Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 17:




—— Tôi nguyện ý...... Làm sủng vật của Nguyễn tổng.
Rõ ràng là muốn đáp án, trải qua đủ loại làm nhục cùng uy hiếp mới đến được bước này, nhưng Nguyễn Y Hàm vừa nghe, ngực liền chua xót.
Trước trọng sinh.
Thời điểm lần đầu tiên cô thổ lộ với Tần Hải Dao, tim đập cơ hồ muốn nhảy khỏi lồng ngực, đó là một lễ Giáng Sinh, các nàng tay trong tay đi ở công viên đầy mộng ảo với nhiều bóng đèn lộng lẫy và cây thông Noel phía trước.
Một khắc tâm động kia, Nguyễn Y Hàm vĩnh viễn không quên được.
Ánh trăng toả sáng, bầu trời đầy những ngôi sao lấp lánh minh chứng cho tình yêu của cô.
Tay cô ôm eo Tần Hải Dao, bởi vì hai người dựa vào quá thân mật, Tần Hải Dao kinh ngạc nhìn cô, ngay sau đó trong mắt nhộn nhạo, cong cong ý cười ôn nhu.
Nguyễn Y Hàm có điểm tức giận, "Em cười cái gì?"
Tay Tần Hải Dao nhẹ nhàng chọc chọc ngực cô: "Nơi này, thật lớn nha."
Âm thanh nàng thực mềm, ánh mắt thực vũ mị, nhìn mặt Nguyễn Y Hàm ửng hồng một mảnh, Tần Hải Dao cười nhạt, dưới ánh đèn, khuôn mặt ôn nhu làm người nhịn không được muốn hôn khẽ.
Nàng đem đầu dựa vào ngực Nguyễn Y Hàm, lẳng lặng nghe tiết tấu tim đập: "Chị muốn nói gì?"
Nguyễn Y Hàm đã bị câu hồn, cô lắp bắp: "Em...... Có muốn trở thành bạn gái của chị không?"
Đây là lần đầu tiên cô thổ lộ tình cảm, trước kia đều là được người khác thổ lộ, cũng không biết gian nan như vậy, nhưng lại...... Vui vẻ.
Hai tay Tần Hải Dao câu lên cổ cô, nhẹ nhàng xoa xoa vành tai mềm mại: "Chị liền như vậy theo đuổi em sao?"
Sắc mặt Nguyễn Y Hàm như dự đoán đỏ hồng một mảnh, cô lắp bắp: "Cả đời này, chị có thể đem thứ tốt nhất...... Tất cả đều cho em. Làm bạn gái của chị, được không?
Ánh mắt của cô cực nóng, đơn thuần làm Tần Hải Dao cảm động, ngón tay nàng cuốn vài lọn tóc, âm thanh nhu kiều: "Được, em nguyện ý."
..........
Chuyện cũ ngọt ngào hiện lên trước mắt.
Mà giờ phút này, đôi mắt Tần Hải Dao cực kỳ bi thương nhìn Nguyễn Y Hàm, nhục nhã nói: "Tôi nguyện ý....Làm sủng vật của Nguyễn tổng."
Nàng là một nữ nhân kiêu ngạo thế nào, phải nản lòng thoái chí ra sao mới có thể nói ra như vậy.
Được như ý nguyện sao?
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, tâm, như bị axit ăn mòn.
Không, cô là hận nàng.
Trong đầu, một lần nữa hiện lên cảnh tượng bên vách núi ngày đó, cô giống như cẩu bị ấn ở trên mặt đất, Tần Hải Dao được vị hôn phu của nàng thân mật ôm vào trong ngực.
"Tiểu Hải, cuối tuần sau chúng ta phải thử áo cưới, cũng không thể bị cảm mạo được.
Nguyễn tổng mau đứng lên đi, hôn lễ của tôi cùng Tiểu Hải còn đợi mời cô làm phù đâu đấy."
Huyết hải thâm thù ngày xưa hỗn loạn cùng với ngọt ngào giả dối, đem một khắc không đành lòng kia hoàn toàn đánh nát.
Nguyễn Y Hàm nhịn không được, khống chế không được duỗi tay bắt lấy Tần Hải Dao, dùng sức đẩy đẩy thân mình nàng: "Vì cái gì? Vì cái gì?!"
Đôi mắt cô đỏ ngầu, ngân ngấn nước nhìn như kẻ điên.
Vì cái gì muốn lừa gạt cô?
Vì cái gì muốn hại chết bà nội?
Vì cái gì? Đây đều là vì cái gì?
Tần Hải Dao vốn dĩ sức lực tiêu hao quá mức, nàng như thế nào còn có thể chịu nổi Nguyễn Y Hàm như vậy chất vấn, thân mình lảo đảo lắc lư, giống như trong gió, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm, trong lòng chua xót.
Đúng vậy, vì cái gì? Nàng cũng muốn biết vì cái gì.
Tần Hải Dao nâng tay lên muốn khẽ vuốt ve gương mặt cô nhưng trước mắt tối sầm, nàng liền mất đi tri giác.
Nàng lọt vào một cái vực sâu màu đen.
Trong vực sâu, Tần Hải Dao nhìn thấy một bên chính mình đang đứng ở mép vực, một bên cơ thể bản thân nằm trên mặt đất, ngực bị máu tươi nhuộm đỏ một mảnh, ngay cả khóe miệng cũng mang theo máu.
Nàng đồng thời nhìn thấy hai chính mình.
Ánh mắt như vậy u oán cùng không cam lòng.
Môi các nàng đều như vậy hồng, âm thanh giống nhau như đúc "Đau quá, muốn chịu không nổi......Nhanh một chút."
Lần nữa tỉnh lại.
Mu bàn tay truyền đến từng đợt đau đớn, Tần Hải Dao muốn ngồi dậy lại không có sức lực.
Nguyễn Y Hàm liền ngồi ở trên sofa đối diện nàng, đôi tay nắm chặt, mặt vô biểu tình nhìn nàng.
Vừa rồi bác sĩ Sở tới.
Nói thân thể Tần Hải Dao phi thường không tốt, cơ hồ sức lực bị tiêu hao quá mức, rất nhiều kết quả xét nghiệm cho thấy cơ thể của nàng đều bị tổn hại nghiêm trọng.
Nguyễn Y Hàm cắn môi nhìn chằm chằm nàng. Chuyện như thế nào? Cô nhớ rõ kiếp trước, thân thể Tần Hải Dao còn xem như không tệ, chỉ là ngẫu nhiên mệt mỏi tim sẽ đau thắt lại, tuy rằng nhu nhược một chút, nhưng cũng không đến mức như bây giờ ra nông nổi này.
Chẳng lẽ, là cô dùng sức quá mức?
Nàng thừa nhận năng lực đã yếu ớt sao?
Tần Hải Dao gian nan ngồi dậy, nàng nhìn nhìn mu bàn tay trái đang ghim kim tiêm, duỗi tay phải liền rút ra.
Nguyễn Y Hàm lạnh như băng: "Làm cái gì?"
Tần Hải Dao quay đầu, nhìn cô, ngữ khí không có độ ấm: "Nếu đã là sủng vật, không phải nên hầu hạ Nguyễn tổng thay quần áo sao?"
Ngữ khí này, nơi nào giống như là một sủng vật nên có, rõ ràng chính là nghèo túng chịu sự uy hiếp nhưng không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Nguyễn Y Hàm vừa mới nguôi ngoai lửa giận lập tức cháy lên, cô cười lạnh: "Cô như bây giờ, làm sủng vật cũng không xứng."
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm trầm mặc.
Nguyễn Y Hàm nhàn nhạt: "Tôi chỉ cho cô thời gian ba ngày."
Hôm nay đã là ngày thứ tư.
Nói xong cô đứng dậy liền đi ra ngoài, không cho nàng cơ hội nói chuyện.
Ngoài cửa.
Truyền đến âm thanh nãi nãi cùng Nguyễn Y Hàm đối thoại.
"Bác sĩ Tần khá hơn chút nào không?"
Nãi nãi tuổi đã lớn, muốn hạ giọng nói chuyện nhưng cuối cùng âm thanh vẫn giống như đại loa.
"Bà nội, bà quản nhiều chuyện vậy làm gì!?"
"Tiểu hỗn đản! Ta mặc kệ con liền mau nói cho ta biết."
Tần Hải Dao nghe hai người đối thoại, an tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, chỉ chốc lát sau, đôi mắt dần dần ướŧ áŧ.
Lúc trước, Nguyễn Y Hàm dùng mọi cách tra tấn, khi dễ, nàng đều có thể tiếp nhận.
Hiện giờ, chỉ là đối thoại ngày thường, cũng khiến nàng chua xót hít thở không thông.
Nguyễn Y Hàm uống một ly rượu vang đỏ lạnh lẽo, hai tay cô chống ngoài cửa sổ muốn để gió thổi mát, bình tĩnh một chút.
Cảnh thành thị phồn hoa về đêm luôn ồn ào náo nhiệt như vậy, cô đã từng thích ngồi trên sân thượng nhất, thoải mái vươn một chân, để Tiểu Hải dựa vào bả vai cô, hai người mười ngón tay đan vào nhau, cùng nhau xem ánh đèn neon ngoài kia. Cô sẽ xoa đầu Tiểu Hải, nàng như một đứa trẻ thích dựa dẫm, gắt gao dựa vào cô.
Có đôi khi, cô cũng sẽ uống rượu, nhưng Tiểu Hải quản thực nghiêm, uống được mấy ngụm liền sẽ đem cái ly cướp đi. Nguyễn Y Hàm nhéo cái mũi nàng, tay ở trên eo nàng dùng sức ôm một cái, liền cũng dung túng nàng.
Chuyện cũ không thể nhớ......
Có lẽ ánh đèn quá lóa mắt, trước mắt Nguyễn Y Hàm một mảnh mơ hồ, tâm càng thê lương vô cùng.
*****
Từ ngày kia, Tần Hải Dao nói "Tôi nguyện ý"
Về sau, Nguyễn Y Hàm liền không còn đi tìm nàng.
Suốt ba ngày, như bốc hơi khỏi nhân gian, một chút tin tức đều không có.
Có lẽ......
Tần Hải Dao nghĩ tới, nàng thật sự cơ hội làm "Sủng vật" cũng không có.
Tần Sơn cùng Hoàng Lan đều phát hiện con gái không thích hợp, hai người lén lút, cẩn thận cùng nhau thương lượng.
"Có phải Tần tổng bên kia lại gây áp lực gì không?"
"Không thể, hổ dữ không ăn thịt con"
"Ai......"
Nói xong lời cuối cùng, ai cũng chưa dám đi hỏi con gái, cả hai chỉ có thể tận lực làm nhiều đồ ăn bồi bổ con gái một chút, làm khí sắc Tần Hải Dao nhanh chóng tốt lên.
Thứ bảy.
Tần Hải Dao nói muốn mang theo Tần Mặc Mặc ra ngoài chơi, Tần Sơn gật gật đầu, hắn buông báo chí dặn dò: "Buổi chiều trở về sớm một chút, ba và mẹ con làm cá chiên xù con thích ăn."
Tần Hải Dao gật gật đầu, yên lặng vui vẻ, em gái đã thật lâu không có ra ngoài chơi, nghe thấy chị nói muốn mang mình đi ra ngoài, vui vẻ thay đổi một cái quần jean rộng thùng thình cùng áo sơmi hồng nhạt liền ra tới.
Tần Mặc Mặc là một cô gái kiên cường, mỗi lần đi ra ngoài, người một nhà đều sợ hãi cô bé bị ánh mắt khác thường của người qua đường làm tổn thương, nhưng là Tần Mặc Mặc lại rất vui vẻ, nhảy nhót đi theo bên cạnh người nhà, dùng ngôn ngữ của người khiếm thính biểu đạt ý nghĩ của chính mình, một chút cũng không sợ hãi người khác thấy thế nào.
Tần Mặc Mặc da trắng, điểm thêm vài nét hồng nhạt trên khuôn mặt, dường như đáng yêu giống búp bê Tây Dương.
Tần Hải Dao cười sờ sờ tóc em gái, sau khi rời khỏi đây, không có ngồi xe điện ngầm, mà là trực tiếp gọi điện thoại.
Tần Mặc Mặc nghi hoặc nhìn nàng, động tác khoa tay múa chân, Tần Hải Dao nhẹ giọng nói: "Chị mang em đi bệnh viện."
Vừa nghe nói đi bệnh viện, Tần Mặc Mặc không hé răng, vui sướng trong mắt lập tức bị hòa tan, chậm rãi cúi đầu thấp xuống.
Không phải Tiểu Mặc không nghĩ tới.
Mà là đã hơn một năm, mỗi một lần đi, hy vọng rồi lại thất vọng một lần, tâm đều sẽ lạnh một lần.
Tần Hải Dao đau lòng em gái, một tay nàng ôm Tần Mặc Mặc, nhẹ nhàng hôn hôn cái trán của em gái, giống như bảo đảm nói: "Sẽ tốt thôi, tin tưởng chị."
Tần Mặc Mặc nhìn chị gái, nỗ lực cười cười.
Hai chị em an tĩnh chờ đợi một lát, từ xa một chiếc xe màu trắng bạc chạy tới rồi dừng ở chỗ bóng cây, Tần Hải Dao lôi kéo em gái lên xe.
Trong xe nhàn nhạt hương khí.
Tần Hải Dao lên xe sau đó cảnh giác liếc bên ngoài nhìn nhìn, hỏi: "Có người đi theo không?"
Ngồi phía trước Tiểu Nhan lắc lắc đầu: "Yên tâm, Tần tổng không biết tôi tới." Dừng một chút, Tiểu Nhan nhịn không được hỏi: "Lần này...... Như thế nào đột nhiên vậy?"
Quan hệ của Tiểu Nhan cùng Tần Hải Dao vẫn luôn thực vi diệu.
Trong lòng Tiểu Nhan biết rõ ràng, nàng ấy là do Tần tổng phái đến hỗ trợ bên người Tần Hải Dao, trừ bỏ bảo hộ ở ngoài, còn có tác dụng giám sát.
Đêm qua, sau khi Tiểu Nhan nhận được tin tức của Tần Hải Dao, nàng ấy do dự rối rắm thật lâu rồi mới tới đây.
Tần Hải Dao nhìn ngoài cửa sổ chậm rãi: "Tiểu Nhan, tôi có thể tin tưởng cô không?"
—— Tôi có thể tin tưởng cô không?
Lời này trực tiếp đem đến cho Tiểu Nhan một trận lảo đảo, nàng ấy ngơ ngẩn nhìn Tần Hải Dao, Tần Hải Dao cũng nhìn lại, ánh nhìn xuyên thấu, ánh mắt liền trở nên kiên định hơn.
Tiểu Nhan trầm mặc trong chốc lát, "Tôi hy vọng có thể."
Tần Hải Dao đối với Tiểu Nhan hơi hơi mỉm cười, cho dù là cười nhẹ, lại như là lay động ánh nến trong bóng đêm, mỏng manh lại loá mắt.
Mặt Tiểu Nhan đột nhiên có điểm hồng, nghiêng nghiêng đầu: "Tôi là lén đi tới đây."
Ý là, nàng ấy không thể ở lại lâu lắm, Tiểu Nhan cùng Đoạn Tử từ nhỏ được Tần Thấm dưỡng tại bên người, nhân sinh sứ mệnh chính là nguyện trung thành với Tần gia.
Tần Hải Dao gật gật đầu, không lãng phí thời gian: "Bên phía mẹ tôi tiến triển thế nào?"
Tiểu Nhan thở dài: "Không phải tốt, nghe nói chuyện theo dõi Nguyễn gia đã bị phát hiện, lão phu nhân nổi lên lòng nghi ngờ."
Nguyễn nãi nãi chính là một người cẩn thận.
Lúc trước nghe cháu gái nói, cơ hồ ở trong lòng bà đã chôn xuống nghi vấn.
Hiện tại trong nhà lại xuất hiện chuyện này.
Tuổi tác bà đã không còn nhỏ nữa, đạm nhiên an ổn, cái gì đều không kiêng kị.
Nhưng cháu gái là điểm mấu chốt của bà, là nghịch lân của bà, không thể cho phép có người động vào.
Cho nên, lúc này đây, bà tự thân xuất mã, trừ bỏ A Ly, đã được an bài từ nhỏ, đem bên người Nguyễn Y Hàm đều thay đổi, đứng mũi chịu sào chính là Tần Thấm vừa mới sai khiến Diêm thư ký.
Tần Hải Dao nghe xong gật gật đầu, "Chú Long bên kia?"
Tiểu Nhan hạ giọng: "Cũng tạm hoãn, lão thái thái quá lợi hại, nhìn chằm chằm thực khẩn, tâm phúc của thế hệ trước đều được mời tới, bọn họ từ trong xương cốt liền chướng mắt...... Tần tổng, một chút cảm tình đều không có."
Tần Hải Dao nghe xong không hề nhiều lời, nhưng thật ra Tiểu Nhan lo lắng nhìn sắc mặt nàng: "Tôi nghe nói Nguyễn tổng cùng cô......"
Tần Hải Dao nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt nàng nhìn ngoài cửa sổ, sâu kín: "Chuyện tôi bảo cô làm sao rồi?"
Tiểu Nhan biết tính tình nàng "Đã chuẩn bị tốt hộ chiếu của chú cùng dì, trong vòng nửa tháng sẽ có, hiện tại tâm tư Tần tổng đều ở Nguyễn gia, cũng không có sinh ra nghi ngờ."
Tần Mặc Mặc nghe xong lời này túm túm cánh tay chị gái, Tần Hải Dao cúi đầu, đối với em gái nhợt nhạt cười: "Em không phải vẫn luôn muốn ra nước ngoài chơi sao?"
Ngón tay Tần Mặc Mặc chỉ chỉ Tần Hải Dao, khoa tay múa chân một dấu chấm hỏi.
Tần Hải Dao sờ sờ tóc em gái: "Chị còn có việc, không thể cùng các người đi."
Tần Mặc Mặc gật gật đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt chị gái trong chốc lát, đem đầu dựa vào trên vai nàng.
Tới bệnh viện.
Bác sĩ xem các loại kiểm tra, báo cáo chuẩn bệnh trong một năm này của Tần Mặc Mặc, hắn trầm tư hồi lâu: "Nhìn dáng vẻ không phải thực tốt."
Tần Mặc Mặc nghe xong cúi đầu.
Tần Hải Dao mím môi: "Phiền toái ngài hỗ trợ nhìn lại xem."
Bác sĩ thực cẩn thận, lặp lại so sánh, "Lại đi kiểm tra một chút dây thanh quản, tôi sẽ xem thế nào.
Hai giờ sau.
Tiểu Nhan mang theo Tần Mặc Mặc đứng ngoài cửa ăn kem, hai người mỗi người cầm một cây kem, như là tiểu hài tử bướng bỉnh liếm ăn.
Yên lặng nhìn nàng ấy hơi hơi cười, dùng ngôn ngữ của người khiếm thính hỏi:
—— Chị sẽ nhanh trở ra sao?
Tiểu Nhan cười cười, âm thanh thực ôn nhu: "Cô ấy cùng bác sĩ nói chuyện, sẽ nhanh ra thôi."
Tần Mặc Mặc gật gật đầu, lại làm mấy cái động tác.
Tiểu Nhan nhìn ngôn ngữ của người khiếm thính có chút cố hết sức, nhưng cũng minh bạch ý tứ.
—— Em không có chuyện gì, chị giúp em an ủi chị ấy, đừng làm chị ấy quá khổ sở.
Là một đứa trẻ đáng thương.
Trong lòng Tiểu Nhan nổi lên chua xót, kỳ thật lấy năng lực của Tần Thấm hiện tại, nếu muốn giúp, nhất định sẽ có cách.
Trong phòng khám.
Biểu tình của bác sĩ so với vừa rồi hòa hoãn rất nhiều: "Tuy rằng nhìn như cũ không phải thực tốt, nhưng cũng không phải không cứu được, cô có thể đi tìm thầy của ta, Trần lão, bà ấy là chuyên gia đứng đầu phương diện này trong nước, ta nhớ rõ ta đã từng ở trên bàn cơm, nghe thấy bà ấy giảng qua một trường hợp tương tự thông qua giải phẫu được chữa khỏi có thể nói chuyện lại bình thường."
Tin tức như vậy, đặt ở trên người nhà bệnh nhân khác, đã sớm muốn hưng phấn nhảy dựng, hận không thể lập tức rơi lệ.
Tần Hải Dao lại giống như là đã đoán từ trước, nàng hơi hơi cười: "Cảm ơn ngài."
Bác sĩ tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không có biểu đạt ra ngoài, "Đương nhiên, cô đừng vội cảm tạ, Trần lão đã về hưu thật lâu, vốn dĩ đã từ chức, chính là sau lại bị bệnh viện Dũ Dương mời trở lại, nói là bởi vì tuổi trẻ Trần lão chịu quá nhiều ân huệ, dễ dàng khiến bà ấy quay ra giúp đỡ khám."
Dũ Dương......
Tần Hải Dao gật gật đầu, nàng cơ bản cho rằng bởi vì Nguyễn Y Hàm biến hóa, sẽ sinh ra hiệu ứng bươm bướm, một đời này có rất nhiều chuyện đều sẽ bất đồng, nhưng trước mắt nhìn xem, phương hướng vẫn là không có chếch đi, như thế, em gái nhất định sẽ được cứu.
"Cô qua bên kia xem thử một lần đi."
..........
Từ bệnh viện đi ra.
Tần Hải Dao đưa em gái về nhà trước, trên đường, nhìn sắc mặt Tần Hải Dao, Tần Mặc Mặc hôn hôn cái trán của nàng, khoa tay múa chân.
—— Chị, chỉ cần chúng ta một nhà ở bên nhau, đối với em chính là hạnh phúc nhất.
Tần Hải Dao nhìn em gái, cái mũi chua xót, nàng miễn cưỡng cười cười.
Càng là như vậy, càng làm người đau lòng.
Thời gian một năm này phá lệ quan trọng, nàng cần thiết phải nhanh chóng tranh thủ một chút.
Tới tiểu khu dưới lầu, Tần Hải Dao vừa mới mở cửa cùng Tần Mặc Mặc đi xuống, đang đứng tại chỗ, Tần Thấm chắp tay sau lưng từ phía sau đi tới, bên người bà ta, vẻ mặt Đoạn Tử âm trầm, đôi mắt lăng lăng nhìn chằm chằm Tiểu Nhan.
Tâm Tiểu Nhan đột nhiên nhảy dựng, sắc mặt trắng bệch.
Bởi vì sợ hãi, tay nàng ấy nháy mắt như là không còn giọt máu, lạnh lẽo.
Thần sắc Tần Hải Dao biến đổi, nàng đem Tiểu Nhan che chắn ở phía sau chính mình, "Mẹ."
Tần Thấm hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã có chút tán thưởng con gái bình tĩnh, đôi mắt bà ta liếc nhìn Tiểu Nhan một cái, "Trước yên lặng trở về."
Tiểu Nhan chần chờ một chút, ánh mắt nàng ấy cầu xin nhìn Tần Thấm, Tần Hải Dao xoay người, gật gật đầu: "Đi thôi."
Người đều rời đi.
Ngồi ở trong xe, Tần Hải Dao cúi đầu, tóc dài rũ xuống, làm người thấy không rõ biểu tình.
Tần Thấm theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, nhàn nhạt: "Các ngươi một nhà, thật sự là hạnh phúc ân ái làm người hâm mộ."
Nói xong, bà ta nhìn ngoài cửa sổ, gió thổi phất đôi mắt bà ta, băng lãnh không có một tia ôn nhu.
Tần Hải Dao ngẩng đầu lên, nhìn ngoài cửa sổ.
Trầm mặc trong chốc lát, Tần Thấm xoay người nhìn Tần Hải Dao: "Tiểu Hải, mẹ cũng là yêu con."
Tần Hải Dao nhìn đôi mắt Tần Thấm, "Đúng vậy, đã từng."
Tần Thấm hoàn toàn không nghĩ tới con gái luôn luôn suy nhược cư nhiên sẽ nói ra như vậy, âm thanh bà ta mang theo run rẩy, vành mắt cũng phiếm hồng: "Mẹ đáp ứng con, chỉ cần báo thù, chỉ cần báo thù xong...... Con muốn gì, ta đều sẽ cho con."
Nàng muốn gì sao?
Tần Hải Dao trầm mặc.
Nàng vẫn luôn muốn mẹ có thể buông bỏ thù hận.
"Lão thái thái bên kia bị kinh hoảng, con phải nhanh một chút bắt lấy Nguyễn Y Hàm, thái độ của nó đối với con ——" Tần Thấm có điểm chần chờ, cho dù Tiểu Hải không nói, bà ta đối với chuyện của con gái cùng Nguyễn Y Hàm cũng biết tám chín phần.
Đôi mắt Tần Hải Dao nhìn chằm chằm Tần Thấm: "Mẹ, mẹ còn để ý đến thái độ của cô ấy đối với con sao!?"
Câu hỏi này làm Tần Thấm mày lập tức nhướng lên, bà ta nhìn chằm chằm đôi mắt con gái, trong mắt thấm hàn khí, Tần Hải Dao bình tĩnh nhìn bà ta: "Từ nhỏ đến lớn, con đều là công cụ để mẹ huấn luyện trả thù, hết thảy hết thảy đều là vì câu dẫn Nguyễn Y Hàm, mẹ yên tâm, lúc này đây, con tự nhiên cũng sẽ không làm mẹ thất vọng. Chỉ là, mẹ đừng đụng tới ba mẹ nuôi cùng em gái của con."
Con gái đột nhiên cường thế làm Tần Thấm bất mãn, bà ta cười lạnh: "Ta nếu là đụng vào họ thì sao?"
Tần Hải Dao nhìn đôi mắt Tần Thấm, nhàn nhạt: "Mẹ, mẹ đừng quên, con mới là con gái của ba ba, là người thừa kế duy nhất của Nam Dương."
Tần Thấm nổi trận lôi đình, gân xanh trên trán đều nổi lên, "Con phản sao??!!"
Phản?
Tần Hải Dao bi ai nhìn ngoài cửa sổ, nàng lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Mẹ, rất đau."
Tần Thấm gắt gao nhìn chằm chằm nàng, Tần Hải Dao lẩm bẩm: "Như vậy một lần lại một lần, thật sự rất đau."
..........
Nửa giờ sau Tần Hải Dao mới về tới nhà.
Tần Sơn cùng Hoàng Lan ôm Tần Mặc Mặc, lo lắng hãi hùng nhìn cửa, mắt trông mong chờ con gái trở về.
Từ thời điểm Tiểu Nhan yên lặng đưa Tiểu Mặc về nhà, hai người liền cảm giác không thích hợp, sợ hãi đi hỏi: "Tiểu Hải ở đâu?"
Tiểu Nhan chỉ trầm mặc.
Gian nan vặn khoá cửa, Tần Hải Dao cảm giác có chút vô lực, cái trán của nàng từng đợt chảy xuống mồ hôi, quần áo đều dính vào phía sau lưng.
Vào cửa nhà.
Hoàng Lan lập tức đứng lên "Tiểu Hải?!"
Tần Hải Dao đối với mẹ nàng miễn cưỡng cười cười: "Mẹ, con không có việc gì."
Tần Sơn trầm mặc, sắc mặt xanh mét, trước kia, mỗi lần Tần Thấm đến xem Tiểu Hải đều là ngày nghỉ, cho nàng một ít phí sinh hoạt cùng chi phí học tập. Vô luận là dương cầm, thể thao hay khiêu vũ...... Tần Thấm đều yêu cầu Tần Sơn cùng Hoàng Lan bồi dưỡng Tiểu Hải, khi đó, hai người chỉ hy vọng Tần Thấm có thể tới nhiều thêm vài lần, nhìn xem Tiểu Hải hơn một chút, rốt cuộc thì bà ta mới là người sinh ra Tiểu Hải.
Nhưng mấy năm nay, một nhà các người đều sợ Tần Thấm đến đây.
Mỗi một lần tới, Tiểu Hải đều sẽ thống khổ tối tăm hồi lâu, hai người nhìn mà đau lòng.
"Con đi tắm rửa một cái." Tần Hải Dao chỉ chỉ quần áo của mình: "Đều ướt rồi."
Tần Thấm nói gì đó, làm gì đó, Tiểu Hải phải gánh vác cái gì, nàng không bao giờ tự đề cập tới.
Tần Sơn cùng Hoàng Lan cũng không dám hỏi nhiều, sợ lại làm nàng trong lòng khổ sở.
Vào phòng tắm.
Từng kiện quần áo được cởi ra, Tần Hải Dao vọt một cái đứng trước vòi nước lạnh, dòng nước lạnh lẽo chảy từ trên đỉnh đầu, theo nước mắt trên mặt, cùng nhau hoà thành một không thấy chút dấu vết.
Qua rất lâu sau đó.
Nàng tắt nước, nhẹ nhàng cong lưng, cầm lấy cái túi loáng thoáng có thể nhìn thấy được một con hạc giấy màu lam, thật cẩn thận mở ra.
Trên mặt hạc giấy, còn có viết mấy chữ loáng thoáng.
—— Tiểu Hải, bảo bối của mẹ.
Màn đêm rũ xuống, trong không khí có vài phần hiu quạnh, chọc người vô pháp đi vào giấc ngủ.
Tần Hải Dao nằm ở trên giường, hai mắt nhìn trần nhà, đem từng cái sự kiện trong đầu lấy ra tinh tế cân nhắc.  
Rất lâu sau đó.
Mãi cho đến khi đêm trăng lạnh lẽo thổi tới, Tần Hải Dao mới nhẹ nhàng giật giật thân mình, tay nàng nhẹ nhàng vươn về phía trước, giống như là ôm ai đó, ôm một đoàn kia trong không khí, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non.
"Ngủ đi ngủ đi, bảo bối của em...... Tiểu Hải yêu chị......"
———
Ban đêm đồng dạng hiu quạnh.
Tay Nguyễn Y Hàm xoa xoa huyệt Thái Dương, cô nhíu mi, trên mặt tràn ngập mệt mỏi, chân trần trụi đứng ngay ngăn kéo lấy thuốc.
Thời gian này, bà nội đã ngủ.
Cô chính là khó chịu cũng không khống chế được phát ra thanh âm.
Trong lòng bực bội, đau đầu, một cổ lại một cổ lệ khí trào dâng.
Bị đè nén đến không có đường để phóng thích, lúc này, hận ý liền sẽ giống như dây leo quấn vào tâm Nguyễn Y Hàm, làm cô hận không thể đem Tần Hải Dao lại đây hung hăng bóp chết.
Yêu càng nhiều, hận càng sâu.
Cô tùy tiện lấy một viên thuốc đặt vào trong miệng, cầm lấy nước uống bên cạnh, lại dẫm lên sàn nhà lạnh lẽo trở về phòng.
Trần nhà màu trắng thật giống như có ảo ảnh hơi hơi đong đưa.
Nguyễn Y Hàm bực bội nhắm hai mắt lại, tay cô dùng sức bóp huyệt Thái Dương.
Người ở thời điểm yếu ớt nhất, luôn sẽ hoài niệm chuyện cũ ấm áp.
Trong đầu cô, đều là năm đó, thân thể chính mình không thoải mái nằm ở trên giường làm nũng, Tần Hải Dao nhẹ nhàng hôn lên cái trán của cô, tay nàng lạnh lẽo vuốt mặt cô, "Rất khó chịu sao?"
Nguyễn Y Hàm sẽ đá văng chăn, "Khó chịu, phiền chết được!"
"Lại cáu kỉnh." Tần Hải Dao ôn nhu cười, nàng sẽ đem thân thể mềm mại dựa vào Nguyễn Y Hàm, tay ôm eo mảnh khảnh của cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngủ đi ngủ đi, bảo bối của em...... Tiểu Hải yêu chị......"
Khi đó, thân thể đều khó chịu thành như vậy, Nguyễn tổng vẫn là được nàng dỗ dành thể xác lẫn tinh thần mê say, cô nhịn không được xoay người, đem người kia áp đảo dưới thân: "Em có lương tâm hay không? Chị đều khó chịu thành cái dạng này, em còn câu dẫn chị?"
Tần Hải Dao kinh ngạc nhìn cô, ngay sau đó đỏ mặt, ở cái nhìn chăm chú của Nguyễn Y Hàm, nàng cắn môi, hai tay câu lấy cổ cô, nhẹ giọng nói: "Nguyễn tổng là muốn cho Tiểu Hải thương chị sao?"
Quá khứ cỡ nào ấm áp.
Hiện thực cỡ nào bi thương.
"Ngủ đi ngủ đi, bảo bối của em...... Tiểu...... Yêu chị......"
Nguyễn Y Hàm nhắm mắt lại, một bên hừ lạnh, một bên rơi lệ, đến cuối cùng, thống khổ bên trong, tại thời điểm tiếng ca vang lên trong đầu, thuốc ngủ tựa hồ đã có tác dụng, cô rốt cuộc cũng ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tần Thấm liền tới đây, bà ta vẫn là bộ dáng cũ, đi theo nãi nãi cùng Nguyễn Y Hàm ăn bữa sáng.
Hôm nay là một ngày tương đối quan trọng.
Nguyễn nãi nãi quyết định tự mình đến công ty một chuyến, mở cuộc họp hội đồng quản trị, thông báo một chút sự tình.
Nguyễn nãi nãi mặc một trường bào màu xanh đen, tóc bạc dựng lên không loạn, trong tay cầm quải trượng, khuôn mặt âm trầm nhìn cháu gái.
Nguyễn Y Hàm vẫn là bộ dáng thường ngày, cô hai chân bắt chéo, sáng sớm liền muốn tìm phiền toái, "Ai nha, bánh bao này như thế nào lớn như vậy? Không biết con giảm béo sao? Con không cần uống cháo, có canh trứng hay không?"
Tần Thấm cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Y Hàm, "A Hàm, con đem nhan sắc đi làm việc sao?"
Lời này nói ra làm ánh mắt Nguyễn nãi nãi lập tức sắc bén hướng về phía Nguyễn Y Hàm, cô giống như khoe khoang lắc lư tay ngọc thon dài một chút: "Còn không phải sao? Không có phương tiện, dễ dàng bị thương chính mình cũng dễ dàng bị thương người."
Lời này nói.
Không hổ là con cháu Nguyễn gia, nếu nói bản thân đứng thứ hai không ai dám tranh đứng thứ nhất.
Mắt thấy Nguyễn nãi nãi liền muốn rít gào, Nguyễn Y Hàm lập tức ngồi thẳng thân mình, "Con bảo đảm, hôm nay con nhất định sẽ có bộ dáng tổng tài!"
Bộ dáng tổng tài gì?
Nguyễn Y Hàm thực sự không thích mặc tây trang chính thức, cô không thích cảm giác trói buộc này, cho dù là trước trọng sinh cũng không thích.
Khi đó mỗi thời điểm có trường hợp chính thức, đều là Tiểu Hải hầu hạ cô, đem cà vạt chuẩn bị tốt, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cô: "Nguyễn tổng nhà ta thật là soái."
Nhìn vào gương.
Nguyễn Y Hàm lại nhịn không được lâm vào trầm tư.
Mỗi khi cô nhớ đến đoạn hồi ức ngắn ngủi cùng Tần Hải Dao có quan hệ, sắc mặt đều sẽ âm trầm đáng sợ.
Tần Thấm ở sau nhìn nhìn, hai tay vỗ vỗ: "A Hàm của chúng ta thật là trưởng thành, quá xinh đẹp."
Nguyễn Y Hàm hít sâu một hơi, cô xoay người nhìn Tần Thấm, lại trộm hướng ngoài cửa nhìn nhìn: "Dì, lần này thời gian mở họp đến bao lâu? Con hẹn bằng hữu đi ra ngoài chơi"
Tần Thấm:......
Nãi nãi thật đúng là sấm rền gió cuốn.
Lúc này đây, gọi tới không chỉ là đại cổ đông, mà còn rất nhiều người là công thần đã từng đi theo Nguyễn gia trung thành và tận tâm đều gọi tới.
Nguyễn Y Hàm nhìn những gương mặt đó, mơ hồ cảm thấy quen thuộc, trong trí nhớ, cô vẫn là lúc còn rất nhỏ, bị bà nội dẫn theo mới nhìn qua bọn họ.
Cho dù lão thái thái đã thật lâu không có tới công ty nhưng bà chỉ cần ngồi ở kia, trong mắt người xung quanh nhìn bà liền tràn đầy cung kính cùng thần phục.
Tần Thấm cảm giác được, ánh mắt bà ta bình đạm đảo qua toàn bộ đám người, trong lòng có hàn khí thấm ra bên ngoài.
Đây là lão thái thái cảnh cáo bà ta sao?
Chẳng lẽ chuyện theo dõi đã bị tra được?
Dù sao Nguyễn Y Hàm cũng đáp ứng với bà nội hôm nay nhất định sẽ có bộ dáng tổng tài, cho nên, cô cũng ngồi thực thẳng, sắc mặt nghiêm túc đối đãi một hồi hội nghị.
Nguyễn nãi nãi đừng nhìn số tuổi lớn, đầu óc rõ ràng tỉnh táo, bà trình bày quan điểm của chính mình: "Hôm nay lão thái thái ta đem mọi người gọi tới, phiền toái các người đều trở về một chuyến như vậy, thật sự xin lỗi. Nhưng đang ngồi ở đây đều là công thần của Nguyễn gia, đi theo ta cùng nhau chống đỡ Nguyễn gia, nay Nguyễn thị xuất hiện nguy cơ, ta lão thái thái trước tiên nghĩ đến có thể được trợ giúp tự nhiên cũng là các người."
Nguyễn thị xuất hiện nguy cơ......
Nguyễn Y Hàm trong lòng lẩm bẩm, cô nhìn bà nội.
Trong tay Nguyễn nãi nãi cầm một phần văn kiện, mặt mày bà lãnh đạm, "Đây là một ít tư liệu ta nắm giữ, hôm nay đem tới cùng các vị nhìn xem."
Đưa đầu tiên.
Tự nhiên là cho Tần Thấm.
Tần Thấm vừa mở ra thấy ngay trang đầu vài nét chữ.
—— Tập đoàn Long Tương, cả người một trận lạnh run, tay bà ta bắt đầu túa ra mồ hôi ướt đẫm.
Tập đoàn Long Tương là do bà ta nâng đỡ để hút máu công ty.
Chuyên môn dựa vào hút tài sản Nguyễn thị mà sống, là một tay bà ta thao tác dùng để đào rỗng con rối Nguyễn gia, mà người phụ trách tập đoàn đi theo bà ta cũng có muôn vàn quan hệ với nhau.
Bà ta nghĩ đã đủ ẩn nấp, đã đủ che dấu.
Nhưng lão thái thái không ra tay thì thôi, vừa ra tay vẫn là lập tức phát hiện điểm mấu chốt "Công ty không minh bạch như thế nào có tư cách cùng Nguyễn thị hợp tác?"
Những người đang ngồi phá lệ nhìn phần tài liệu này cũng là nghị luận sôi nổi, tất cả đều các loại tâm tư.
Nơi này đích xác phần lớn đối với Nguyễn gia là tuyệt đối trung thành, nhưng trải qua lâu như vậy, Tần Thấm ăn mòn từ dưới, đã có rất nhiều kẻ làm phản, còn có một bộ phận lắc lư không chừng.
Đôi mắt Nguyễn nãi nãi triệt để đem biểu tình của mọi người đều thu hết vào mắt, cuối cùng, ánh mắt bà dừng trên người cháu gái, thời điểm thấy đáy mắt Nguyễn Y Hàm một tầng lạnh lẽo, bà giật mình.
Mà khi Nguyễn Y Hàm ngẩng đầu nhìn nãi nãi, lại treo lên kia một bộ dạng bất cần đời.
Nguyễn nãi nãi trầm mặc trong chốc lát, trong lòng có cân nhắc.
Có lẽ, cháu gái cũng không như bà tưởng?
Lão thái thái lần này tới.
Chỉ là thả con tép, bắt con tôm, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt.
Đem tất cả đồ vật phát hiện đều để trên mặt bàn.
Trên giấy, đôi khi muốn so với miệng lưỡi càng thêm có sức thuyết phục.
Bà không có nhiều lời, vừa mới chuẩn bị trở về, ngồi vào xe hơi, Vương Lâm nhìn nhìn di động: "Lão phu nhân, là Tống tổng gọi đến."
Lúc trước, Tống tổng là một tay lão phu nhân giúp đỡ nâng lên, hắn năm đó là một tiểu tử nghèo, lẻ loi một mình lang bạt Bắc Kinh, vẫn là lão phu nhân cảm thấy tiểu tử không tệ, thông minh lại có nhãn lực, quan trọng là sinh ra nghèo khổ không dễ dàng, cho nên mới cho cơ hội, Tống tổng cũng bắt được cơ hội này, một bước lên mây.
"Lão phu nhân, từ khi ngài rời công ty, ngài biết trong khoảng thời gian này, Nguyễn gia đều bị Tần Thấm ăn mòn thành bộ dáng gì sao?...... Ngài......"
Tống tổng lải nhải, cảm xúc kích động, ngữ khí có chút mau.
Ánh mắt Nguyễn nãi nãi bình tĩnh, nhìn phía trước, bà vẫy vẫy tay, Vương Lâm biết ý tứ, đem điện thoại đặt ở một bên, cũng không có để ý tới.
Nguyễn Y Hàm vốn dĩ tưởng cùng bà nội về nhà, lại bị tàn khốc cự tuyệt.
Cuộc họp vừa xong cô liền nhịn không được muốn đi giải khuây, cô vừa đi đến văn phòng, thư ký mới tới Susan liền chậm rãi đi đến, "Nguyễn tổng, có một vị Tần tiểu thư đợi ngài đã nửa ngày."
Tần tiểu thư?
Nguyễn Y Hàm cười lạnh, cô cởϊ áσ khoác ném tới một bên: "Nói tôi không rảnh."
Susan nhìn nhìn sắc mặt Nguyễn tổng, không dám nhiều lời liền lui ra ngoài.
Nguyễn Y Hàm đích xác không rảnh, cô kéo bằng hữu Tống Hòa ra ngoài uống rượu, thời điểm đi, cô còn cố ý cùng một cô gái vứt mị nhãn nói nói mấy câu.
Cô biết, những người này đều là tai mắt của Tần Thấm.
Công tác không dễ dàng, nhân sinh không dễ dàng, cô cũng phải nhường một cô gái đừng như vậy lao tâm cố sức không phải sao?
Các cô trực tiếp bao hết quán bar.
Bởi vì chuyện Cindy, Nguyễn tổng uể oải hồi lâu, không cùng các bằng hữu gặp mặt, lúc này đây, Tống Hòa bên ngoài kêu không ít người tới rót rượu cho Nguyễn tổng.
Nguyễn Y Hàm dựa nghiêng người trên sô pha, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, biểu tình thả lỏng.
Tống Hòa hiểu biết cô, tới gần: "Thế nào, A Hàm, hôm nay tâm tình cuối cùng cũng không tệ?"
Gần đây, tuy rằng Nguyễn Y Hàm cũng ngẫu nhiên sẽ ra tới cùng bằng hữu tụ tập, nhưng là Tống Hòa cảm giác được cô không phải thật sự vui vẻ, chính là giống như có gánh nặng, tâm sự nặng nề.
Hiện giờ, giữa mày tích tụ cuối cùng tan đi một ít.
Nguyễn Y Hàm nhướng mày nhìn nhìn Tống Hòa, đem cái ly trong tay giơ cao: "Nói nhảm nhiều như vậy, mau uống rượu."
Cô tự nhiên là vui vẻ.
Hôm nay nhìn đến Tần Thấm kia sắc mặt trắng bệch, trong lòng cô không biết có bao nhiêu vui vẻ.
Gừng càng già càng cay.
Tuy rằng làm bà nội lại ra khỏi núi, vốn không phải chủ ý của cô, nhưng là cô tùy tiện làm bà nội có điều cảnh giác, bứt một chút râu của Tần Thấm, làm bà ta biết thu liễm cũng là chuyện phi thường tốt khiến tâm trạng thả lỏng.
Rượu quá ba vòng.
Tống Hòa thấy cảm xúc Nguyễn Y Hàm không tệ, vỗ tay một cái, gọi tới một đống mỹ nữ chân dài.
Nói là bồi xướng, một đám ánh mắt tỏa sáng nhìn Nguyễn Y Hàm.
Trong lòng mọi người, ai không biết Nguyễn Y Hàm tuổi còn trẻ liền kế thừa tập đoàn Ức Dương, ai theo cô, trước không nói về tương lai, chính là hôm nay cũng sẽ được ăn sung mặc sướng. Huống chi trong tay cô nắm giữ tài nguyên giải trí lấy không hết dùng không cạn, lần này Tống Hòa tìm tới các cô gái đều là hướng giới giải trí muốn phát triển, lại không có phương pháp, tất cả nhìn Nguyễn Y Hàm đều ân cần vũ mị.
Nguyễn Y Hàm giương mắt nhìn nhìn Tống Hòa: "Cậu rất nhàn rỗi?"
"Ai nha." Tống Hòa túm túm quần áo cô: "Cậu đừng mất hứng như vậy làm gì, thả lỏng thả lỏng. Ai ai ai, không phải tôi nói cậu, A Hàm, cậu gần đây im lặng càng ngày càng nhiều."
Nguyễn Y Hàm không phản ứng, mắt lạnh nhìn những cô gái này.
Vị bạn tốt này của cô thật đúng là dụng tâm.
Một đám người, hoặc là giữa mày, hoặc là biểu tình, hoặc là dáng người, đều cùng Tần Hải Dao có chút tương tự.
Nguyễn Y Hàm quay đầu nhìn nhìn Tống Hòa, nàng ấy đang vui vẻ cùng các cô gái chào hỏi, không có hướng xem cô bên này, cái này làm cho trong lòng Nguyễn Y Hàm nhịn không được hoài nghi, chẳng lẽ nàng ấy cũng là do Tần Thấm phái đến để theo dõi chính mình?
Có lẽ là chết qua một lần.
Một đời này, trừ bỏ bà nội cùng A Ly, Nguyễn Y Hàm đều không tin ai.
Cũng may Tống Hòa quay đầu, thực mau liền đánh vỡ suy nghĩ của cô: "Tôi đã sớm nhìn ra, cậu còn không phải là thích bác sĩ Tần kia sao? Ai nha, người như vậy đều chỉ là một cành hoa cao lãnh, nhìn xem, nếu là các cô gái này khẳng định sẽ có một đêm nồng nhiệt" Tống Hòa chỉ chỉ các cô gái đối diện: "Cậu chọn một người, bảo đảm làm cậu quên đi nàng."
Bảo đảm làm cậu quên đi nàng.
Thật sự có thể sao?
Ánh mắt Nguyễn Y Hàm nhanh chóng đảo qua một lượt, mỗi lần nhìn một người, tâm cô đều sẽ phiền loạn một phân.
Tống Hòa nhìn nhìn, ánh mắt cô dừng lại lâu nhất trên người cô gái này, bàn tay vung lên: "Các người đều ra ngoài."
Cô gái này dáng người không tệ, tóc dài da trắng, quan trọng nhất chính là trong mắt cũng là một mảnh thanh lãnh, cho dù đứng ở nơi này cũng là không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Nàng ấy được để lại cũng không có gì vui vẻ, an tĩnh ngồi bên người Nguyễn Y Hàm, bồi cô uống rượu.
"Tên là gì?"
"Vương Địch."
Thật đúng là quy quy củ củ.
Nguyễn Y Hàm nhìn nhìn cũng không có hành động quá mức, nàng ấy liền cũng không có nhiều phiền nhiễu.
Tống Hòa mãn nhãn cười xấu xa, không nghĩ tới A Hàm hiện tại như vậy thích giả dạng quân tử? Bây giờ cao lãnh, chờ một lát uống vài ly không biết chuyện gì xảy ra đâu.
Thời điểm uống xong ba ly rượu.
Di động Nguyễn Y Hàm phát sáng, cô nhìn nhìn tin tức, nhíu mày.
Là A Ly gửi tới.
—— Tần tiểu thư vẫn luôn ở bên ngoài quán bar, đã chờ hơn hai giờ.
Đã chờ hơn hai giờ?
Nguyễn Y Hàm biết, từ buổi sáng, cô làm nàng rời đi, nàng liền vẫn luôn chờ, đây là cả một ngày.
Cô cố ý vắng vẻ nàng.
Lại một ly rượu xuống bụng.
Nguyễn Y Hàm bực bội đứng dậy, Tống Hòa vội vàng hỏi: "Sao vậy? Làm gì rời đi?"
Nguyễn Y Hàm không trả lời, bước nhanh đi ra ngoài.
Ánh đèn quán bar rất sáng, xung quanh hết thảy ngợp trong sắc vàng, cùng với âm nhạc đinh tai nhức óc, ánh vàng rực rỡ làm tâm sinh phiền.
Hơi thở phả đến càng là làm người buồn nôn, Nguyễn Y Hàm bước nhanh đi ra cửa, gió lạnh thổi qua, hương khí hỗn loạn quen thuộc, cô hít sâu một hơi, tay theo thói quen tính lấy điếu thuốc "Tìm tôi làm cái gì?"
Tần Hải Dao đứng bên dưới ánh trăng, nàng không biết đợi bao lâu, lông mi nhẹ nhàng chớp động, trầm mặc nhìn Nguyễn Y Hàm.
Cô uống rượu, còn rất khó chịu.
Nguyễn Y Hàm cắn điếu thuốc, lông mày nhướng lên: "Như thế nào, liền như vậy gấp không chờ nổi muốn đưa tới cửa sao?"
Nàng tới tìm chính mình.
Nhất định là vì Tần Mặc Mặc.
Tần gia giám sát nàng, nàng làm sao không phải?
Trong lòng Nguyễn Y Hàm biết rõ ràng, lại vẫn là nhịn không được dùng ngôn ngữ ác độc nói móc Tần Hải Dao, giống như chỉ có xem nàng khổ sở, đáy lòng cô lệ khí mới có thể giống như được vuốt phẳng.
Tần Hải Dao yên lặng chấp nhận cô châm chọc mỉa mai, "Nguyễn tổng, tôi có việc muốn nhờ cô hỗ trợ."
Con ngươi Nguyễn Y Hàm hẹp dài híp lại, dưới ánh trăng, cư nhiên mang theo vài phần mê ly.
Vốn dĩ cô đã trắng, lúc này uống rượu xong hẳn là không thoải mái, sắc mặt càng là như tờ giấy trắng giống nhau, càng tô điểm thêm môi đỏ vũ mị.
Đôi mắt Nguyễn Y Hàm là điển hình của hồ ly tinh, thời điểm cô nhìn một người, trong mắt đào hoa kia đều sẽ chớp một cái nở rộ, làm người vĩnh viễn không quên.
Tần Hải Dao nhìn nhìn, trong lòng dâng lên một cổ nhiệt khí, nàng nghiêng nghiêng đầu, đang muốn né tránh ánh mắt cường thế của cô, cằm lại bị Nguyễn Y Hàm nắm, cô phun một ngụm sương khói ở bên miệng Tần Hải Dao "Nhờ tôi hỗ trợ? A, vậy muốn xem cô Tần có cái gì để biểu hiện."
Cô thậm chí đều không hỏi Tần Hải Dao muốn cô hỗ trợ cái gì.
Hoàn toàn là dựa vào chính mình yêu thích tùy ý khinh nhục.
Cái gì để biểu hiện?
Trường hợp như vậy.
Tần Hải Dao vốn không nên tới.
Nhưng vì em gái, vì đáy lòng...... Không thể cho ai biết lo âu cùng lo được lo mất, nàng vẫn là đi vào.
Vào phòng, chướng khí mù mịt, rượu khui một bàn.
Tống Hòa ôm lấy cô gái bên người nhe răng trợn mắt, nàng ấy nhìn thấy Nguyễn Y Hàm đã trở lại trong mắt sáng ngời, nhìn nhìn lại trong tay cô túm người, càng là lắp bắp kinh hãi: "Tần, bác sĩ Tần?"
Tống Hòa cũng từ bữa tiệc sinh nhật A Hàm mới biết Tần Hải Dao, sau lại nghe bằng hữu nói vào lúc ban đêm, "anh hùng cứu mỹ nhân" của chúng ta Nguyễn tổng liền cư nhiên đem người đi đến phòng tối, sau lại không biết chuyện như thế nào, bác sĩ Tần đỏ mặt liền chạy ra tới, mà Nguyễn tổng đâu? Cũng là mặt âm trầm ra tới, một bộ dáng dục cầu bất mãn, tất cả mọi người đều nhìn ra.
Hơn nữa gần đây tâm tình cô vẫn luôn không tốt, Tống Hòa cùng mấy bằng hữu ăn nhịp với nhau, không cần phải nói, khẳng định cô là bị nữ nhân lạnh lùng, thanh lãnh kia từ chối, cự tuyệt.
Ánh mắt mọi người lập tức đều nhìn qua.
Vẻ mặt Nguyễn Y Hàm lãnh đạm, ném Tần Hải Dao ra.
Trước trọng sinh, cô biết tính cách Tần Hải Dao, chưa bao giờ tới địa phương này, cũng không thích cô lui tới những nơi như vậy, thậm chí vì làm nàng yên tâm, chính cô cũng dần dần rời xa bằng hữu, nếu cần thiết xã giao, cô đều sẽ báo với Tần Hải Dao một tiếng, dù trễ thế nào cũng sẽ về nhà qua đêm, làm nàng yên tâm.
Mà hiện giờ.
Cô thật sự làm được.
Làm hận ý xé rách, đem Tần Hải Dao cùng nhau túm xuống vực sâu.
Nguyễn Y Hàm cho rằng Tần Hải Dao sẽ chật vật, ít nhất sẽ không thích ứng, nhưng không nghĩ tới, nàng đối với Tống Hòa hơi hơi gật đầu, trong mắt còn mang theo ý cười, ánh mắt lễ phép đảo qua người xung quanh, sau đó lập tức đi về hướng Nguyễn Y Hàm.
Đi bước một, thực cao ngạo, thực vũ mị.
Đều là mỹ nữ.
Nhưng trên người Tần Hải Dao có khí chất độc hữu, dáng người cao, khí chất tốt, không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở kia cư nhiên làm những người này mất hồn, trong lúc nhất thời đã quên chơi đùa, tất cả đều ngốc ngốc nhìn nàng.
Bên người Nguyễn Y Hàm còn có Vương Địch đang ngồi, Tần Hải Dao thấy, ánh mắt dừng một chút, nàng không nói gì thêm, chỉ là an tĩnh ngồi xuống bên kia Nguyễn Y Hàm, ở cái nhìn chăm chú của Nguyễn Y Hàm, nàng thậm chí đối với Vương Địch vươn tay tự giới thiệu: "Chào cô, tôi là Tần Hải Dao, sủng vật của Nguyễn tổng."
Vương Địch có điểm thất thố, ngẩn người, nhìn nhìn sắc mặt xanh mét của Nguyễn Y Hàm, không dám duỗi tay, chỉ là hướng bên người Nguyễn Y Hàm nhích lại gần.
Tần Hải Dao nhìn thấy, trên mặt vẫn là bảo trì nụ cười, trong mắt lại có ánh lửa xẹt qua.
Bên cạnh, cằm của Tống Hòa đều muốn rớt trên mặt đất, ngọa tào(*), chuyện gì xảy ra? Đây là tình huống như thế nào?!
(*) Ngọa tào: Một câu mắng chửi thô tục, trong tiếng Việt thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân...
Sắc mặt Nguyễn Y Hàm không tốt, ánh mắt kia đều như muốn đem người ăn sống, Tần Hải Dao lại vẫn là ý cười doanh doanh, nàng thậm chí ở cái nhìn chăm chú của cô, cởi ra áo khoác bên ngoài, lộ ra bộ váy màu trắng ôm sát mông, chủ yếu chính là...... trên đùi nàng cư nhiên mang một đôi tất đen.
Nguyễn Y Hàm gắt gao nhìn chằm chằm Tần Hải Dao, thân mình nàng hơi khom, cắn cắn môi đỏ, dùng cái loại tư thế này có thể làm người ngứa đến tận xương cốt, nàng bên tai dụ hoặc: "Vốn dĩ mặc một thân này, là muốn dùng tới cầu Nguyễn tổng hỗ trợ, không nghĩ tới, chính là hợp với tình hình như vậy. A, Nguyễn tổng muốn xé sao?"
Thân mình Nguyễn Y Hàm có chút cứng đờ, Tần Hải Dao lại câu lấy ánh mắt cười vũ mị, đem tay cô đặt ở trên đùi chính mình: "Chỉ là người quá nhiều, ở chỗ này xé mở có chút không tiện, có thể hay không làm nữ nhân bên cạnh Nguyễn tổng tránh xa một chút? Tôi không nghĩ sẽ để cho người khác nhìn thấy "
———
Chương này siêu dài ( >8500 từ) bằng 3 chương bình thường gộp lại T.T cơ mà Tiểu Hải bạo quá!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.