Nhân Lộ Thành Thần

Chương 36: Hồn kinh




Một trăm vạn tu sĩ đang tiến về U Ám rừng rậm. Trong đó có chính đạo, có ma đạo, có tán tu, cùng vô số thế lực khác. Chỉ riêng đại đạo cảnh tu sĩ cũng có hơn mười vị, hợp đạo cảnh cũng hơn ngàn người, tầm đạo nhiều như chó, lĩnh vực đầy đất đi.
Trên Như Tâm núi, dưới gốc cây cổ thụ, một tiểu loli cùng một lão giả đang ngồi uống trà nói chuyện với nhau. Tiểu loli không phải ai khác chính là Đại Quả Quả. Người còn lại là một ông lão mặt vuông, tròn. Mặc một chiếc áo vải xám cũ kỹ, khuôn mặt vừa hiền lành lại có vẻ cương nghị. Vị này không ai khác chính là Đại Trí chưởng giáo của Chúng Sinh giáo.
“ Ngươi không đi U Ám rừng rậm sao?”
Trước câu hỏi của Đại Quả Quả, Đại trí chỉ mỉn cười hỏi “ Vậy tại sao ngươi không đi”
Đại Quả Quả bắt chéo hai chân, ngẩng đầu kiêu ngạo trả lời “ Ta không rảnh”
Đại trí chỉ mỉn cười không nói. Khung cảnh trở lên yên lặng.
Sau một lúc, Đại Quả Quả có lẽ không chịu được buồn chán liền nổi nóng hỏi “Ngươi nghĩ chuyện này ra sao, cái tên Đại Trí không phải để trưng đi”
“Vậy chuyện này, các hạ nghĩ thế nào”
Đại Quả Quả nổi giận mắng “ta mà biết, ta còn đi hỏi ngươi sao”
Đại Trí mỉn cười, từ tốn nói “ Người đời cho rằng miệng lưỡi thế gian đáng sợ nhất, lời nói như con dao hai lưỡi. Nhưng tâm chúng ta mới đáng sợ nhất. Lời nói từ đâu mà ra, miệng lưỡi thế gian từ đâu mà ra. Chính là từ tâm chúng ta mà ra.”
Đại Quả Quả không hiểu hỏi “ Việc này có liên quan gì sao?”
“Chúng ta sinh ra vì điều gì, vì sống, vì trả nợ, vì bản thân, vì người khác. Ta không biết. Chúng ta bao giờ chết. Ta không biết. Chúng ta sống vì điều gì. Ta không biết. Nhưng tương lai là do chúng ta tạo nên, số phận nằm trong tay mỗi người. Không ai sinh ra là kẻ ác. Không ai sinh ra là kẻ thất bại.”
“Ý ngươi nói là không tin vào lời tiên tri”
“Ta tin”
Đại Quả Quả nghe xong liền nổi giận mắng. “ Nói đi nói lại vậy là ngươi tin hay không tin”
“ Tương lai sẽ xảy ra, mọi điều chúng ta làm đều dẫn đến tương lai, chúng ta có thể thay đổi tương lai, điều này ai cũng biết. Nhưng điều quan trọng nhất, chúng ta lại không nghĩ đến hành động bản thân sẽ gây ra tương lai ra sao. Đợi khi tương lai đến liệu còn kịp thay đổi.”
“Ngươi nói thì nghe hay lắm, nói lúc nào chẳng dễ hơn làm”
Trước lời trâm trọc của Đại Quả Quả, Đại trí chỉ mỉn cười “Nói thì dễ nhưng bao người dám nói. Không dám nói liệu có dám làm không. Nghĩ ra được mới thành được lời nói. Có mấy ai nghĩ ra được hay không”
“ Nghĩ ra được mới nói được, nghĩ ra được mới làm được. Nhưng bao nhiêu người nghĩ ra được, các hạ nghĩ ra được sao?”
Đại Quả Quả á họng không trả lời được, vì đúng là nàng không nghĩ ra được những lời Đại Trí nói. Nói thì dễ nhưng nàng không nghĩ ra được mà nói. Đã không nghĩ ra được thì chẳng bao giờ làm được cả. Dù không muốn nhưng nàng phải thừa nhận Đại Trí nói đúng.
“Vậy tóm lại là ngươi nghĩ sao về chuyện này”
“Chuyện này ta nghĩ ra sao, đâu quan trọng, thế gian nghĩ thế nào, quan trọng sao. Đúng là đúng. Sai là sai. Đúng đâu thể là sai. Sai đâu thể là đúng.”
“Một Lâm Vũ chết đi, ai chắc chắn Lâm Vũ thứ hai, thứ ba...không được sinh ra. Lòng người bất diệt, Lâm Vũ bất diệt”
Đại Quả Quả nghe vậy, liền quay người rời đi. Nàng phải công nhận một điều Đại Trí nói vô cùng đúng “Lòng người bất diệt, Lâm Vũ bất diệt”.
Đợi Đại Quả Quả rời đi về sau, Đại Trí mới thở dài nhìn ngắm cây cổ thụ nói “ Thế gian có trắng,có đen, luôn có người lợi dụng màu đen để thỏa mãn bản thân, nhưng đâu biết rằng màu đen là một ngọn lửa thiêu rụi tất cả”
Hoàng Minh Tín ngồi trong đại điện. Lòng người như mò kim đáy biển. Nhưng thế gian vật đổi sao rời, nhân tâm không cổ. Dò lòng người vô cùng khó nhưng lợi dụng lòng người lại không khó như vậy. Là Vua Một nước phải biết lợi dụng lòng người. Lần này kế hoạch của hắn vô cùng hoàn hảo. Lâm Vũ không có hi vọng sống sót. Lâm Vũ chắc chắn phải chết.
Lâm Vũ đang xem các kiến thức về tẩy cốt cảnh. Hắn đã tu luyện hoàn mỹ đả thông một trăm linh tám đầu kinh mạch. Cho nên hắn muốn đột phá tiến vào tẩy cốt cảnh. Tu sĩ bình thường chỉ có thể đả thông tám mốt đến một trăm đầu kinh mạch. Thiên tài mới có thể đả thông trên một trăm đầu kinh mạch. Tuyệt thế thiên tài mới có thể tu luyện hoàn mỹ, đả thông một trăm linh tám đầu kinh mạch. Không thể nghi ngờ, Lâm Vũ chính là tuyệt thế thiên tài. Đột nhiên có một cuốn sách gây lên Lâm Vũ chú ý. Đây là cuốn sách nói về kinh mạch thứ một trăm linh chín của cơ thể. hồn kinh, không sai, hồn kinh chính là kinh mạch thứ một trăm linh chín mà cuốn sách nói tới. Dễ hiểu hơn hồn kinh là chỉ kinh mạch trong linh hồn. Nối linh hồn với cơ thể, Theo cuốn sách nói, từ xưa đến nay, không ai có thể tu luyện thành công kinh mạch thứ một trăm linh chín. Cho nên hồn kinh cũng được gọi là kinh mạch trong truyền thuyết. Người đời chỉ có thể nghe đến, nhưng không thể biết được.
Lúc này, Y Độc Ma cũng thấy Lâm Vũ nhìn chuyên chú cuốn sách không nhịn được nói “ Ngươi từ bỏ hi vọng đi, hồn kinh trong giới tu sĩ, người biết rất nhiều,cũng không phải chuyện hiếm lạ, nhưng không ai có thể thành công tu luyện nó, ngươi vẫn sớm từ bỏ hi vọng thì hơn”
Lâm Vũ nhịn không được tò mò hỏi “Vì sao không ai có thể tu luyện thành công hồn kinh”
“ Trong giới tu sĩ đồn rằng, muốn tu luyện thành công hồn kinh trước tiên phải biến cơ thể thành linh hồn, sau đó cần đại lượng hoa bỉ ngạn để tu luyện, còn về sau ta cũng không rõ”
Lâm Vũ nghe vậy liền cái gì cũng không hiểu, từ cơ thể sống có thể biến thành linh hồn được sao, hoa bỉ ngạn là cái gì hắn cũng không biết.
“Hoa bỉ ngạn là gì”
“Hoa bỉ ngạn là một loài hoa vô cùng hiếm có, dùng để tẩm bổ linh hồn, tăng cường tinh thần lực. Bông hoa cuối cùng được phát hiện đã là mười vạn năm về trước. Bây giờ có lẽ đã tuyệt chủng”
Lâm Vũ nghe vậy, không hiểu sao có chút thất vọng.
Y Độc Ma nhìn thấy Lâm Vũ thất vọng, liền nói sang chuyện khác để Lâm Vũ càng thất vọng hơn.
“ Ngươi đừng nên quan tâm những chuyện như vậy, điều ngươi lên quan tâm là thể chất của ngươi kìa”
Lâm Vũ nghe xong mặt đen lại. Từ xưa đến nay, đâu ai có diệt thần thể mà sống đươc lâu.
“ Ngươi nói phí lời, thể chất của ta có thể trị được sao”
“Diệt thần thể đã được rất nhiều người nghiêm cứu, thậm chí có một tổ chức bí ẩn tên là Phá Thần,chuyên nghiêm cứu loại thể chất này. Theo giới tu sĩ nói, nếu người nắm giữ diệt thần thể mỗi cảnh giới tu luyện đều hoàn mỹ thì sẽ giữ được mạng sống. Với điều kiện không sử dụng linh lực, không giao chiến với người khác, không ăn thiên tài bảo địa, không sử dụng pháp bảo.”
Lâm Vũ nghe vậy không nhịn được mắng “ nói đi nói lại vẫn là chỉ có đường chết, ai có thể tu luyện mỗi cảnh giới đều hoàn mỹ, cho dù có tu luyện mỗi cảnh giới đều hoàn mỹ, thì có tu sĩ nào không sử dụng linh lực, không giao chiến với kẻ địch, không ăn thiên tài bảo địa, không sử dụng pháp bảo không hả”
Y Độc Ma nghe vậy liền không che dấu, cười trên nỗi đau người khác, giọng nói mang đầy sự trâm trọc “ Vậy mới nói, đó là thể chất phế vật”
Đúng lúc này, âm thanh trong trẻo của hệ thống vang lên, báo hiệu một điểm xấu sắp tới.
“ Đinh nếu kí chủ muốn tu luyện hồn kinh, thì hệ thống có một cách, kí chủ có muốn nghe không”
Lâm Vũ mặt đen lại không quan tâm đến cẩu hệ thống. Cẩu hệ thống chắc chắn sẽ không có ý tốt giúp hắn. Nhưng Lâm Vũ vẫn là đánh giá thấp độ mặt dầy của cẩu hệ thống.
“ Đinh muốn chuyển cơ thể thành linh hồn, kí chủ chỉ cần đi đến Âm Giới. Ở Âm Giới cũng có rất nhiều hoa bỉ ngạn nên kí chủ không phải lo lắng về vấn đề đó. Ở Đại Vận thế giới có ba nơi thông đến Âm giới. Một ở phàm nhân vực, hai ở nhật nguyệt chi địa, ba ở u ám rừng rậm dưới gốc cây cổ thụ lớn nhất. Vào mười hai giờ đêm đều sẽ được mở ra. Kí chủ có muốn thử một chút không, biết đâu kí chủ sẽ là người đầu tiên trong lịch sử Đại Vận thế giới đả thông được hồn kinh”
Nghe cẩu hệ thống nói xong, Lâm Vũ muốn mắng nhưng lại thôi. Hắn đâu có thời gian quan tâm đến cẩu hệ thống.
Một trăm vạn tu sĩ đang tiến về U Ám rừng rậm. Trong đó có chính đạo, có ma đạo, có tán tu, cùng vô số thế lực khác. Chỉ riêng đại đạo cảnh tu sĩ cũng có hơn mười vị, hợp đạo cảnh cũng hơn ngàn người, tầm đạo nhiều như chó, lĩnh vực đầy đất đi.
Trên Như Tâm núi, dưới gốc cây cổ thụ, một tiểu loli cùng một lão giả đang ngồi uống trà nói chuyện với nhau. Tiểu loli không phải ai khác chính là Đại Quả Quả. Người còn lại là một ông lão mặt vuông, tròn. Mặc một chiếc áo vải xám cũ kỹ, khuôn mặt vừa hiền lành lại có vẻ cương nghị. Vị này không ai khác chính là Đại Trí chưởng giáo của Chúng Sinh giáo.
“ Ngươi không đi U Ám rừng rậm sao?”
Trước câu hỏi của Đại Quả Quả, Đại trí chỉ mỉn cười hỏi “ Vậy tại sao ngươi không đi”
Đại Quả Quả bắt chéo hai chân, ngẩng đầu kiêu ngạo trả lời “ Ta không rảnh”
Đại trí chỉ mỉn cười không nói. Khung cảnh trở lên yên lặng.
Sau một lúc, Đại Quả Quả có lẽ không chịu được buồn chán liền nổi nóng hỏi “Ngươi nghĩ chuyện này ra sao, cái tên Đại Trí không phải để trưng đi”
“Vậy chuyện này, các hạ nghĩ thế nào”
Đại Quả Quả nổi giận mắng “ta mà biết, ta còn đi hỏi ngươi sao”
Đại Trí mỉn cười, từ tốn nói “ Người đời cho rằng miệng lưỡi thế gian đáng sợ nhất, lời nói như con dao hai lưỡi. Nhưng tâm chúng ta mới đáng sợ nhất. Lời nói từ đâu mà ra, miệng lưỡi thế gian từ đâu mà ra. Chính là từ tâm chúng ta mà ra.”
Đại Quả Quả không hiểu hỏi “ Việc này có liên quan gì sao?”
“Chúng ta sinh ra vì điều gì, vì sống, vì trả nợ, vì bản thân, vì người khác. Ta không biết. Chúng ta bao giờ chết. Ta không biết. Chúng ta sống vì điều gì. Ta không biết. Nhưng tương lai là do chúng ta tạo nên, số phận nằm trong tay mỗi người. Không ai sinh ra là kẻ ác. Không ai sinh ra là kẻ thất bại.”
“Ý ngươi nói là không tin vào lời tiên tri”
“Ta tin”
Đại Quả Quả nghe xong liền nổi giận mắng. “ Nói đi nói lại vậy là ngươi tin hay không tin”
“ Tương lai sẽ xảy ra, mọi điều chúng ta làm đều dẫn đến tương lai, chúng ta có thể thay đổi tương lai, điều này ai cũng biết. Nhưng điều quan trọng nhất, chúng ta lại không nghĩ đến hành động bản thân sẽ gây ra tương lai ra sao. Đợi khi tương lai đến liệu còn kịp thay đổi.”
“Ngươi nói thì nghe hay lắm, nói lúc nào chẳng dễ hơn làm”
Trước lời trâm trọc của Đại Quả Quả, Đại trí chỉ mỉn cười “Nói thì dễ nhưng bao người dám nói. Không dám nói liệu có dám làm không. Nghĩ ra được mới thành được lời nói. Có mấy ai nghĩ ra được hay không”
“ Nghĩ ra được mới nói được, nghĩ ra được mới làm được. Nhưng bao nhiêu người nghĩ ra được, các hạ nghĩ ra được sao?”
Đại Quả Quả á họng không trả lời được, vì đúng là nàng không nghĩ ra được những lời Đại Trí nói. Nói thì dễ nhưng nàng không nghĩ ra được mà nói. Đã không nghĩ ra được thì chẳng bao giờ làm được cả. Dù không muốn nhưng nàng phải thừa nhận Đại Trí nói đúng.
“Vậy tóm lại là ngươi nghĩ sao về chuyện này”
“Chuyện này ta nghĩ ra sao, đâu quan trọng, thế gian nghĩ thế nào, quan trọng sao. Đúng là đúng. Sai là sai. Đúng đâu thể là sai. Sai đâu thể là đúng.”
“Một Lâm Vũ chết đi, ai chắc chắn Lâm Vũ thứ hai, thứ ba...không được sinh ra. Lòng người bất diệt, Lâm Vũ bất diệt”
Đại Quả Quả nghe vậy, liền quay người rời đi. Nàng phải công nhận một điều Đại Trí nói vô cùng đúng “Lòng người bất diệt, Lâm Vũ bất diệt”.
Đợi Đại Quả Quả rời đi về sau, Đại Trí mới thở dài nhìn ngắm cây cổ thụ nói “ Thế gian có trắng,có đen, luôn có người lợi dụng màu đen để thỏa mãn bản thân, nhưng đâu biết rằng màu đen là một ngọn lửa thiêu rụi tất cả”
Hoàng Minh Tín ngồi trong đại điện. Lòng người như mò kim đáy biển. Nhưng thế gian vật đổi sao rời, nhân tâm không cổ. Dò lòng người vô cùng khó nhưng lợi dụng lòng người lại không khó như vậy. Là Vua Một nước phải biết lợi dụng lòng người. Lần này kế hoạch của hắn vô cùng hoàn hảo. Lâm Vũ không có hi vọng sống sót. Lâm Vũ chắc chắn phải chết.
Lâm Vũ đang xem các kiến thức về tẩy cốt cảnh. Hắn đã tu luyện hoàn mỹ đả thông một trăm linh tám đầu kinh mạch. Cho nên hắn muốn đột phá tiến vào tẩy cốt cảnh. Tu sĩ bình thường chỉ có thể đả thông tám mốt đến một trăm đầu kinh mạch. Thiên tài mới có thể đả thông trên một trăm đầu kinh mạch. Tuyệt thế thiên tài mới có thể tu luyện hoàn mỹ, đả thông một trăm linh tám đầu kinh mạch. Không thể nghi ngờ, Lâm Vũ chính là tuyệt thế thiên tài. Đột nhiên có một cuốn sách gây lên Lâm Vũ chú ý. Đây là cuốn sách nói về kinh mạch thứ một trăm linh chín của cơ thể. hồn kinh, không sai, hồn kinh chính là kinh mạch thứ một trăm linh chín mà cuốn sách nói tới. Dễ hiểu hơn hồn kinh là chỉ kinh mạch trong linh hồn. Nối linh hồn với cơ thể, Theo cuốn sách nói, từ xưa đến nay, không ai có thể tu luyện thành công kinh mạch thứ một trăm linh chín. Cho nên hồn kinh cũng được gọi là kinh mạch trong truyền thuyết. Người đời chỉ có thể nghe đến, nhưng không thể biết được.
Lúc này, Y Độc Ma cũng thấy Lâm Vũ nhìn chuyên chú cuốn sách không nhịn được nói “ Ngươi từ bỏ hi vọng đi, hồn kinh trong giới tu sĩ, người biết rất nhiều,cũng không phải chuyện hiếm lạ, nhưng không ai có thể thành công tu luyện nó, ngươi vẫn sớm từ bỏ hi vọng thì hơn”
Lâm Vũ nhịn không được tò mò hỏi “Vì sao không ai có thể tu luyện thành công hồn kinh”
“ Trong giới tu sĩ đồn rằng, muốn tu luyện thành công hồn kinh trước tiên phải biến cơ thể thành linh hồn, sau đó cần đại lượng hoa bỉ ngạn để tu luyện, còn về sau ta cũng không rõ”
Lâm Vũ nghe vậy liền cái gì cũng không hiểu, từ cơ thể sống có thể biến thành linh hồn được sao, hoa bỉ ngạn là cái gì hắn cũng không biết.
“Hoa bỉ ngạn là gì”
“Hoa bỉ ngạn là một loài hoa vô cùng hiếm có, dùng để tẩm bổ linh hồn, tăng cường tinh thần lực. Bông hoa cuối cùng được phát hiện đã là mười vạn năm về trước. Bây giờ có lẽ đã tuyệt chủng”
Lâm Vũ nghe vậy, không hiểu sao có chút thất vọng.
Y Độc Ma nhìn thấy Lâm Vũ thất vọng, liền nói sang chuyện khác để Lâm Vũ càng thất vọng hơn.
“ Ngươi đừng nên quan tâm những chuyện như vậy, điều ngươi lên quan tâm là thể chất của ngươi kìa”
Lâm Vũ nghe xong mặt đen lại. Từ xưa đến nay, đâu ai có diệt thần thể mà sống đươc lâu.
“ Ngươi nói phí lời, thể chất của ta có thể trị được sao”
“Diệt thần thể đã được rất nhiều người nghiêm cứu, thậm chí có một tổ chức bí ẩn tên là Phá Thần,chuyên nghiêm cứu loại thể chất này. Theo giới tu sĩ nói, nếu người nắm giữ diệt thần thể mỗi cảnh giới tu luyện đều hoàn mỹ thì sẽ giữ được mạng sống. Với điều kiện không sử dụng linh lực, không giao chiến với người khác, không ăn thiên tài bảo địa, không sử dụng pháp bảo.”
Lâm Vũ nghe vậy không nhịn được mắng “ nói đi nói lại vẫn là chỉ có đường chết, ai có thể tu luyện mỗi cảnh giới đều hoàn mỹ, cho dù có tu luyện mỗi cảnh giới đều hoàn mỹ, thì có tu sĩ nào không sử dụng linh lực, không giao chiến với kẻ địch, không ăn thiên tài bảo địa, không sử dụng pháp bảo không hả”
Y Độc Ma nghe vậy liền không che dấu, cười trên nỗi đau người khác, giọng nói mang đầy sự trâm trọc “ Vậy mới nói, đó là thể chất phế vật”
Đúng lúc này, âm thanh trong trẻo của hệ thống vang lên, báo hiệu một điểm xấu sắp tới.
“ Đinh nếu kí chủ muốn tu luyện hồn kinh, thì hệ thống có một cách, kí chủ có muốn nghe không”
Lâm Vũ mặt đen lại không quan tâm đến cẩu hệ thống. Cẩu hệ thống chắc chắn sẽ không có ý tốt giúp hắn. Nhưng Lâm Vũ vẫn là đánh giá thấp độ mặt dầy của cẩu hệ thống.
“ Đinh muốn chuyển cơ thể thành linh hồn, kí chủ chỉ cần đi đến Âm Giới. Ở Âm Giới cũng có rất nhiều hoa bỉ ngạn nên kí chủ không phải lo lắng về vấn đề đó. Ở Đại Vận thế giới có ba nơi thông đến Âm giới. Một ở phàm nhân vực, hai ở nhật nguyệt chi địa, ba ở u ám rừng rậm dưới gốc cây cổ thụ lớn nhất. Vào mười hai giờ đêm đều sẽ được mở ra. Kí chủ có muốn thử một chút không, biết đâu kí chủ sẽ là người đầu tiên trong lịch sử Đại Vận thế giới đả thông được hồn kinh”
Nghe cẩu hệ thống nói xong, Lâm Vũ muốn mắng nhưng lại thôi. Hắn đâu có thời gian quan tâm đến cẩu hệ thống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.