễn Y Hàm có điểm xấu hổ, cô đang làm gì vậy?
Bác sĩ Tần hình như vừa mới rửa tay, nàng đang thoa kem dưỡng da, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng, có chuyện gì không vui sao?"
Nguyễn Y Hàm lắc lắc đầu, "Không có."
Lời này nói ra, ngay cả bản thân cũng không có biện pháp tin tưởng.
Tần Hải Dao cười nhẹ, trong mắt tràn đầy ánh sáng, "Có thể cho tôi một điếu được không?"
"Không thể."
Nguyễn Y Hàm theo bản năng buột miệng thốt ra, Tiểu Hải làm sao có thể hút thuốc?
Nàng đã từng bị thương nặng như vậy.
Tần Hải Dao kinh ngạc nhìn Nguyễn Y Hàm, Nguyễn tổng đông cứng quay đầu đi, hồ ngôn loạn ngữ: "Ở đây chỉ còn dư lại một điếu."
"Phải không?"
Bác sĩ Tần mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh vừa động, Nguyễn Y Hàm còn chưa kịp phản ứng, điếu thuốc giữa đầu ngón tay cô đã biến mất.
Nguyễn tổng:......
Những ngón tay tinh tế của bác sĩ Tần kẹp điếu thuốc, vô cùng vân đạm phong khinh hút một ngụm, chậm rãi phun ra, bộ dáng hút thuốc của nàng trông cực kỳ gợi cảm.
Khuôn mặt của Nguyễn tổng lập tức đỏ bừng.
Nàng đang làm cái gì???!!!
Đôi mắt của Tần Hải Dao thật dài, nàng nhìn làn sương khói lượn lờ ngay đầu ngón tay: "Nguyên lai là hương vị này."
Lúc trước, thời điểm nàng xem Nguyệt Nguyệt vẽ tranh đã từng thấy nàng ấy hút qua.
Còn thấy ở cửa thôn, rất nhiều người tụ tập cùng nhau hút thuốc.
Nàng trước nay đều không có động qua.
Thậm chí, Khương Trăn Nguyệt từng hỏi qua nàng, có muốn thử một điếu hay không, nàng ấy trước kia đã xem qua bộ dáng Tần tổng hít mây nhả khói, Tần Hải Dao mỉm cười lắc đầu.
Nhưng hôm nay, nhìn Nguyễn Y Hàm hút thuốc, nàng rất muốn biết đó là hương vị gì.
Toàn bộ nhịp tim của Nguyễn Y Hàm tăng nhanh, như thể sắp phát tác cơn đau tim.
Hai người đứng ở vị trí đầu ngọn gió, mái tóc dài của Tần Hải Dao bị thổi bay tán loạn, "Nguyễn tổng, chúng ta trước kia có quen biết nhau sao?"
Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao, tim đập như sấm trong nháy mắt rơi vào đáy cốc.
Gió lạnh thổi qua, thổi lý trí của cô trở về.
Nguyễn Y Hàm nhàn nhạt chắp tay sau lưng nói: "Ừm."

Cô suy nghĩ một chút, rồi nói với giọng điệu rất bình tĩnh: "Chỉ ngẫu nhiên gặp qua, không phải rất quen thuộc.
"
Nói như vậy, một chút đều không giống như đang gạt người.
Tần Hải Dao nghe xong trầm mặc không lên tiếng, nàng an tĩnh hút hết một điếu thuốc rồi mới quay đầu nhìn Nguyễn Y Hàm: "Chị gạt tôi."
Đôi mắt thâm thúy dường như có thể nhìn thấu tất cả, Nguyễn Y Hàm nỗ lực khắc chế chột dạ, cô nhàn nhạt nói: "Tôi vì cái gì muốn gạt em? Bác sĩ Tần vì cái gì cảm giác tôi gạt em?"
Tần Hải Dao nhìn chằm chằm đôi mắt của Nguyễn Y Hàm trong chốc lát, nói thẳng không cố kỵ: "Ngày hôm qua, sau khi đi vào trong nhà, chuyện thứ nhất chị làm chính là muốn tắm rửa, hôm nay tới bệnh viện, chị nhớ chị rửa tay bao nhiêu lần sao?"
Nguyễn Y Hàm ngơ ngẩn.
Tần Hải Dao hơi mỉm cười: "Bảy lần."
Tần Hải Dao đối diện với đôi mắt cô: "Một người có thói quen ở sạch như vậy, tôi vừa rồi cướp điếu thuốc từ trong tay chị, chị cư nhiên cái gì cũng không nói, còn hơi đỏ mặt, tôi biết người thành phố cởi mở, nhưng nhìn chị cũng không hẳn như vậy, ngược lại rất nghiêm túc."
Nguyễn Y Hàm:.........
Lanh lảnh càn khôn, ban ngày ban mặt.
Nguyễn tổng cư nhiên bị một "Thôn nữ" đùa giỡn cùng tính kế.
Cô hít sâu một hơi, "Chỉ là tôi không kịp có thời gian phát giận."
Cô không hiểu, nếu đã mất trí nhớ, chỉ số IQ của Tần Hải Dao cũng không giảm theo sao?
"Phải không?"
Tần Hải Dao cười nhạt, nàng tiến lên một bước, Nguyễn Y Hàm theo bản năng lùi về phía sau một bước, ánh mắt của Tần Hải Dao sáng quắc nhìn cô: "Nguyễn tổng, chị sẽ phát giận như thế nào? Đánh tôi sao?"
Nguyễn Y Hàm:............
Nàng ôm cánh tay, cường thế lại ôn nhu: "Chị động thủ đi.
"
Nguyễn Y Hàm:............
Im lặng giống như chết, ước chừng vài giây sau.
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm căn bản không động thủ, nàng cong cong khóe môi, "Chị quả nhiên gạt tôi."
Liên tiếp thử thách cùng thủ đoạn làm Nguyễn tổng căn bản đỡ không nỗi, cô khó khăn hỏi: "Vậy em cho rằng chúng ta nên là dạng quan hệ gì?"
Nên là dạng quan hệ gì?
Tần Hải Dao trầm mặc, hương đất thoảng qua, áo blouse trắng của nàng đung đưa trong gió: "Tôi từ khi tỉnh lại, cái gì cũng đều không nhớ."
Âm thanh nhẹ nhàng, Tần Hải Dao sâu kín nói: "Thậm chí một người cũng không nhớ rõ, đối mặt với những người chen chúc trong phòng bệnh, tôi rất mờ mịt cùng hoảng sợ......!Không biết mình nên làm cái gì bây giờ, không biết tại sao mọi chuyện lại như vậy." Tần Hải Dao còn nhớ rõ, thời điểm nàng vừa mới tỉnh lại, cảm giác bản thân giống như một động vật nhỏ bị bỏ rơi, không biết cái gì.
"Về sau, tôi thấy Nguyệt Nguyệt, thấy sư phụ.
"
Nguyễn Y Hàm vành mắt đỏ hồng, cô gắt gao cắn môi.
"Tôi cảm giác bọn họ rất quen thuộc, làm tôi an tâm, liền có thể tin tưởng lời nói của họ."
Vì cái gì cũng không nhớ được, cho nên Tần Hải Dao càng dựa vào cảm giác nhiều hơn.
Cái từ "Cảm giác" này quá mức vi diệu, bất luận nguyên lý gì cũng không thể giải thích được.
"Ở bên cạnh nhau một thời gian dài, tôi biết Nguyệt Nguyệt quả thật là người tốt, có lẽ, chúng tôi đã quen nhau thật lâu." Đôi mắt của Tần Hải Dao mờ mịt thủy quang: "Trong đầu tôi có quá nhiều chỗ trống, cho nên từ sau khi tỉnh lại, tôi không có nhiều thời gian để nhận thức ra điều gì nữa, hết thảy đều là bản năng, hết thảy đều là cảm giác."
Giác quan thứ sáu của nữ nhân thực chuẩn.
Đối với Tần Hải Dao mà nói, càng cực kỳ chuẩn xác.
Giống như khi nhìn thấy Tần Sơn cùng Hoàng Lan, nàng biết, bọn họ sẽ không lừa nàng, thật sự là cha mẹ nuôi của nàng.
Tần Mặc Mặc cũng vậy, đối với cô gái nhỏ đáng yêu đó, nàng có cảm giác muốn thân cận không thể giải thích.
"Nhưng tôi luôn có cảm giác mình đang thiếu thứ gì đó, cảm giác mình đang chờ cái gì đó."
Ánh mắt của Tần Hải Dao nhẹ nhàng dừng ở trên người Nguyễn Y Hàm, đối với nàng, tất cả đều có cảm giác quen thuộc......
Giọng nói của Nguyễn Y Hàm giống như bị nghẹn lại.
Ánh mắt của Tần Hải Dao lại rơi vào trên người cô, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm nhẹ nhàng nói: "Cho đến khi tôi gặp chị tối hôm qua."
Đó là một cảm giác không thể diễn tả được.
Vốn dĩ nên cảm thấy xa lạ, lại một chút cũng không thấy xa lạ, thậm chí điên cuồng không muốn rời xa, muốn vùi đầu vào trong vòng tay của cô.
Tần Hải Dao nhìn đôi mắt của Nguyễn Y Hàm: "Cho nên, tôi nghĩ chúng ta có lẽ đã biết nhau từ trước.
Đến nỗi Nguyễn tổng hỏi tôi cho rằng chúng ta nên là dạng quan hệ gì." Nàng mỉm cười, đôi mắt đầy ánh sáng: "Nguyễn tổng, chị thật sự muốn biết đáp án trong lòng tôi sao?"
Nguyễn Y Hàm lùi về phía sau một bước, Tần Hải Dao tiến đến áp người lên thân cây, nàng nhìn chằm chằm vào môi cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng loạn cùng né tránh kia: "Tôi cảm thấy............!Ít nhất chúng ta cũng đang trong một mối quan hệ có thể hôn môi.
"
Nguyễn Y Hàm lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt ửng hồng: "Không phải!"
Cô muốn bị bức điên rồi.
Với thân phận hiện tại, đã lâu không có ai dám mạnh miệng nói chuyện với cô như vậy.
Cô thực không thích ứng, lại vô pháp phản kháng.
Tần Hải Dao ánh mắt sáng quắc, nghe Nguyễn Y Hàm phủ nhận, lại lập tức mất hồn: "Hửm?" Một tiếng, ái muội liếm liếm môi, hỏi: "Chẳng lẽ so với hôn môi còn muốn xa hơn? Là cái gì? Nguyễn tổng, chị có thể nói cho tôi biết không?
Nguyễn Y Hàm:.............



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.