Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 52: Hành lý nhỏ trên lưng




Bởi vì không thể xác định vị trí của mình, hoàn cảnh xung quanh cũng cơ hồ nhìn không ra có gì thay đổi, năm người Vân Khuyết tông dự định tùy ý chọn một phương hướng rời khỏi, mà quyền lợi phương hướng lựa chọn là giao cho Mặc Bạch.
Về phần tại sao là đi theo Mặc Bạch, đó là bởi vì đại sư huynh này có có một loại chấp nhất và cảm ứng kỳ diệu với trân bảo, mặc dù Mặc Bạch không biết đường, nhưng  trong đại trận này căn bản không cần biết đường.
Mấy người ý chí chiến đấu tràn đầy, đang muốn rời đi, đột nhiên Long Tiểu Chi nhẹ giọng quát một cái, sau đó hít hà không khí chung quanh, mở cánh ra, trực tiếp bay đi một cây cổ thụ gần đó, bốn người khác đuổi theo sát, chuyển qua mấy thân cây to lớn, một mảng tường hoa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Bạch Cẩm Thực Trùng Đằng! Thực vật ăn thịt vô cùng hiếm thấy, đóa hoa to cỡ bàn tay màu trắng ưu nhã mà thuần khiết, giữa bốn cánh hoa trung gian dính đầy mật hoa của nhụy hoa, nhưng thật ra mật hoa là một loại thuốc mê cực mạnh, khiến côn trùng tham ăn và động vật loại nhỏ từ từ suy yếu, sau đó nhụy hoa chậm rãi cuốn lấy côn trùng, cũng đâm nhụy hoa vào trong cơ thể côn trùng, chậm rãi tiêu hóa côn trùng không còn sức giãy giụa.
Gốc cây Bạch Cẩm Thực Trùng Đằng hình như rất lâu năm, leo lên thân cây cao ngất, đã cao đến hơn mười thước, toàn bộ cành cây đều lá cây màu xanh và đóa hoa màu trắng.
Long Tiểu Chi biết rõ loại linh thực này, bởi vì mật hoa Bạch Cẩm Thực Trùng Đằng là một loại tài liệu luyện đan, mà Bạch Cẩm Hoa sở dĩ được gọi là Cẩm*, cũng là bởi vì hoa cánh hết sức đặc biệt, vô cùng dẻo dai, là tài liệu luyện chế túi đựng đồ rất tốt, thậm chí không cần vật phẩm khác phụ trợ, có thể giam cầm không gian, mà không bị xé nứt.
*cẩm là gấm nhé, còn đằng là dây leo, Bạch Cẩm Thực Trùng Đằng là dây leo gấm trắng ăn côn trùng
"Thật sự là được đến không hề phí công phu, đây cũng coi như là thắng ngay từ trận đầu, nhờ có Tiểu Chi sư muội, hương hoa bạch cẩm hoa này đối với tu sĩ nhân loại mà nói quá nhẹ, nếu như không phải Tiểu Chi sư muội phát giác, chúng ta sẽ bỏ qua mất rồi." Đan Nghĩa Khanh không nghĩ tới vừa nãy còn đang nghĩ đi đâu tìm tài liệu chế tạo linh khí trữ vật, kết quả còn chưa đi tìm, đã phát hiện gần chỗ bọn họ truyền tống tới.
Một canh giờ sau đó, năm cái túi đựng đồ ra lò, màu túi đựng đồ sắc là màu trắng tinh như Bạch Cẩm Hoa, hơn nữa chất cũng giống gấm vóc, bóng loáng xinh đẹp, bên trên còn có phù văn của trận pháp, xem ra vô cùng tinh xảo.
Long Tiểu Chi cũng được cầm một cái túi đựng đồ nho nhỏ, vừa hợp mang trên lưng, Đan Nghĩa Khanh cố ý để lại sợi tơ trên túi đựng đồ của Long Tiểu Chi, để buột trên người, quả thực không có biện pháp, tay nghề không tinh, không thể luyện chế ra loại thích hợp cho Long Tiểu Chi cầm trong tay.
Nguyễn Thanh Tuyết nhận túi đựng đồ, buộc túi đựng đồ cho Long Tiểu Chi đang đứng trên lòng bàn tay Hoa Vũ Lâu, ngón tay khéo léo làm thành một nút thắt xinh đẹp trước người Long Tiểu Chi, nhưng dù như thế, nhìn qua Long Tiểu Chi cũng dáng vẻ cõng hành lý trên lưng chuẩn bị đi xa.
Nhìn Long Tiểu Chi cõng hành lý nhỏ, Hoa Vũ Lâu vất vả cố nén cười, dáng vẻ này thật khiến người ta thích, giống như bé con giận dỗi người lớn bỏ nhà trớn đi, mặt bánh bao nghiêm túc như muốn nói: Ta không có làm loạn, ta muốn ra ngoài, đừng cản ta!
Tự nhiên Hoa Vũ Lâu không dám cười đi ra, nếu không chắc chắn Long Tiểu Chi sẽ xù lông. Nhưng nhìn Long Tiểu Chi trên lòng bàn tay mình, đang nghiêng đầu cố gắng túm áo choàng nhỏ, Hoa Vũ Lâu tâm trạng tốt giúp Long Tiểu Chi sửa sang lại áo choàng, đỡ cho lúc bay lên cánh bị trở ngại.
Không gian trong túi đựng đồ có hạn, nhưng trong thời gian bảy ngày muốn lấp đầy cơ hồ là chuyện không thể nào, mặt Mặc Bạch không chút thay đổi bóp túi đựng đồ, nhưng Long Tiểu Chi suy đoán, nhất định đại sư huynh đang ghét bỏ, vì sao túi đựng đồ này không phải màu vàng kim.
Trang phục Vân Khuyết tông là thống nhất, sau khi Mặc Bạch trở về tự nhiên cũng cần đổi quần áo như vậy, nhưng trên áo trắng của Mặc Bạch bạ trải rộng đồ án màu vàng kim hoa mỹ đại khí, hoa văn tản ra, cứng rắn ép màu trắng thanh nhã xuống.
Tiếp đến, mấy người Vân Khuyết tông dưới sự hướng dẫn của Mặc Bạch bắt đầu hành trình tìm kiếm trân bảo. Kỳ thật nếu Long Tiểu Chi muốn tìm bảo vật cũng vô cùng đơn giản, đại trận này đã tồn tại mấy vạn năm, linh thực có linh thức trong trận tự nhiên không ít, chỉ cần Long Tiểu Chi dùng uy áp tìm kiếm, từ trong miệng linh thực có thể biết tin tức trân bảo gần đó.
Nhưng Long Tiểu Chi lại không làm như thế, bởi vì nàng phát hiện quả thực Mặc Bạch là thiên tài trong phương diện tầm bảo, hơn nữa Vân Khuyết tông không chạm vào yêu linh có linh thức, đương nhiên, ngoại trừ tình huống bị công kích.
Mặt khác, Thanh Đan Môn và Thương Lan tông cũng thành công gặp nhau, đoàn người đang dựa theo tài liệu của Thương Lan tông, đi về vị trí Cửu Vân Trọng Lâu, tốc độ trên đường không nhanh, cũng vốn định thu thập một chút vật tư dọc đường, nhưng mà kỳ lạ phát hiện, những thứ được gọi là trân bảo linh vật quả thực ít đến thương cảm.
"Chư vị không cần nản chí, chắc là nồng độ linh lực thế giới đầu tiên không đủ, như thế, chúng ta vẫn là mau chóng đi thế giới trên thì tốt hơn." Lần này dẫn đầu Thương Lan tông là một trưởng lão Nguyên Anh kỳ, thực lực và kinh nghiệm đều là đứng đầu, trừ đó ra, Thương Lan tông còn có hai đệ tử Nguyên Anh mới vào, và Lam Thanh Hàm.
Tự nhiên Tần Tông Nguy không thể nào bỏ mặc đồ nhi yêu dấu của mình, hắn hao phí rất nhiều đan dược trân quý mới chữa trị kinh mạch Lam Thanh Hàm, nhưng không có đan dược siêu phẩm phụ trợ, cuối cùng vẫn còn một chút không hoàn mỹ.
Lam Thanh Hàm so với lúc trước, sự không đếm xỉa trong mắt đã biến mất hầu như không còn, trận giao đấu lôi đài Kim Đan kỳ đích xác đả kích hắn quá lớn, nếu như không đánh bại Nguyễn Thanh Tuyết, lửa giận khó tiêu.
Vì vậy, dưới sự hướng dẫn của trưởng lão Nguyên Anh kỳ, Thương Lan tông và Thanh Đan Môn đi đến tiểu thế giới thứ hai.
"Tiểu thế giới thứ hai có nhiều thanh trúc, hướng tây nam rừng trúc có một mảnh linh măng, hấp thu chín thành linh lực của tiểu thế giới thứ hai, cũng có thể nói là tinh túy của thế giới này, linh lực ẩn chứa trong linh măng vô cùng tinh khiết, cũng là tài liệu luyện đan thượng hạng, Thương Lan tông cách mỗi mười năm sẽ thu thập một lần, lần này có đạo hữu Thanh Đan Môn đồng hành, Thương Lan ta cũng không keo kiệt, chia năm năm thế nào?"
Vừa đi tới chỗ linh măng, trưởng lão Nguyên Anh của Thương Lan tông vừa bày tỏ với Thanh Đan Môn, dù sao giao hảo với một đan môn, đối với Thương Lan tông chỉ có chỗ ích lợi mà không chỗ xấu.
"Nếu vậy, thì tạ ơn Tần Phong trưởng lão." Bởi vì Thanh Đan Môn chỉ đoạt một đài chủ luyện đan lôi đài, chỉ có ba người tiến vào đại trận, một trưởng giả Nguyên Anh kỳ Thanh Hành Vân, một đại đệ tử Thanh Tuế Nguyên Thanh An, còn có một là Giải Mật Nhi.
"Là phía trước đó, thanh măng này toàn thân xanh biếc, cơ hồ ở trạng thái hơi mờ, dù là bề ngoài hay là linh lực đều không thể bắt bẻ, hôm nay là ban ngày, nếu là ban đêm, linh măng còn sẽ bởi vì linh lực quá nồng nặc mà phát sáng, xa xa nhìn lại, giống như đầy sao rơi xuống đất, tựa như..."
Lời nói Tần Phong đột nhiên nghẹn trong cổ họng, sững sờ đứng ngay tại chỗ, nhìn qua một mảnh hố cạn trước mặt, hình như phản ứng không kịp xảy ra chuyện gì.
"Ai! Là ai!" Chỉ chốc lát sau, trong nháy mắt Tần Phonglấy lại tinh thần  nổi giận, linh măng lại bị người ta nhanh chân đến trước, hơn nữa một cái cũng không để lại cho bọn họ, xem dáng vẻ bùn đất, hình như đã có một thời gian, điều này sao có thể!
Về việc nắm chắc vị trí tâm trận, không ai có thể vượt qua Thương Lan tông, trừ phi đội ngũ kia trùng hợp bị truyền tống đến gần tâm trận.
"Tần trưởng lão không cần tức giận, có lẽ là có người đúng lúc truyền tống đến gần tâm trận, đến thế giới thứ hai trước là chúng ta một bước, linh măng mặc dù đáng tiếc, nhưng càng đi lên, đẳng cấp và độ hiếm có linh vật lại càng cao." Suy nghĩ của Thanh Hành Vân hiển nhiên tương tự Tần Phong, lời nói này cũng quả thực trấn an Tần Phong trên trình độ nhất định.
"Nói không sai, như thế, chúng ta lại đến tiểu thế giới cao hơn là được." Tần Phong gật gật đầu, một khắc cũng không dừng dẫn đầu mọi người đi tới tâm trận.
Mà bên kia, Long Tiểu Chi đã thế giới thứ tư đang ôm một viên măng nhỏ hơn mình quan sát, sau đó lặng lẽ ngẩng đầu nhìn mấy người khác đang tĩnh tọa, a ô một ngụm cắn vào.
Vốn là mấy người Vân Khuyết tông là không có ý định thu thập sạch sẽ như thế, nhưng cùng nhau đi tới, đụng phải yêu linh có linh thức không ít, tự nhiên cũng hiểu rõ cách mỗi mười năm Thương Lan tông cũng sẽ tiến hành một lần quét sạch trong đại trận, lấy bảo đảm lợi dụng lớn nhất tài nguyên của đại trận, dứt khoát có thể thu đều thu.
Lúc Thương Lan tông phát giác bị người ta nhanh chân đến trước, thì nhanh chóng đến thế giới thứ ba, sau đó thứ tư, thứ năm... Chờ năm ngày sau đến tầng thứ bảy, coi như là lại chậm hiểu, cũng ý thức được không thích hợp, lý do trước kia đã hoàn toàn không thể đang an ủi bản thân mình, coi như là vận khí tốt hơn, cũng không thể nào đi trước bọn họ bảy tiểu thế giới liên tục.
Đến tột cùng là ai liên tục đi trước bọn họ, vơ vét vật tư trong đại trận không còn gì, hơn nữa tay chân vô cùng sạch sẽ, cái gì cũng không có lưu lại, giống như trân bảo đều mọc chân chạy trốn.
"Đến thế giới thứ tám!" Sắc mặt Tần Phong âm trầm ra lệnh, hai đệ tử Nguyên Anh kỳ khác do dự một chút."Thế giới thứ tám nguy cơ trùng trùng, cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ, hơi không cẩn thận cũng sẽ mất mạng, hơn thế, hơn nữa tâm trận Cửu Trọng thí luyện đại trận là truyền tống đơn hướng, một khi lên thế giới thứ tám, thì giống như tự cắt đứt đường lui."
"Như thế nào, sợ hãi?" Tần Phong cười nhạo một tiếng, "Cùng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, bọn họ đi được, vì sao chúng ta không đi được, ai nói không có đường lui, còn hai ngày nữa thì đại trận sẽ tự động truyền tất cả tu sĩ ra ngoài, đây không phải đường lui tốt nhất sao, hơn nữa các ngươi nghĩ kỹ, tổn thất thảm như vậy, cơ hồ toàn bộ đại trận thí luyện đều bị lấy hết, nếu thua trận thí luyện, tông môn sẽ tha ai!"
Hai đệ tử Nguyên Anh sơ kỳ nghe vậy thì sắc mặt cũng hết sức khó coi, sau khi cân nhắc, cũng lựa chọn liều mạng một phen, còn như Lam Thanh Hàm thì không cần hỏi, ý chí chiến đấu điên cuồng trong mắt của hắn từ lúc tiến vào Cửu Trọng thí luyện đại trận chưa từng biến mất.
Tần Phong giải thích rõ dự định Thương Lan tông, Thanh Đan Môn cũng quyết định đi vào thế giới thứ tám.
Sáu canh giờ sau đó, đoàn người Thương Lan tông và Thanh Đan Môn lên thế giới thứ tám, cũng không ngừng lại, đi thẳng đến tâm trận, thu hoạch dọc đường cũng không để ý tới, cứ canh giữ ở tâm trận, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.
Lấy tình huống trước mắt, đội ngũ có thể liên tục đi trước bọn họ thực lực không yếu, hơn nữa biết rõ chỗ tâm trận, đội ngũ này sao lại buông tha cho cơ hội đi vào thế giới thứ chín, dù không tính đến thế giới thứ chín, linh lực gần tâm trận cũng sẽ dựng dục ra số lượng lớn linh vật, những người kia tất nhiên sẽ đến đây thu thập.
Động tác Thương Lan tông cực nhanh, không thể không nói, trong Thương Lan tông cũng là nhân tài đông đúc, tu sĩ tinh thông trận pháp tự nhiên cũng không ít, qua thượng ngàn năm suy đoán, cuối cùng dự đoán ra quy luật vị trí tâm trận biến đổi, bởi vì vậy, tốc độ tìm kiếm tâm trận còn không ai bằng, hơn nữa lúc bọn họ tiến vào truyền tống trận có động tay động chân, đệ tử trong môn đều mang linh khí trữ vật rất lớn, tài nguyên sau này sẽ không thiếu.
Chỉ là tiến vào đại trận đã sáu ngày, thu hoạch lại ít đến thương cảm, cản giác bị người ta đè đầu còn không biết là ai cơ hồ ép điên người, đúng là quá nghẹn khuất!
Bọn họ lòng tin tràn đầy, chuẩn bị sung túc, thậm chí liên thủ với Thanh Đan Môn, chuẩn bị một lần hành động đoạt lấy thắng lợi của Nam Cảnh tỷ thí, kết quả lại bị người ta vung tay, một bàn tay một bàn tay đánh lên mặt, còn không biết là ai đánh, loại cảm giác này, đổi lại là ai, cũng sẽ sụp đổ.
Mấy người Thương Lan tông và Thanh Đan Môn phân tán ẩn giấu gần tâm trận, không chỉ là Thương Lan tông bị tức điên, Thanh Đan Môn cũng nghẹn khuất không thôi, Thanh Tuế Nguyên coi trọng lần Nam Cảnh tỷ thí này bao nhiêu bọn họ đều nhìn thấy, đây cũng là do đại trận có hạn chế đẳng cấp, nếu không Thanh Tuế Nguyên sẽ không để ý mặt mũi, trực tiếp tự mình vào trận.
Nguyên thần tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trở xuống không thể phóng ra ngoài, chỉ cần giấu giếm hơi thở của mình, sẽ rất khó bị người phát hiện, cùng nhau đi tới, vật tư của thế giới thứ tám này hình như còn chưa bị thu thập, giải thích rõ lần này bọn họ cuối cùng đi trước.
Lửa giận mãnh liệt khiến bọn họ sau khi bôn ba mấy ngày sau vẫn còn nâng tinh thần gấp trăm lần, tập trung tinh lực cao độ nhìn chăm chú vào gần tâm trận, không có thu tập được vật tư không sao, chỉ cần cướp về là được, còn người hả, giết chết là tốt nhất, giết không được cũng không sao, quy tắc thí luyện tông môn tương đối rõ ràng, chỉ xem kết quả, quá trình như thế nào không quan trọng.
_hết chương 52_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.