Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 10: Hoa mẫu đơn




Ủy thác này nhìn như đơn giản, nhưng thật sự không có bao nhiêu người có thể hoàn thành. Kính Đàm* thần bí khó lường, có nhiều trân bảo, tự nhiên có người dùng nhiều sức lực nghiên cứu, lại bởi vì nước hồ kỳ lạ của Kính Đàm mà bị ngăn cản.
*chỗ này trong bản raw cũng là Kính Đàm chứ không còn viết là Kính Hà Đàm nữa, mình nghĩ chắc đây là cách gọi tắt.
Trong Kính Đàm, người tu vi càng cao, sức nổi phải chịu lại càng lớn, mà người tu vi thấp lại không thể nín thở thời gian dài, cũng không cách nào đi xuống quá sâu.
Trước đó, Nguyễn Thanh Tuyết chưa bao giờ đi xuống đáy đầm, nhất là chịu ảnh hưởng của sức nổi, còn do Kính Đàm vô cùng trong suốt, cho dù không thể đến đáy đầm, tình huống dưới đáy đầm vẫn là vừa xem hiểu ngay, cát trắng dưới đáy đầm tỏa ra ánh sáng, trên đó còn có một chút đá vụn và tôm cá dừng chân, Nguyễn Thanh Tuyết nghĩ không ra ủy thác này của Mặc Đan Môn có ý nghĩa gì.
Nghĩ không ra giống Nguyễn Thanh Tuyết có khối người, có người cảm thấy Mặc Đan Môn nắm giữ bí mật của đáy đầm Kính Đàm không muốn người biết, cũng có người cho rằng Mặc Đan Môn bị điên, mới có thể ban bố ủy thác vô nghĩa như thế.
Nhưng mặc kệ thế nào, mê hoặc củaKính Đàm, và hứa hẹn của Mặc Đan Môn hấp dẫn rất nhiều tu sĩ đến đây như cũ, mà đệ tử Mặc Đan Môn cũng đã sớm chờ bên cạnh.
Cửu Cảnh Kim Liên trong Kính Đàm cách mỗi chín năm sẽ kết một hạt sen, mà kim liên lại kỳ lạ hoa không tàn, nhất là lúc hạt sen chín, còn phát ra ánh sáng màu vàng nhu hòa, chiếu rọi Kính Đàm thành một mảnh nước màu vàng kim. Mà sức nổi của Kính Đàm, vào thời khắc kim liên tỏa hào quang là nhỏ nhất, cũng là lúc thích hợp nhất để lẻn vào.
"Mặc kệ thế nào, nếu đã đến, tự nhiên phải thử một lần." Hoa Vũ Lâu đang ở trước cảnh trúc cơ, gặp chuyện này cũng coi như cơ duyên, hơn nữa còn có hạt châu sư phụ cho, chắc hẳn cần dùng đến.
Nguyễn Thanh Tuyết cũng có suy nghĩ như thế, đối với tu sĩ mà nói, đụng phải chính là cơ duyên, nào có đạo lý tránh đi, Nguyễn Thanh Tuyết khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Long Tiểu Chi, không có xem nhẹ ý kiến của Long Tiểu Chi."Tiểu Chi nghĩ sao?"
Còn chưa chờ Long Tiểu Chi trả lời, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng giễu cợt. Bốn người nhìn lại theo tiếng, phát hiện là một nữ tử mặc quần áo màu vàng hoa văn lam, nữ tử thấy bốn người nhìn về phía nàng, cũng không có ý tránh né, chỉ là thần sắc kiêu căng khẽ hừ một tiếng. Bên cạnh nàng còn có vài tu sĩ mặc kiểu dáng áo bào giống vậy, hiển nhiên là cùng một tông môn.
Thấy nữ tử cũng không nói lời nào, bốn người tự nhiên cũng không muốn chọc phiền toái, đang muốn quay đầu lại, một thiếu nữ áo đỏ bên cạnh nữ tử lại đột nhiên liếc Long Tiểu Chi một cái, thần sắc khinh bỉ, mở miệng nói ra."Nhìn cái gì, tử điệp đê tiện."
Thiếu nữ áo đỏ nhìn qua chỉ mới mười hai mười ba tuổi, da trắng như ngọc, môi đỏ như máu, thân hình đan xen hợp lí, bộ ngực đã là xinh đẹp thon thả.
Mà cô gái vừa mới giễu cợt kia cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi tuổi, thấy thiếu nữ mở miệng thì cười khẽ một tiến."Y Vũ cần gì tức giận, bất quá là người xấu hỗn tạp, không có linh thú, nên xem một con tử điệp như bảo bối, buồn cười."
Long Tiểu Chi ngơ ngác, trong những năm này, nàng cũng đã gặp qua rất nhiều sinh vật không hữu hảo, nhưng cơ bản đều là trực tiếp đấu võ hoặc là tùy thời bắt giết, nghiêm túc thì là lần đầu tiên nàng bị người mắng.
Tay Hoa Vũ Lâu đã nắm lấy chuôi kiếm, kiếm ý bén nhọn muốn trút xuống. Mấy người bên cạnh hiển nhiên cũng cảm thấy địch ý của Hoa Vũ Lâu, vài người đệ tử tiến lên ngăn phía trước hai nữ tử.
Long Tiểu Chi lại có động tác trước Hoa Vũ Lâu, chỉ thấy nàng động tác ưu nhã đứng dậy, đứng trên đầu vai Nguyễn Thanh Tuyết, trên mặt bánh bao mềm mại không có phiền não, Long Tiểu Chi duỗi tay nhẹ nhàng sửa sang quần áo màu tím của mình, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra quý khí tự nhiên.
Xung đột vừa rồi của mấy người đã hấp dẫn không ít tu sĩ xung quanh, lúc này nhất cử nhất động của Long Tiểu Chi tự nhiên rơi vào trong mắt mọi người, chúng tu sĩ thấy vậy cũng không khỏi khen một câu, một tiểu yêu thật quý khí.
Không nói nửa năm qua Hiên Khâu Thiên Giác vô tình cố ý dạy bảo, bản thân Long Tiểu Chi cũng là bảo bối tuyệt thế trời sinh, bày ra tư thế hù dọa mấy người vẫn là vấn đề không khó.
"Đê tiện? Ngươi đang nói ta sao?" Giọng nói thanh thúy non nớt như dòng suối róc rách thấm vào ruột gan.
Thiếu nữ Y Vũ kia thấy động tác Long Tiểu Chi không hiểu sao có chút xấu hổ."Nếu không thì sao, ta thân là mẫu đơn, vốn là cao quý, mà ngươi chỉ là một con tử điệp, đừng nói hiện thời ta đã là trưởng thành kỳ, chỉ tính lúc chưa biến hóa, loại tư chất như ngươi này cũng không xứng xuất hiện trước mặt ta."
Y Vũ không cố ý giấu thân phận linh tu của mình, nàng có tông môn phù hộ, tự cảm thấy không cần bó tay bó chân.
Ý tứ cực kỳ nhục nhã trong lời nói của Y Vũ không khiến Long Tiểu Chi luống cuống, ngược lại sắc mặt Nguyễn Thanh Tuyết chậm rãi nặng nề, chỉ nghe Nguyễn Thanh Tuyết dùng giọng điệu ôn tồn tao nhã nói.
"Vị đạo hữu này lo lắng nhiều, tiểu tử điệp nhà chúng ta miệng rất xảo quyệt, không phải mật hoa cực phẩm không ăn, không phải linh mật thượng phẩm không nếm, vị đạo hữu này sợ là cả trung hạ phẩm cũng không tới, sao Tiểu Chi lại xuất hiện trước mặt ngươi chứ."
Ở trong Vân Khuyết tông, tính tình Nguyễn Thanh Tuyết là có tiếng rất tốt, đệ tử trong môn đều nói Nhị sư huynh học tính tình của sư phụ đến vô cùng tinh tế, cũng là người giống sư phụ nhất. Thường ngày, chuyện giao tế cùng người đa phần do Nguyễn Thanh Tuyết chịu trách nhiệm, Nguyễn Thanh Tuyết còn được tặng danh xưng nhã nhặn là công tử Thanh Tuyết.
Nguyễn Thanh Tuyết rất ít khi tức giận, bởi vì tình cảm của hắn vô cùng chậm nóng, Giải Mật Nhi ở Vân Khuyết tông ba năm cũng không được hắn thật sự công nhận, mà Long Tiểu Chi lại trong nửa năm ngắn ngủi chiếm được ba người yêu thích, duyên phận giữa người với người là thật kỳ diệu, đương nhiên cũng không thiếu là do tâm tư Giải Mật Nhi rất nhiều, vì thế Nguyễn Thanh Tuyết không thích.
Mà Y Vũ này đã phạm phải kiêng kị củaNguyễn Thanh Tuyết, thần thái yêu mị, ánh mắt mơ màng, khắp người là khí tức tửu sắc, phương thức tu hành có thể không phải là chính đạo gì, người như thế, ngược lại đến cười nhạo Tiểu Chi mà bọn họ vất vả nuôi nấng nửa năm, không khác gì chọc nghịch lân Nguyễn Thanh Tuyết.
"Mạnh miệng ai không biết nói, vị đạo hữu này nói chuyện cũng không có giới hạn, cực phẩm mật hoa? Nói ra chính ngươi có tin không? Không biết xấu hổ, giả bộ cao quý gì!" Một gã nam đệ tử trước người Y Vũ cơ hồ phun cười, có linh mật thượng phẩm ai mà không để lại cho mình, là gì có ai đầu óc có bệnh cho một con tử điệp không dùng được ăn.
Long Tiểu Chi cũng không cùng hắn cãi cọ chuyện linh mật với mình, ngược lại nhàn nhạt mở miệng."Thân là bách hoa vương thì nên giữ mình trong sạch, lấy đức hạnh của mình làm gương cho bách hoa, thân là linh thực biến hóa, nên làm cảm động và nhớ nhung ân trạch thiên địa, đi đường con đường sạch sẽ. Mà ngươi bất quá mới trưởng thành kỳ, đã nhiễm gió lùa bụi, thần sắc mị hoặc, sa vào □□, trong mắt không có linh cảm, không một chút ung dung hoa quý. Ta nếu là ngươi, ta sẽ không tự xưngmẫu đơn, bởi vì đây không phải là vinh quang của ngươi, mà là từ thể diện, cho dù là một gốc cỏ dại ven đường cũng có ba phần kiên nhẫn, mà ngươi, sớm đã mất bản tâm mẫu đơn."
Giọng trẻ con thanh thúy non nớt không nhanh không chậm, trong lời nói vô tình vũ nhục mà lại trần thuật sự thật, nói năng lại chọc thẳng vào chỗ yếu hại, một đoạn văn của Long Tiểu Chi rơi có thể nói là tuyên truyền giác ngộ, khiến người ta như được cảnh tỉnh.
Ở đây tu sĩ vô luận yêu tu, phật tu vẫn là đạo tu, có thể từ đầu đến cuối kiên trì bản tâm, giữ lại bản thân ngông nghênh lại có bao nhiêu, một đường tu chân dài đằng đẵng không hẹn điểm, tu hành nghịch thiên mệnh đường nhiều chỗ rẽ, sau nhiều lần ma luyện, ngươi biến thành khéo đưa đẩy hay là sắc bén hơn xưa?
Sắc mặt Y Vũ sớm đã đỏ bừng, dường như bị vũ nhục thật lớn, nàng xác thực thông qua phương pháp giao hợp mà tu hành, bởi vì bản thân phẩm chất của nàng chỉ là hạ phẩm, nhờ cơ duyên mới biến hóa, nhưng tu vi tiến triển quá mức thong thả, phí thời gian như thế, chỉ sợ cả đời đều sẽ dừng lại ở ấu sinh kỳ, bởi vì vậy, có đường tắt, tự nhiên nàng chọn phương pháp nhanh hơn.
Trước đây, nàng nhìn hết ánh mắt người đời, chịu đủ khinh bỉ phỉ nhổ, lúc nhìn thấy Long Tiểu Chi tư chất bình bình, lại được người nâng trong lòng bàn tay, lúc nào cũng cẩn thận bảo vệ, ghen ghét chất chứa trong nội tâm cũng lộ ra ra."Ta mất bản tâm? Ngươi cũng chỉ là món đồ chơi, cần gì phải làm bộ cao cao tại thượng cười nhạo ta!"
Long Tiểu Chi nghe Y Vũ oán hận nói, nghiêm túc lắc đầu."Ta không có cười nhạo ngươi, trên người ngươi không có bất kỳ nhất điểm đáng cho ta cười nhạo, chúng ta bản chất bất đồng. Thế giới của ta ấm áp thoải mái, thiện niệm vờn quanh, thế giới của ngươi bén nhọn u ám, * giàn giụa."
Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu nghe này, trong nội tâm tất nhiên mềm mại vô cùng, ngày thường Long Tiểu Chi vô cùng kiêu ngạo, chỉ có dâng lên mỹ vị, mới có thể ngẫu nhiên thưởng cho một cái ánh mắt, miệng lại vô cùng cứng rắn, cũng sẽ không treo lời cảm tạ trên bờ môi, thế nhưng mắt to ngập nước không giấu được tâm trạng không cách nào che giấu ỷ lại càng ngày càng sâu.
Lúc Long Tiểu Chi nói chuyện vĩnh viễn đều có thần thái vô cùng nghiêm túc, khiến người ta không tự chủ được mà lắng nghe, hơn nữa gương mặt bánh bao cực kỳ khiến người ta mềm lòng của nàng, có thể nói dáng điệu thơ ngây, quý khí dư âm. Tiểu yêu huệ chất lan tâm bực này, ai không thích chứ.
Hai tay Phàm Tâm chấp ở trước ngực, niệm câu ngã phật từ bi, rồi nhìn Y Vũ đã sắp giận đến nổ tung nói ra."Hai mắt thí chủ mơ hồ vì bụi bặm, còn mong sớm ngày khám phá, quay về chính đạo."
Bởi vì cái gọi là con mắt ngươi là màu gì, thế giới ngươi thấy được sẽ là màu sắc đó, Y Vũ có thể lấy phẩm chất hạ phẩm biến hóa, sao không phải là người phúc trạch thâm hậu chứ. Nhưng vạn vậtthế gian, không có lúc nào là không thay đổi. Vận mệnh của Y Vũ đã  vì nàng lấy con mắt u ám đối đãi vạn vật mà thay đổi.
Y Vũ cơ hồ muốn giận choáng, hết lần này tới lần khác này tiểu tử điệp này nói chuyện rất được, nhiều lần chọc vào lòng người, lại không mang theo một chữ thô tục, giọng nói tư thái lại vạn phần ưu nhã, Y Vũ nhìn mà nghiếm răng. Muốn cãi lại, lại phát hiện con đường nào cũng bị chặn đến sít sao, có thể nói nghẹn khuất đến cực điểm.
Y Vũ chấm dứt chiến tranh, đệ tử môn phái kia khác tự nhiên không cam lòng, đệ tử Mặc Đan Môn cũng đã mở miệng."Chư vị đạo hữu, còn mong giúp Mặc Đan Môn một món tình mọn, đừng phát sinh tranh chấp tại Kính Đàm." 
Môn phái Y Vũ mặc dù bất mãn, cũng không dám đắc tội Mặc Đan Môn, chỉ có thể thôi.
Phân tranh dẹp loạn, sự chú ý của mọi người cũng chầm chậm dời đi, đương nhiên trước khi dời đi không thể không chú ý tiểu yêu một thân tử y kia một cái.
Mắt Phàm Tâm sáng rực, lần nữa thành khẩn khuyên can."Tiểu thí chủ rất có tuệ căn, nếu có thể tu phật, định..."
Long Tiểu Chi lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói ra."Ta không có tuệ căn gì, chỉ là có người đã dạy ta, đánh người chuyên đánh mặt, mắng chửi người thì nói rõ chỗ yếu, chỉ là hiện tại ta đánh không lại nàng, cho nên chỉ có thể dùng tài hùng biện."
Nghe này, ba người nhất thời cũng không còn gì để nói. Một là vì Long Tiểu Chi thành thực, còn có vì là phương thức dạy bảo của người kia mà bất đắc dĩ.
_Hết chương 10_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.