Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 12:




Thời điểm Tần Hải Dao nhìn thấy A Ly, nàng mỉm cười gật đầu: "Chào cô, A Ly."
Khí chất nổi bật, lại có lễ phép.
A Ly nhìn nàng, không biết làm sao, đột nhiên trong lòng có điểm thương hại: "Nguyễn tổng ở căn phòng phía sau chờ cô."
Dù sao cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
A Ly có thể cảm giác Nguyễn Y Hàm khác thường.
Trước giờ tuy rằng tính tình Nguyễn Y Hàm không được tốt, nhưng đối với mọi người cũng chỉ có một thái độ, duy nhất đối với bác sĩ Tần ôn nhu xinh đẹp này......
Nàng cố ý quan sát, thời điểm Nguyễn tổng nhìn Tần Hải Dao, trong ánh mắt luôn mang theo sát khí, giống như muốn tùy thời tiến lên bóp chặt cổ nàng ấy.
Tần Hải Dao là một nữ nhân thông minh.
A Ly mang nàng đi vào sau biệt thự, nàng không hỏi lý do, cũng không nói nhiều một câu, yên lặng đi theo.
Ngày hôm qua sau khi về đến nhà, nàng một đêm chưa ngủ, đầu óc đều là dáng vẻ Nguyễn Y Hàm nghiền ngẫm cười, cùng một câu kia của cô.
"Trở thành sủng vật của tôi.
Ba ngày sau, hoặc là đáp ứng, hoặc là cút đi."
Nữ nhân khí phách xinh đẹp quyến rũ như vậy, trong miệng lại toàn nói những lời khó nghe.
Tra tấn nàng một đêm không ngủ.
Thời điểm Tần Hải Dao tiến vào phòng tập thể hình.
Nguyễn Y Hàm đang băng bó nhanh cánh tay đeo băng vải, nhìn đến Tần Hải Dao đi vào, cô cong cong khóe môi.
Tần Hải Dao tiến lên một bước, nàng nhìn chằm chằm hành động của Nguyễn Y Hàm, mày nhăn lại.
A Ly thực hiểu chuyện lui ra ngoài, thuận tiện đóng lại cửa.
Tần Hải Dao mặc một chiếc váy thuần đen, áo sơ mi màu trắng đóng ở váy, nút thắt như cũ luôn cài ở trên cùng, đôi mắt nàng đen nhánh, ánh mắt cũng có chút mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, chỉ có đôi môi màu đỏ xinh đẹp, tô điểm thêm một ít huyết sắc.
Trang điểm như vậy ...... thật trêu chọc thẩm mỹ của Nguyễn tổng, "Bác sĩ Tần biết vật lộn không?"
Nguyễn Y Hàm đã từng cùng Tần Hải Dao ở chỗ này, hai người vừa so chiêu vừa tán tỉnh nhau.
Vừa mới bắt đầu đều tràn đầy ý chí chiến đấu.
Đến cuối cùng, Nguyễn Y Hàm đều sẽ bại trận, bị Tần Hải Dao bắt cánh tay xin tha.
Nếu muốn so tay vật lộn thật.
Cô nhất định không thua Tần Hải Dao, chỉ là cô luyến tiếc.
Cô thích xem nữ nhân kia hưng phấn xoắn cánh tay chính mình, tóc tay lộn xộn, bướng bỉnh lại vũ mị nhìn cô: "Có phục hay không?"
"Không."
Tần Hải Dao lãnh đạm nói đánh vỡ hồi ức của Nguyễn Y Hàm, gương mặt Nguyễn tổng trong nháy mắt liền lạnh xuống, "Em nói dối."
Tần Hải Dao nhìn vào mắt Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng nếu biết tôi nói dối, vì sao biết rõ còn cố hỏi?"
Tần Thấm nói không sai.
Nguyễn Y Hàm đã điều tra nàng, cho nên mới đối với Tần Hải Dao hết thảy rõ như lòng bàn tay.
Ở điểm này, Tần Thấm biết cũng rất kinh ngạc, trong lòng lại có vài phần nắm chắc.
Nguyễn Y Hàm tính tình mềm yếu, nếu không phải thật sự có hứng thú với một người, thế nào sẽ phí tinh lực như vậy đi tìm hiểu nàng.
Căn cứ vào điểm này, cùng thái độ ác liệt của Nguyễn Y Hàm, Tần Thấm cũng có thể giải thích được.
Đây không phải trò chơi "lạt mềm buộc chặt" mà những người trẻ tuổi ngoài kia yêu thích sao?
Lúc trước bà ta lặp đi lặp lại dặn dò Tiểu Hải, không được trái ý Nguyễn Y Hàm, nhưng hiện tại nhìn xem, vẫn là con gái dùng chiêu bài đúng.
Không chiếm được, vĩnh viễn là tốt nhất.
Nguyễn Y Hàm hoạt động cổ một chút, "Chúng ta so hai chiêu."
Cô căn bản là không cho Tần Hải Dao quyền lợi cùng cơ hội cự tuyệt.
Cất bước tiến lên một cái, cánh tay sắc bén xuất kích, lập tức bóp lấy cổ Tần Hải Dao.
Tốc độ như vậy, tuy rằng làm người không kịp phòng bị, nhưng bản năng phản ứng đều sẽ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nghiêng đầu một bên, sẽ không đến mức giống như Tần Hải Dao một mực đứng yên bất động.
Tần Hải Dao vẫn đứng ở kia, thờ ơ, thậm chí đôi mắt nàng nhìn Nguyễn Y Hàm đều không có nửa điểm biến hóa.
Bên dưới đôi mắt thâm thúy, là một mảnh an tĩnh.
Nguyễn Y Hàm cười lạnh, tay cô tăng lực độ. Trong khoảng thời gian này, đây là việc cô muốn làm nhưng vẫn không có cơ hội làm....
Cô bóp chặt lấy cổ Tần Hải Dao.
Từng chút, tăng thêm lực độ.
Cánh tay Nguyễn Y Hàm bị thương, chỉ bằng sức của một tay, Tần Hải Dao muốn đẩy cô ra dễ như trở bàn tay.
Chính là nàng không có nhúc nhích, bởi vì lực độ tăng mạnh, không khí loãng dần, mặt đã bởi vì thiếu oxy mà phiếm đỏ, Tần Hải Dao vẫn bình tĩnh nhìn Nguyễn Y Hàm.
Nguyễn Y Hàm gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Cô chờ mong nàng phẫn nộ, phản kháng, khắc khẩu, tất cả đều không có.
Tần Hải Dao vẫn là ở trước mặt cô, vĩnh viễn không chịu cô khống chế.
Mắt thấy lại dùng thêm lực, liền sẽ lấy đi mạng người.
Nguyễn Y Hàm buông lỏng tay ra, tay cô mới vừa hạ xuống, Tần Hải Dao liền cúi đầu, dùng sức ho khan.
Mặt nàng nghẹn đến mức đỏ bừng, lệ quang rưng rưng.
Vừa rồi một khắc kia, Nguyễn Y Hàm cảm giác được tử vong, tuy rằng đó là giây phút cô từng mong đợi nhất, nhưng thật sự tiến đến một bước kia, cô vẫn là luyến tiếc không làm được.
Nguyễn Y Hàm lạnh lùng: "Bác sĩ Tần thật là thủ đoạn tốt."
Thật đúng là có thể nhẫn nhịn.
Tay Tần Hải Dao vuốt ve cổ của chính mình, nhìn Nguyễn Y Hàm: "Đây còn không phải Nguyễn tổng muốn muốn làm nhục tôi sao?"
Đã trải qua vài lần, nàng cũng minh bạch.
Nguyễn Y Hàm thật sự làm theo lời nói của cô, đối xử với nàng như sủng vật, muốn nhục nhã nàng, xem nàng rơi lệ, xem nàng sợ hãi, xem nàng giãy giụa.
Chính là nàng cố tình không cho cô toại ý.
Quá dễ dàng có được, cuối cùng đều sẽ bị vứt đi như cỏ rác.
Không phải sao?
Cổ vừa mới bị tra tấn bóp chặt, giờ phút này, Tần Hải Dao lại có thể bình tĩnh đi đến bên người Nguyễn Y Hàm, bắt đầu vì cô thay băng vải.
Nguyễn Y Hàm nhìn Tần Hải Dao, nhìn cổ nàng hằn lên một vòng dấu tay, sắc mặt lại không vui sướng.
Lực chú ý của Tần Hải Dao đều đặt ở miệng vết thương Nguyễn Y Hàm, "Nguyễn tổng, cô có thể tháo băng ra rồi, lấy tốc độ khôi phục miệng vết thương của cô, không sai biệt lắm đã khép lại, thậm chí có thể không cần thoa thuốc, nó cũng tự nhiên lành lại."
Đúng không?
Nguyễn Y Hàm cười lạnh, cô cúi đầu nhìn cánh tay đã đóng vảy, sau đó dùng móng tay mảnh khảnh cào một cái.
Tần Hải Dao kinh hô một tiếng, miệng vết thương vừa mới kết vảy tốt liền bị Nguyễn Y Hàm xé ra, dòng máu đỏ tươi lập tức chảy xuống, "Cô điên rồi sao?"
Nàng hoảng loạn cầm máu.
Nguyễn Y Hàm lại nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, đem môi dán ở bên tai nàng: "Như vậy, ngày mai em liền có thể tiếp tục tới."
Tần Hải Dao: "..."
Thời điểm bước ra khỏi Nguyễn gia.
Đôi tay Tần Hải Dao lạnh lẽo, hai chân vô lực.
Nàng kéo thân mình nương theo ánh trăng chậm rãi đi ra ngoài, mãi cho đến lúc rời đi rất xa Nguyễn gia, xa đến bất luận từ góc độ nào, dùng dụng cụ gì, Nguyễn Y Hàm đều không thể nhìn thấy nàng, Tần Hải Dao mới chậm rãi ngồi xổm xuống, duỗi tay ôm lấy chính mình.
Gió đêm thật lạnh, từng chút một thẩm thấu vào tâm.
Sau đó qua rất lâu.
Mãi cho đến tâm đều chết lặng.
Tần Hải Dao mới đứng lên, trong mắt nàng tràn đầy mệt mỏi, từng bước hướng về trạm xe buýt đi tới, bóng dáng bị ánh đèn đường kéo dài, yếu ớt bất lực.
Cho dù là đêm tối, cũng liên tiếp có người qua đường quay lại nhìn nàng, xem vết thương trên cổ nàng.
Tần Hải Dao như một người gỗ, chết lặng đứng ở trụ đèn giao thông, nàng nhìn ánh trăng nơi xa xăm, lẩm bẩm: "Có thể, mình có thể......"
Tay phải nàng từ trong túi lấy ra một con hạc giấy màu hồng nhạt, an tĩnh nhìn trong chốc lát, Tần Hải Dao nhắm mắt lại, hàng lệ theo gương mặt chảy xuống.
..........
Ngày hôm sau.
Nguyễn tổng trong tiếng gào rống của bà nội, rất không tình nguyện đến công ty.
Hôm nay Tần Thấm còn chưa đến, Nam Dương bên kia có một hợp đồng quan trọng, yêu cầu bà ta tự đi xử lý.
Nhưng thật ra Nguyễn Y Hàm chủ động gọi điện thoại cho bà ta: "Dì Tần, cùng dì thương lượng chuyện này nha."
Tần Thấm cúi đầu ký tên, "Làm sao vậy?"
Âm thanh Nguyễn Y Hàm thực mềm, làm nũng nói: "Văn phòng này quá khó coi, con muốn sửa chữa một chút, con thích phong cách Hawaii, thế nào?"
Tay Tần Thấm ký tên chợt ngừng, bà ta đem bút máy đặt qua một bên: "Làm sao muốn đổi thành như vậy?"
Nguyễn Y Hàm bên kia tựa hồ cố tình hạ giọng: "Bằng hữu của con đến văn phòng lạnh như băng này đều không có du͙ƈ vọиɠ nói chuyện phiếm, ai cũng giữ khoảng cách với con."
Tần Thấm không khỏi mỉm cười: "Liền bởi vì lý do này?"
Bà ta dừng một chút: "Con đã là tổng tài Nguyễn thị, rất nhiều việc con có thể tự mình quyết định, không cần cái gì cũng hỏi dì, dì Tần sẽ giúp con tìm một nhà thiết kế thật giỏi."
Nguyễn Y Hàm cười cười: "Cái gì mà nhà thiết kế thật giỏi, con chính mình có thể tìm được."
Tần Thấm: "Được rồi, trong văn phòng có văn kiện cùng con dấu gì đó, nhớ rõ cất kỹ."
Tắt điện thoại.
Tần Thấm bấm điện thoại một chút, thực mau, Đoạn Tử liền đến, "Tần tổng."
Tần Thấm nhìn hắn, "Đi nói cho Diêm thư ký, máy nghe trộm cùng máy theo dõi trên tường hôm nay mau chóng gỡ xuống, Nguyễn Y Hàm tâm huyết dâng trào muốn trang trí lại văn phòng, đừng để bị phát hiện."
Đoạn Tử gật đầu.
Tần Thấm nghĩ nghĩ, "Thuận tiện hỏi Diêm thư ký một chút, nó gần đây có mời bằng hữu nào vào văn phòng hay không."
"Vâng."
Buổi chiều.
Trong văn phòng một mảnh sôi trào.
Tất cả nhân viên trong công ty đều nhíu mi lại, bước nhanh đi qua.
Nguyễn Y Hàm nằm ở trên sô pha, trong tay cầm một thỏi son, lười biếng vẽ lên môi.
Cindy vẫn là bộ dáng cũ, ở bên kia cầm một chai rượu, mái tóc theo âm nhạc lắc lư.
Nhưng thiên kim Tống gia, Tống Hòa ngậm thuốc lá lại gần Nguyễn Y Hàm: "A Hàm, dù sao cũng là văn phòng, nháo như vậy được không?"
Nguyễn Y Hàm mím môi, đối với Tống Hòa nhếch miệng: "Nhìn tôi xem gợi cảm không?"
Tống Hòa: "..."
Này còn phải hỏi sao?
Cindy đi qua, kéo tay Nguyễn Y Hàm: "A Hàm, A Hàm, khiêu vũ nào."
Nguyễn Y Hàm rất sảng khoái, ở sơ trung cô đã luyện qua khiêu vũ dân tộc, kia vẫn là ý kiến của Nguyễn nãi nãi, muốn Nguyễn Y Hàm có thể thục nữ thêm một chút. Nhưng có ai ngờ, Nguyễn tổng của chúng ta luyện nửa năm liền đi thẳng đến Street Dance, kỹ năng nhảy không hề thua kém bất kỳ một dancer nào.
Nguyễn Y Hàm cùng Cindy bắt đầu nhảy, Nguyễn tổng ánh mắt liêu nhân, eo mềm mại đong đưa, còn thỉnh thoảng cùng các nàng huýt sáo, cùng trước kia giống nhau như đúc.
Cindy thấy vậy, tâm cuối cùng cũng thả xuống, xem ra chuyện lần trước cũng không khiến cô sinh lòng nghi ngờ.
Văn phòng Nguyễn tổng tuy rằng hiệu quả cách âm không tệ.
Nhưng cô tùy tiện mang bằng hữu vào phòng cuồng hoan phóng đảng như vậy, các cổ đông nguyên lão ở Nguyễn thị đã tỏ vẻ bất mãn mãnh liệt.
Mấy ngày nay, lỗ tai Tần Thấm đều nghe được nhiều lời phàn nàn về thái độ và hành động của Nguyễn Y Hàm.
Bà ta vẫn là nhất quán giữ gìn thái độ: "Con bé còn nhỏ, vừa mới đến công ty, khó tránh khỏi không quen, muốn thả lỏng cũng là bình thường."
"Chính là ——"
"Được rồi."
Trong mắt Tần Thấm hiện lên một tia thở dài, bà ta nhìn thủ hạ: "Những tin đồn nhảm nhí kia cứ thổi ở bên tai tôi đều được, nhưng lão thái thái lớn tuổi, đừng làm bà ấy nhọc lòng. Những lời này ai dám truyền tới tai bà ấy thì không cần đến đây làm việc."
"... Vâng."
Vừa mới giải quyết xong những người này.
Tần Thấm lại làm thêm chút thủ đoạn, đang nghĩ gọi cho Tần Hải Dao, thúc giục nàng nhanh chóng đáp ứng điều kiện của Nguyễn Y Hàm.
Bà ta vừa cầm lấy di động, Đoạn Tử từ bên ngoài đi vào, vết sẹo trên mặt hắn vốn dĩ mang theo sát khí dày đặc, lúc này âm trầm, càng là làm cho người ta sợ hãi: "Tần tổng, xảy ra chuyện rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.