Nhân Lộ Thành Thần

Chương 57: Một điều ước




Ở một nơi nào đó trên cánh đồng cỏ xanh ngát. Như Yến và Như Nhạn đang nói chuyện với nhau.
“Như Yến muội muội lần này kiếm được bao nhiêu”
“ha ha rất nhiều đủ cho chúng ta tiêu sài cả đời”
“hắc hắc ngu bức, đây là tên thứ mười rồi ha ha...lần này kiếm lớn”
“Vậy sao”
“Đúng vậy”
“Thoải mái sao”
“Thoải mái”
“Kiếm được rất nhiều linh thạch sao”
“Rất nhiều”
Như Nhạn không hiểu tò mò quay ra nhìn Như Yến nói.
“Sao muội hỏi kỳ lạ vậy”
“Muội đâu có hỏi”
“Vậy là ai hỏi...”
Như Nhạn và Như Yến vừa quay đầu, đã thấy Lâm Vũ một mặt tươi cười nhìn bọn họ.
Như Nhạn “Ngươi...”
“Bốp, bốp, bốp...”
Như Yến “A...Cứu...”
“Bốp bốp bốp...”
Một lúc sau, Lâm Vũ ngồi trên tảng đá lớn, còn dưới chân hắn là Như Nhạn và Như Yến. Hai người bọn họ đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập, sưng lên như đầu heo,quỳ trên mặt đất.
“Đại ca, ta sai rồi, hãy tha cho chúng ta đi”
“Đúng vậy, đại ca chúng ta sai rồi...lần sau chúng ta không dám nữa”
Nhìn Như Yến và Như Nhạn nước mắt, nước mũi chảy dòng dòng. Lâm Vũ không khỏi mắng tục. Thế gian mẹ nó quá hiểm ác, chiêu trò lừa đảo ngày càng tinh vi. Đến như vậy cũng có thể nghĩ ra được để lừa linh thạch. Lâm Vũ phục. Hắn phải cam bái hạ phong tự nhận không bằng.
Nếu không phải hắn chợt cảm thấy kì lạ. Tên Như Nhạn và Như Yến đó năm lần bảy lượt lúc nào cũng cố tình nhằm vào hắn. Lúc đầu hắn cũng tưởng do không may. Nhưng về sau khi hắn rời đi mang theo hắc cẩu nấu lẩu cá. Bọn chúng còn cố ý đi theo trêu tức hắn. Đây rõ ràng là cố ý làm vậy vì thế hắn mới bám theo thử xem nhưng ai ngờ. Mẹ nó thế gian quá hiểm ác.
“Đưa hết đồ vật trên người các người ra đây”
“Dạ, dạ”
Rất nhanh tay Như Nhạn cùng Như Yến đều đưa hết đồ vật đáng tiền mình có cho Lâm Vũ. Như Nhạn một mặt tươi cười hỏi.
“Đại ca chúng ta đi được chưa”
“cô gái có thể đi, còn ngươi không được”
“tại sao”
“Trên người ngươi còn quần áo”
Như Nhạn hai mắt đỏ bừng, một mặt tức giận nói.
“sĩ khả sát, bất khả nhục. Chuyện này ta không làm được muốn chém muốn giết tùy ngươi...”
“Bốp Bốp Bốp...”
“Đại ca, tất cả đều là của huynh”
Như Nhạn một mặt tím bầm, sưng lên như đầu heo. Nhưng vẫn tươi cười đưa quần áo của mình cho Lâm Vũ, còn trên người hắn bây giờ chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.
Lâm Vũ cầm lấy, đốt quần áo của tên Như Nhạn thành cho bụi sau đó nói.
“Biến đi”
Tên Như Nhạn nghe vậy như được đại xá, vắt chân lên cổ mà bỏ chạy, rất nhanh liền biến mất.
Vùng Biển Chi Vương, nằm ở tân thế giới. Nơi được thống trị bởi kẻ mạnh. Dưới đáy biển sâu tối tăm, đầy lạnh lẽo, hai vị vua biển cả đang gào thét giận dữ.
“Là ai, là ai dám giết con trai của ta”
Không sai, con cá vàng Lâm Vũ bắt được chính là con trai của côn bằng và cửu đầu xà. Hai con quái vật khổng lồ thống trị tất cả vùng biển trên thế giới. Mọi nơi trên biển, mọi thứ trên biển, mọi sinh vật trên biển đều phải nghe lời bọn chúng. Bọn chúng chính là chúa tể của biển cả.
Trước cơn thịnh nộ của côn bằng và cửu đầu xà. Tất cả các vùng biển trên thế giới đều nổi lên từng cơn sóng dữ, mây đen che kín bầu trời, giông tố nổi lên khắp nơi. Sấm sét điên cuồng đánh xuống như mưa rơi dội xuống mặt biển. Muôn loài đều phải sợ hãi
“hắc cẩu, hôm nay lẩu cá thật ngon”
“Đúng vậy, linh lực như đang dâng trào trong cơ thể, thật thoải mái”
“hắc hắc, ăn một nồi lẩu cá cũng có thể đột phá tới tẩy cốt cảnh. Lẩu cá đúng là bổ mà...tu luyện là dễ”
Lâm Vũ cùng hắc cẩu vừa vui vẻ ăn nồi lẩu cá thơm ngon, vừa thoải mái ngắm nhìn bầu trời. Trong lòng thầm nghĩ lẩu cá thật ngon, lại bổ dưỡng thi thoảng nên ăn nhiều một chút mới được.
Như Nhạn hai mắt đỏ bừng, cả đời hắn chưa từng chịu nhục đến như vậy. Còn con tiện nhân Như Yến thì đang muốn bỏ hắn. Nói hắn vô dụng, bị trấn lột sạch quần áo, nói hắn không xứng đáng làm đàn ông. Đã vậy còn đòi tiền đền bù tổn thất cho cô ta.
“Như Nhạn, ngươi là đồ ngu mà. Chia tay đi, ngươi phải bồi thường tổn thất cho ta, nhìn gì mà nhìn còn không mau đưa tiền đây”
Nhìn con tiện nhân Như Yến đang một mặt giận dữ mắng hắn, Như Nhạn không do dự tuốt kiếm chém liên tục lên người cô ta. Cả không gian đều vang vọng tiếng thét thê lương đau đớn, tiếng máu tươi văng tứ tung, tiếng thịt bị chém nát bét. Nhìn dưới chân con tiện nhân Như Yến đã bị hắn băm thành thịt vụn, máu me be bét chảy đầy trên mặt đất. Như Nhạn không khỏi nở ra một nụ cười điên dại, hai mắt hắn trở lên âm hiểm hơn bao giờ hết. Đừng nhìn hắn là kẻ ngu. Có thể nghĩ ra được kế hoạch như vậy, lại có thể lừa được Lâm Vũ mà là kẻ ngu sao. Đừng nhìn hắn kém cỏi, vô dụng. Vì mạng sống, vì đạt được mục đích hắn có thể làm tất cả, từ bỏ đi tất cả, tâm địa ác độc không từ thủ đoạn, kẻ như hắn mới là đáng sợ nhất. Nhìn về phương hướng Lâm Vũ. Trên mặt hắn nở ra một nụ cười độc ác.
“Đinh xét thấy kí chủ quá ưu tú, hệ thống xin được phép nâng cấp phiên bản mới”
“Đinh hệ thống nâng cấp thành công, chức năng mới cửa hàng xin được phép mở ra, xin kí chủ mời dùng”
Đang nằm trên cánh đồng cỏ xanh mơn mởn, ngắm nhìn bầu trời cao vút thì bên tai Lâm Vũ lại vang lên thanh âm trong trẻo của hệ thống. Cùng lúc đó trước mặt hắn hiện lên một tấm bảng trong suốt, trong đó là từng ô vật phẩm được bầy bán. Điều này làm Lâm Vũ cũng không khỏi tòm mò ghé mắt vào xem.
“Huyết tinh: giết càng nhiều người tu vi càng mạnh”
“Nghịch thiên, nghịch thiên”
“Huyết kiếm: nắm giữ trong tay thoải mái sử dụng diệt thần thể, không lo tác dụng phụ”
“Nghịch thiên, nghịch thiên”
“Huyết ma đan: ăn vào liền vô địch thiên hạ”
“Nghịch thiên, nghịch thiên”
Lâm Vũ lại nhìn vào giá cả của bọn chúng, tất cả đều miễn phí, hắn có thể thoải mái sử dụng, thích dùng lúc nào dùng thì dùng lúc đó, không cần bất cứ yêu cầu gì cả. Tất cả đều là miễn phí, miễn phí toàn bộ.
Đây mới là kim thủ chỉ của người xuyên việt, đây mới là hệ thống thực sự. Không bắt kí chủ phải làm nhiệm vụ này, nhiệm vụ kia. Không bắt kí chủ phải kiếm điểm này, điểm kia. Cũng không bắt kí chủ phải nạp tiền. Cho kí chủ một phát vô địch thiên hạ mà không cần đòi hỏi gì cả, bán đồ đều là miễn phí. Mọi người thử nói xem trên đời này còn có hệ thống nào tốt như này sao, làm gì có.
“Hệ thống, ngươi thật tốt”
“Hệ thống vẫn luôn là người bạn tốt nhất của kí chủ, xin kí chủ cứ yên tâm thoải mái sử dụng”
Lâm Vũ nhìn màn hình nở một nụ cười thân thiện, Hệ thống cũng nở một nụ cười thân thiện đáp lại. Không thể phủ nhận, tình cảm giữa Lâm Vũ và hệ thống thật tốt. Đã cùng nhau nắm tay vượt qua bao nhiêu khó khăn gian khổ. Cùng nhau nắm tay bước qua bao chặng đường chông gai. Tình bạn này thật là đẹp. Thật cảm động.
Lâm Vũ không do dự đưa tay tắt phụt cái màn hình.
“Bệnh thần kinh”
Hắn có điên mới dùng chúng, chưa nói đến những đồ vật đó là thật hay giả. Chỉ cần là đồ của hệ thống chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp. Dùng nó hắn chỉ sợ chưa vô địch thiên hạ đã chết như thế nào cũng không biết.
“Đằng kia”
Bỗng một giọng nói vang lên, hấp dẫn sự chú ý của Lâm Vũ. Lâm Vũ quay đầu lại thì đã thấy tên Như Nhạn mang theo mười mấy tên hoán huyết đang chạy tới, định bao vây hắn cùng hắc cẩu.
Hắc cẩu thấy vậy, liền cong đuôi bỏ chạy, nhưng nhìn Lâm Vũ vẫn còn đứng yên bất động không nhịn được mắng.
“Lâm Vũ, ngươi còn không mau chạy”
“Hắc cẩu, ngươi sợ cái gì”
Lâm Vũ một mặt bình tĩnh từ trong túi trữ vật lấy ra sổ sinh tử nói.
“Đại ca, ngươi đánh bại hết bọn chúng, ta dẫn đại ca đi tìm vô tự thiên thư được không”
Sổ sinh tử cúi đầu xấu hổ nói “Ta không có khả năng công kích, không đánh được ai cả”
“Lần trước chẳng phải đại ca đánh ta đó sao”
“Đó là do ta lợi dụng trận pháp trong Âm Vương Điện, thực chất ta không có khả năng công kích”
Lâm Vũ mộng bức, Hắc cẩu mộng bức.
“Hắc cẩu, ngươi còn không mau chạy”
“Lâm Vũ...ngươi đợi ta với”
Lâm Vũ cùng hắc cẩu nằm trên mặt đất, cuối cùng bọn hắn cũng có thể cắt đuôi được bọn chúng. Từ túi trữ vật lấy ra sổ sinh tử. Lâm Vũ cười hiền hòa nói.
“Đại ca, đại ca có thể trở về Âm Giới được không”
“Tất nhiên là không...uy các ngươi đây là ánh mắt gì”
“Hắc cẩu, đánh nó”
“Bốp Bốp Bốp”
Hắn còn tưởng rằng thánh vật cao quý nhất Âm Giới mạnh ra sao, ngưu bức thế nào nhưng hóa ra hoàn toàn là phế vật, không làm được tích sự gì cả. Hắn giữ lại nó có tác dụng gì.
“Ngươi dám đánh ta...ngươi có biết ta là...”
“bốp bốp bốp”
“Đại ca, ta sai rồi...Đại ca tha cho ta đi. Coi như nể tình ta cứu đại ca thoát khỏi Âm Cung. Đại ca tha cho ta được không”
Lâm Vũ sửa lại mái tóc đen của mình sau đó nhìn sổ sinh tử ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, đây là thánh vật cao quý nhất Âm Giới sao, bao đời Âm Vương đều khao khát muốn có được nó sao. Không phải là giả đi. Sổ sinh tử thì cúi đầu xuống đất trong lòng tràn đầy uất ức. Trước kia nó cao cao tại thượng, ai chẳng muốn nịnh bợ nó. Nhưng bây giờ người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Sổ sinh tử bắt đầu hoài nghi sổ sinh. Nó cảm thấy tương lai thật u ám. Nếu có một điều ước, nó chỉ muốn quay trở về quá khứ để vả vào mặt mình trong quá khứ một cái.
Từ không trung, một chiếc hố đen xuất hiện,trong đó đi ra một cuốn sổ đen kịt,cũ kỹ trông vô cùng bình thường, bay đến trước mặt sổ sinh tử vả cho nó một cái, rất nhanh liền biến mất.
Lâm Vũ mộng, hắc cẩu mộng, sổ sinh tử càng mộng.
Tại một bãi biển nào đó trên trái đất, trong một tương lai nào đó. Một vị nam tử tóc trắng đang phơi nắng.
“Sổ sinh tử, ngươi vừa làm gì vậy”
“Đại ca, ta đi thực hiện điều ước trong quá khứ”
“Vậy sao”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.