Nhân Lộ Thành Thần

Chương 235: Lẩu ếch




Vô Diện bước vào trong mật thất. Trước mắt hắn là Phản Thiên cùng Nhạc Bất Bại. Vô Diện không khỏi mỉn cười, ung dung ngồi xuống ghế nghe Phản Thiên báo cáo về tình hình Đại Vận Thế Giới.
“Chủ nhân, tài nguyên của Đại Vận Thế Giới đang dần cạn kiệt cùng với đó là một số kẻ đã mon men phát hiện ra hành động của chúng ta. Bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào...”
Vô Diện không khỏi mỉn cười, móc ra một chiếc vòng cổ đen kịt, đưa cho Phản Thiên. Phản Thiên nhịn không được tò mò hỏi.
“Chủ nhân, đây là...”
“ Đây là vòng cổ tinh thần. Cho phép người dùng nó có thể bước vào thế giới tinh thần do chúng ta tạo ra. Ở đây có thể thỏa mãn tất cả mong ước giả tạo của những kẻ đeo nó lên cổ. Ngươi hiểu ý ta không...”
Phản Thiên cùng Nhạc Bất Bại vẫn không hiểu ý chủ nhân muốn nói. Vô Diện không khỏi mỉm cười, đưa tay lên miệng, ra hiệu im lặng.
“Các ngươi hãy gắn kết tất cả mọi thứ đang diễn ra trên thế giới này cùng với tất cả kế hoạch của chúng ta. Các ngươi sẽ hiểu điều ta muốn nói.”
Phản Thiên cùng Nhạc Bất Bại không khỏi rùng mình tỉnh ngộ, quá thiên tài, quá nguy hiểm. Kế hoạch của chủ nhân quá kinh khủng. Hoàn mỹ không tỳ vết, nếu kế hoạch này thành công thì cả thế giới này sẽ thuộc về bọn hắn.
Vô Diện không khỏi mỉn cười. Nắm chặt tay, kiên định nói.
“Guồng quay của thế giới đã bất đầu khởi động. Ai đủ sức cản lại vòng quay của thế giới. Sức mạnh của một quốc gia cũng là quá nhỏ bé trước nó. Thời đại mới chắc chắn sẽ đến. Đến lúc đó, thế giới này sẽ bước sang trang mới. Nơi kẻ mạnh sẽ thống trị tất cả, kẻ thông minh sẽ được sống sót, kẻ ngốc sẽ phải trông chờ vào số phận...”
Phản Thiên cùng Nhạc Bất Bại hai mắt không khỏi tràn đầy sùng bái, quỳ sát trên mặt đất, đầy sùng bái nói.
“Chủ nhân, anh minh”
“HA HA...”
Trong một khu rừng tại Ấp Di Đế Quốc, hắc cẩu cùng heo mập tò mò nhìn con ếch bị đun trong nồi nước sôi. Điều kỳ lạ là con ếch dù bị đun sống đến chết nhưng cũng không hề nhảy ra khỏi nồi nước. Trước kia Lâm Vũ có nói với bọn chúng. Nếu bắt một con ếch bỏ vào nồi nước có nhiệt độ bình thường rồi từ từ đun nóng lên. Con ếch dù có bị đun nóng đến chết cũng sẽ không nhảy ra khỏi nồi nước. Bọn chúng trước kia còn không tin, cho rằng điều này thật vô lý. Nhưng bây giờ tận mắt thấy bọn chúng mới tin là thật.
Lâm Vũ thấy vậy không khỏi mỉn cười, đi đến bên cạnh Hắc Cẩu cùng Heo Mập, mỉn cười nói.— QUẢNG CÁO —
“Con ếch không hề ngốc, chẳng qua khi nó phát hiện ra những điều đang xảy ra xung quanh nó thì đã quá muộn. Nó đã không thể nhảy ra khỏi nồi nước sôi được nữa...”
Hắc Cẩu vẫn không phục khinh thường nói.
“Chẳng qua do con ếch không đủ thông minh nên mới vậy. Ta đủ thông minh để không bị giống nó.”
Lâm Vũ mỉn cười không nói gì, điều này làm hắn nhớ tới thí nghiệm “Bất Lực Tập Nhiễm”. Những chú chó bị thí nghiệm trong đó, dù có bị điện giật đến chết cũng không hề phản kháng hay chống lại. Chó thông minh hơn ếch là không sai, nhưng cuối cùng thì thế nào. Kết cục cũng giống nhau mà thôi.


Heo mập thì không quan tâm nói.
“Đại ca, trưa nay chúng ta làm món gì đây”
Lâm Vũ không khỏi mỉn cười vui vẻ.
“Trưa nay làm lẩu ếch ha ha...”
Lâm Vũ tìm trong túi trữ vật nguyên liệu nấu nướng. Chợt hắn nhớ tới một điều vô cùng quan trọng. Hệ thống tặng hắn ba chiếc yếm màu đỏ, màu tím, và màu đen. Màu đỏ là của Hỏa Vũ Thiên Linh. Vậy màu tím và màu đen là của ai.
Không gian trước mặt Lâm Vũ, chợt xuất hiện một vết nứt kinh khủng, một áp lực nghẹt thở xuất hiện. Một vị nữ tử tuyệt thế giai nhân có vẻ hơi lạnh lùng, khí chất cao quý bước ra. Từng bước di chuyển đều toát lên sự mê hoặc lỗng lẫy. Xinh đẹp hoàn mỹ không tỳ vết. Một nụ cười trên bờ môi đỏ mọng cũng có thể làm khuynh đảo chúng sinh. Nhan sắc thậm chí còn nhỉnh hơn Oa Lệ Lệ, Âm Mộng Lan, Thiên Thiên ngay cả Huyết Nữ Vương cũng phải kém một phần.
Vị nữ tử nhìn Lâm Vũ, hai mắt vô cảm nói.
“Ngươi là kẻ ăn cắp đồ của ta...”
Lâm Vũ lúc này mới tỉnh hồn lại, lục lọi trong túi trữ vật tìm đồ, vội vàng lấy ra một chai tương ớt. Không phải.
Lâm Vũ vội vứt đi chai tương ớt, cuống cuồng lôi ra một túi lương khô cùng nước lọc. Cũng không phải.— QUẢNG CÁO —
Lâm Vũ dốc ngược túi trữ vật, khiến từng món đồ bắt đầu rơi trên mặt đất.
“Mắn, muối, mì chính, hạt tiêu...Không phải.”
“Nồi đất, than củi, xoong nồi, bát đũa...cũng không đúng...”
“Thức ăn nuôi heo mập, sách chăn nuôi heo mập mau lớn để bán lấy kiếm lời...Chắc chắn không phải cái này”
Heo mập không khỏi trợn tròn hai mắt, nó cảm thấy Lâm Vũ là đang có ý định nuôi nó mập rồi thịt, chứ không phải là đang đồng hành cùng nó. Thảo nào dạo này nó luôn thấy Lâm Vũ chú ý tới giá cả thịt heo ngoài chợ. Tấm tắc khen ngợi, thịt heo thật tốt bán.
Vị nữ tử thấy Lâm Vũ vẫn mải mê lục lọi túi trữ vật, không lạnh không nhạt, hờ hững nói.
“Không cần tìm nữa, là một chiếc áo yếm màu tím...”
Lâm Vũ không khỏi mỉn cười xấu hổ, nói.


“Cô nương, ta trả lại cho cô nương. Mọi chuyện đến đây là kết thúc, cô nương thấy sao...”
Vị nữ tử vẫn hờ hững, không quan tâm trả lời Lâm Vũ.
“Không cần, ngươi có thể giữ nó...”
Lâm Vũ không khỏi tấm tắc khen ngợi, cô nương này thật thấu tình đạt lý, đâu như ai kia, nổi điên nổi khùng truy sát hắn từ năm này qua năm khác. Treo thưởng truy nã hắn khắp Đại Vận Thế Giới.
“Với điều kiện ngươi có thể sống sót dưới tay ta...”
“Răng rắc...”— QUẢNG CÁO —
Lâm Vũ cả người như hóa đá, nữ nhân đều không nói đạo lý như vậy sao. Hở tý là đòi truy sát hắn.
“Ngươi yên tâm, để cho công bằng, ta sẽ áp chế cảnh giới bằng với ngươi. Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên chạy trốn, nếu không ngươi sẽ chết ngay lập tức”
Lâm Vũ nhìn vị nữ tử trước mắt, từ một vị cô nương không thể cảm nhận được cảnh giới, bỗng trở thành một tu sĩ có cảnh giới thăng hồn cảnh. Lâm Vũ nhíu mày, hắn không thích ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng có thể thắng mà không tốn sức, hắn cũng chẳng dại mà không đồng ý.
Lâm Vũ không do dự lao tới, một quyền giải quyết vị nữ tử trước mắt.
Vị nữ tử đứng yên bất động, Lâm Vũ bị một tát lăn dài trên mắt đất. Lâm Vũ hai tay ôm má xưng đỏ, mộng bức nhìn vị mỹ nữ trước mắt. Cảnh giới rõ ràng bằng với hắn, không phải là giả đi.
Lâm Vũ không tin là tà, linh lực bùng nổ như vũ bão, lao tới như hồng hoang mãnh thú, khí thôn sơn hà, vô cùng đáng sợ.
“Bốp...Bốp...Bốp....”
“Binh...Binh...Binh...”
“Rầm...Rầm...Rầm...”
Heo mập cùng hắc cẩu không khỏi ôm đầu nằm trên mặt đất run nẩy bẩy, hai mắt nhắm chặt không dám tin nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt. Lâm Vũ vô địch trong lòng bọn hắn lại bị người ta xem như bao cát, tha hồ đánh đập không thương tiếc. Thật đáng sợ”
Lâm Vũ bị đánh bay về sau, mặt mũi bầm dập, sưng tím. Vị nữ tử đi đến trước mặt Lâm Vũ cúi đầu, lộ ra đôi chân dài thon gọn, mền mại, hoàn mỹ, mỉn cười tự tin nói.
“Nếu không muốn chết thì ngươi nên đánh nghiêm túc. Ta sẽ không nói đùa bao giờ...”
Lâm Vũ hai mắt trở nên lạnh lùng, sát tâm nổi lên, hắn đánh thật sự thì chỉ có ngươi chết ta sống, không có khả năng khác, cho dù là mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần cũng không ngoại lệ. Nếu đã muốn giết hắn, đừng trách hắn nhẫn tâm độc ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.