Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 16: Thành cổ




Hình như dưới Kính Đàm đối diện cửa thành thành cổ, vị trí mấy người đã vô cùng gần mặt đất, chỉ thấy trên tường thành, cứ cách một đoạn, như được sắp xếp sẵn mà có võ tướng mặc khôi giáp màu đen đứng thẳng, tay võ tướng cầm Phương Thiên Họa Kích, trên mặt mang mặt nạ bằng sắt màu đen, chỉ có vị trí đôi mắt có hai điểm trống rỗng đen ngòm.
"Đây là người thật sao?" Một tu sĩ của Mặc Đan Môn nhỏ giọng hỏi. Những võ tướng này vẫn không nhúc nhích, ngực cũng không phập phồng vì hô hấp, dường như khung sắt được áo giáp dựng lên.
"Là người thật, các ngươi xem tay bọn họ cầm binh khí, hiển nhiên chết đã lâu." Nguyễn Thanh Tuyết quan sát vô cùng cẩn thận, □□ ở bề ngoài tay những võ tướng này đã mất nước, ở trong hoàn cảnh không có nước biến thành màu nâu đen, làn da bó chặt xương cốt, giống như bộ xương, tay nắm vũ khí lại vẫn có vẻ dày rộng mạnh mẽ.
Vị trí mấy người hạ xuống ở trước cửa thành, trên cửa thành như có người dùng đầu bút lông bén nhọn khắc hai chữ to: Cổ Mạch!
Hai chữ kia không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, hiện thời nhìn lại chữ bằng bút cứng cáp mạnh mẽ như cũ, mỗi chữ mỗi nét đều phảng phất được người dùng kiếm phong bổ đục mà thành.
Mấy người chậm rãi rơi xuống đất, mũi chân Hoa Vũ Lâu vừa mới chạm mặt đất, Long Tiểu Chi đã chống đỡ không nổi, cánh biến mất, tự động hóa thành áo choàng nhỏ, cả người vô lực từ té xuống cổ áo Hoa Vũ Lâu.
Phàm Tâm ở sau lưng Hoa Vũ Lâu, thấy vậy lập tức duỗi tay đón Long Tiểu Chi. Từ lúc vào đáy đầm, cho tới bây giờ đứng trước cửa thành cổ thất lạc này còn chưa tới một canh giờ, mấy người lại đều trải qua cánh cửa sinh tử, hiện giờ bình tĩnh lại, thật sự là hoàn toàn không còn sức lực.
"Tiểu Chi không có sao chứ."
"Tiểu Chi không có sao chứ."
Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu lập tức xông tới, chỉ thấy Long Tiểu Chi mềm mại nằm sấp nằm sấp sau đó ngóc thẳng đầu trong lòng bàn tay Phàm Tâm, mắt to gần muốn khép kín, trong miệng còn nhất quyết không tha vô lực châm chọc."Ngươi đích xác quá nặng." Nói xong ngã sấp trên tay Phàm Tâm lập tức ngủ mất.
Ba người nhất thời dở khóc dở cười, Phàm Tâm giơ cao lòng bàn tay, dùng linh lực kiểm tra Long Tiểu Chi."Không có việc gì, chỉ là linh lực tiêu hao quá độ, khả năng tiến hóa cánh thành lớn đối với tử điệp ấu sinh kỳ là vô cùng khó khăn, nhưng đây này cũng là cơ duyên của nàng, ít nhất nàng về sau tỷ lệ đi vào kỳ trưởng thành gia tăng."
Đúng như Phàm Tâm đã nói, tâm trạng tu hành là nhân tố rất mấu chốt, lúc ngươi chưa bước ra một bước, tất cả mọi thứ không biết đều là vật cản. Long Tiểu Chi có thể trong lúc khẩn cấp mà tiến hóa cánh, đã là vượt qua một đạo tâm cảnh.
Nguyễn Thanh Tuyết cầm ra một cái chén ngọc khác mà mình chuẩn bị, bên trong trải sẵn chăn nệm mềm mại, phía trên còn có một áo ngủ bằng gấm lớn chừng chiếc khăn tay.
"Nhị sư huynh, huynh chuẩn bị lúc nào?" So với Nguyễn Thanh Tuyết tỉ mỉ, Hoa Vũ Lâu lập tức cảm thấy tự ti mặc cảm, hắn cảm thấy mình đã vô cùng để ý Tiểu Chi, dù đi nơi nào cũng không quên sưu tầm mỹ thực cho tiểu tử điệp nhà mình, lại không chu đáo bằng Nguyễn Thanh Tuyết như cũ. Mà hiện thời, Tiểu Chi còn bởi vì linh lực mình tiêu hao quá độ, trong lòng Hoa Vũ Lâu chua xót khó hiểu.
Nguyễn Thanh Tuyết vỗ vỗ bả vai Hoa Vũ Lâu."Không nên suy nghĩ nhiều, đệ chỉ là còn đang trưởng thành." Nguyễn Thanh Tuyết tin tưởng, chỉ cần qua vài năm, nhất định Hoa Vũ Lâu có thể trở thành một người ưu tú mà tỉ mỉ, điều hắn cần chỉ là thời gian.
Hoa Vũ Lâu nghiêm túc gật gật đầu, đang lúc cảm động đột nhiên nghe Nguyễn Thanh Tuyết tiếp tục nói.
"Sư đệ, gần nhất có phải đệ ăn hơi nhiều hay không? Hình như béo lên."
Hoa Vũ Lâu: "..."
Nhị sư huynh, huynh có phải bị thứ kỳ lạ gì nhập vào hay không, đây thật không phải phong cách của huynh.
Lúc ba nhân nói chuyện, ba người Mặc Đan Môn đứng một bên quan sát, thấy ba người Nguyễn Thanh Tuyết xem trọng một con tử điệp nho nhỏ như vậy thì khó tránh khỏi thấy lạ, nhưng nghĩ đến mình cũng nhờ con tử điệp kia mới có một đường sống, cũng lập tức thu lòng khinh thị.
"Thanh Hàn xin tạ ơn Nguyễn đạo hữu trước, ân cứu mạng, nhất định khắc sâu trong lòng." Tính tìnhMặc Thanh Hàn  vô cùng trong trẻo lạnh lùng, việc này có quan hệ với linh căn của hắn, Mặc Thanh Hàn là hiện đảm nhiệm đệ tử duy nhất của môn chủ Mặc Đan Môn, là băng thuộc tính thiên linh căn, hơn nữa dung hợp Cửu U nghiệp hỏa, ngọn lửa bùng cháy đầy địa ngục trong truyền thuyết.
Theo sát Mặc Thanh Hàn, hai tên đệ tử Mặc Đan Môn khác Dư Thiên Tẩy, Dư Thiên Trần cũng cúi đầu thở dài, cung kính biểu đạt lòng biết ơn với Nguyễn Thanh Tuyết, hai người này là huynh đệ cùng huyết thống, lại cùng là đệ tử nội môn của Mặc Đan Môn.
"Người ba vị cần cảm tạ là Tiểu Chi, nếu như không phải nhờ Tiểu Chi phát hiện không gian dưới đáy đầm này, cho dù có bích thủy châu, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì." Lúc nãy ở đáy đầm Kính Đàm, mắt thấy ánh sáng sấm sét trong miệng ngân giao tỏa ra rực rỡ, đột nhiên Long Tiểu Chi lại biến mất dưới đáy đầm.
Trên người Nguyễn Thanh Tuyết mang bích thủy châu mà trước khi đi Hiên Khâu Thiên Giác đưa cho, việc này rất tiện lợi cho bọn họ hành động trong nước, bích thủy châu chẳng những gánh chịu một bộ phận sức nổi Kính Đàm, cũng có một chút tác dụng dẹp loạn với mạch nước ngầm hỗn loạn.
"Hơn nữa tình huống hiện giờ, chúng ta cũng không thể xem như đã thoát khỏi khốn cảnh, ngân giao kia không theo chúng ta xuống, có lẽ chỉ là đang chờ đợi kim liên hoàn toàn trưởng thành, tình huống tốt hơn một chút chính là ngân giao không thể xuống, nhưng ngôi thành Cổ Mạch chưa từng nghe qua này chỉ sợ cũng không phải là chỗ an toàn." Nguyễn Thanh Tuyết tỉnh táo phân tích.
"Mặc dù ta cũng không hoàn toàn hiểu biết lịch sử nam cảnh, nhưng thành trì hùng vĩ như thế nếu như tồn tại, nhất định sẽ để lại một dấu vết khó xóa đi trong lịch sử, những võ tướng trên thành kia, người mặc khôi giáp, vũ khí cầm trong tay cũng có linh lực không ổn định, rõ ràng không phải là người phàm, hơn nữa tâm pháp và khẩu quyết sử dụng loại vũ khí Phương Thiên Họa Kích này phần lớn thất truyền, hiện thời người sử dụng lác đác lơ thơ."  
Phàm Tâm vô cùng tán thành phân tích của Nguyễn Thanh Tuyết, mấy người mượn thời gian tu chỉnh dùng linh đan tĩnh tọa khôi phục."Trong phương diện sử tập, thư tịch phật môn được cho là toàn diện, tiểu tăng cũng thường xuyên lật xem, nhưng trong vạn năm, chưa từng nghe qua vương triều hoặc tông môn dùng Phương Thiên Họa Kích làm vũ khí, hơn nữa cho dù là tu sĩ, đến tột cùng là loại tu vi nào mới có thể mở ra một không gian lớn như thế dưới sơn mạch Hằng Đoạn này?"
Một tòa thành dưới đất vốn là không thể tưởng tượng nổi, huống chi là xây dưới sơn mạch Hằng Đoạn nguy hiểm tầng tầng, cho dù nơi đây chỉ ngoài rìa dãy núi, cũng là nguy cơ trùng trùng.
Hơn nữa cửa thành lại nằm ngay dưới Kính Đàm, đáy đầm lại có Cửu Cảnh Kim Liên một con ngân giao có thể phát ra long tức công kích, thực lực như thế, chính là Tư Thủy thành tư sản cực hùng hậu của nam cảnh cũng không theo kịp.
"Bất kể thế nào, nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta còn cần mau chóng tìm kiếm lối ra khác." Nguyễn Thanh Tuyết luôn cảm thấy ngôi thành Cổ Mạch này cho người ta ảo giác nó đang bi thương kêu khóc, khiến người ta có xúc động rơi lệ, cảm giác này đích xác không thể nói rõ.
Sáu người một yêu nghỉ ngơi hồi phúc một lát, cảm giác sức lực và linh lực đều khôi phục hơn phân nửa, Long Tiểu Chi cũng vân vê mắt bò dậy, không thể đẻ người khác mang mình đi mãi, dù sao trong thành cổ này không biết có nguy hiểm hay không.
"Nếu như Tiểu Chi buồn ngủ, có thể tiếp tục an giấc ở chỗ này của ta." Nguyễn Thanh Tuyết giơ ngón tay chỉ tà áo mình, nhìn mắt Long Tiểu Chi rưng rưng, ngáp không ngừng, rất khó có người không mềm lòng.
Long Tiểu Chi lắc lắc đầu, vô thức muốn bay lên, nhưng cánh vừa mới mở ra, mũi chân chĩa xuống đất, nhảy lên khỏi mặt đất, lập tức bị áp lực trầm trọng ngăn chặn, lại cắm đầu ngã về trong chén.
Hoa Vũ Lâu đưa tay nâng Long Tiểu Chi lên, đặt trên bờ vai mình."Bay không nổi thì không cần cậy mạnh, ta mang ngươi."
"Mới không phải, là không gian này giống như không bay được, ta mới không nặng." Long Tiểu Chi níu lấy tóc Hoa Vũ Lâu giải thích.
Thấy vậy, Phàm Tâm giải thích."Hẳn là thành cổ này bố trí cấm chế bay trên không, cấm chế này ở một số thành trì lớn cũng có, chỉ có quân đội được phê chuẩn đặc biệt hoặc là người có thân phận đặc biệt mới có thể phi hành."
Đứng dưới chân thành, mấy người mới phát hiện mình thật nhỏ bé, cửa thành này cao chừng hai ba mươi thước, độ dày tường thành cũng có sáu bảy thước, kim loại bóng loáng hiện ra màu đen trên cửa thành đúc thành hình mãnh thú lập thể, cửa thành mở rộng ra, dường như đang chờ đợi ai đó trở về.
Hai bên cửa thành, còn có hai tượng đá mãnh thú khổng lồ, ước chừng có ý trấn thủ cửa thành, mãnh thú hình thể khổng lồ, mắt hung tợn răng nanh sắt nhọn.
Dưới cửa thành còn đứng hai hàng võ tướng, vũ khí cũng không khác biệt người trên tường thành. Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng bước chânrất nhỏ cơ hồ không nghe được của mấy người, đi giữa hai hàng võ tướng, có cảm giác bị đôi mắt như lỗ đen kia nhìn chăm chú.
"Tiểu Chi làm sao phát hiện dưới đáy đầm có không gian?" Bầu không khí quả thực quá im ắng, Hoa Vũ Lâu sợ Long Tiểu Chi quá khẩn trương, muốn dời đi sự chú ý của nàng, nếu không tóc mình khả năng sẽ bị kéo trọc hết.
Long Tiểu Chi nhẹ nhàng khụ một cái, buông một lọn tóc tay mình siết chặt, giọng nói nghe vô cùng trấn định."Ta đúng lúc thấy hoa mẫu đơn biến mất trong lớp cát dưới đáy đầm, nhưng không nhìn thấy tán tu kia. Không nghĩ tới lớp cát dưới đáy đầm không dày, lại chỉ là có thể đi vào không thể ra, ta ở phía dưới cứ đào lên trên, liên tục đào mà không lộ đầu ra được, sau đó các ngươi xuất hiện."
Long Tiểu Chi nghiêng đầu nhìn nhìn gò má Hoa Vũ Lâu, trên đó còn có vài vết cào dài nhỏ, yên lặng cúi đầu xoay ngón tay, giả bộ như cái gì cũng không nhìn thấy.
Làm sao Hoa Vũ Lâu có thể không nhìn thấy Long Tiểu Chi lén lút, hắn không để ý vết cào Long Tiểu Chi gây ra, nhưng dáng vẻ ta không có làm chuyện xấu, ta thật biết điều của Long Tiểu Chi đích xác khó gặp, không khỏi muốn trêu chọc một phen.
Hoa Vũ Lâu đưa thay sờ sờ gò má mình, giọng nói có chút trầm trọng."Tiểu Chi, ta biến thành thế này, sợ là phải tuổi già cô độc cả đời, ngươi phải chịu trách nhiệm, về sau lớn lên làm vợ cho ta nhé."
Long Tiểu Chi nghe vậy, trong nháy mắt nhíu mày nhỏ, thậm chí còn nghiêm túc quan sát thương thế Hoa Vũ Lâu, giống như tin là thật. Những người còn lại cũng không nói ra, ào ào buồn cười, xem náo nhiệt, muốn xem bé tử điệp này cuối cùng sẽ làm sao.
Chỉ thấy Long Tiểu Chi rối rắm một trận, sau đó đưa ra tay mập trấn an vỗ vỗ gò má Hoa Vũ Lâu, giọng nói đều mang ba phần uất ức."Ta không muốn làm vợ ngươi đâu, về sau ta dưỡng lão đưa tang cho ngươi được không?"
"Phốc! Ha ha ha..." Không biết là ai nhịn không được trong nháy mắt cười ra tiếng.
Hoa Vũ Lâu cảm thấy mình dường như bị sét đánh trúng, trán tràn đầy hắc tuyến.
Long Tiểu Chi thấy vậy vụng trộm nghiêng đầu, lặng lẽ tránh đi ánh mắt mọi người, làm ra vẻ thâm trầm dùng quả đấm nhỏ che đi khóe môi, trong mắt to tràn đầy giảo hoạt, ai bảo ngươi trêu cợt ta!
_Hết chương 16_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.