Nhân Lộ Thành Thần

Chương 231: Lựa chọn




Trên núi Kim Long cách Long Thanh thành không xa tại Ấp Di Đế Quốc. Một con thú vương cả người to lớn đầy oai vệ. Đang ngồi uy nghiêm trên ngai vị của nó, cả người tràn ngập khí thế của một bậc vương giả đầy mạnh mẽ, khiến người nhìn phải sợ hãi thán phục. Đằng sau nó là vô số thủ hạ mạnh mẽ đầy oai vệ.
Vài tên tu sĩ quỳ trước mặt nó, nhịn không được cúi đầu sợ hãi vì khí thế bá vương nó tỏa ra.
“Trư vương đại đế, xin tha mạng”
Con Hỏa Kê là cánh tay phải đắc lực của Trư Vương Đại Đế đứng bên cạnh Trư Vương, lúc này bắt đầu nghiêm nghị lên tiếng.
“Trư Vương, những kẻ này đều là những kẻ từ Long Thanh thành tới đây, săn giết yêu thú, trộm cắp linh dược của chúng ta.”
Trư Vương cả người tỏa ra khí thế bá vương, hai mắt đầy bá đạo. Sức mạnh bùng nổ khiến đám tu sĩ phải sợ hãi.
“Trư Vương tha mạng, chúng ta từ sau sẽ không dám tới nơi này săn giết yêu thú nữa...”
Trư Vương không khỏi nghiêm nghị quát lớn.
“Tịch thu tất cả tài sản của bọn chúng, đuổi chúng xuống chân núi”
“Bốp...”
Bốn tên tu sĩ lập tức bị Hỏa kê đá bay xuống chân núi, biến mắt trong tầm mắt.
Trư Vương một mặt tấu hài, lập tức mở ra bốn túi trữ vật vừa lấy được. Tiện tay ném cho thỏ trắng, Hỏa kê một cây trung phẩm linh dược. Sau đó phân phát cho mỗi tên thủ hạ một ít chiến lợi phẩm.
Thỏ trắng cầm cây trung phẩm linh dược trong tay, không khỏi nở nụ cười vui vẻ. Từ khi Trư Vương đi tới nơi này, nó cùng những yêu thú xung quanh đây không còn bị tu sĩ nhân loại bắt nạt, săn giết nữa. Linh dược của bọn chúng cũng không bị tu sĩ trộm đi. Cuộc sống thanh bình như vậy thật hạnh phúc.
Bốn tên tu sĩ vừa mới bị hỏa kê đá xuống chân núi, lập tức chạy về Long Thanh thành. Chạy vào phủ thành chủ báo cáo tin tức.
“ Tận Thạch đại nhân, con yêu thú đó quá lợi hại. Chúng ta đối phó không được.”
Tận Thạch không khỏi nhíu mày tức giận. Con Trư Vương đó như cái gai trong mắg hắn. Chợt một tin tức truyền vào trong tai hắn. Tạ Thạch không khỏi mỉn cười, quý nhân của hắn đã tới.
Lâm Vũ cùng hắc cẩu bước đến núi Kim Long, khung cảnh yên lặng đến kỳ lạ. Đến tiếng chim muôn cũng không có. Lâm Vũ không khỏi nhíu mày. Chợt chân hắn dẫm phải thứ gì đó khá cứng. Lâm Vũ cúi đầu là một viên hạ phẩm linh thạch. Lâm Vũ không khỏi hai mắt tỏa sáng, một mặt vô tội vội vàng nhặt lên đút vào túi trữ vật. Chợt phía trước lại xuất hiện một viên hạ phẩm linh thạch khác.
Lâm Vũ không ngậm được cười, vội vàng lao tới, nhanh nhẹn nhặt nó bỏ vào trong túi trữ vật. Lâm Vũ ngẩng đầu, phía không xa lại là một viên hạ phẩm linh thạch khác. Lâm Vũ vui mừng hớn hở, cười không ngậm được miệng, nhanh nhẹn đi tới. Bỗng trước mắt hắn lại có thêm một viên hạ phẩm linh thạch khác.
Lâm Vũ hai mắt tỏa sáng, điên cuồng lao tới, nhét nó vào túi trữ vật. Cứ như vậy, Lâm Vũ theo đường linh thạch rơi trên mặt đất. Đi sâu vào trong núi Kim Long mà không hề hay biết nguy hiểm đang đợi hắn phía trước.
Lần này, trước mặt Lâm Vũ lại là một gốc hạ phẩm linh dược. Lâm Vũ không thèm suy nghĩ, hai mắt tỏa sáng, cười không ngậm được miệng lao tới như bao lần trước đó.
“Rầm...”
Một chiếc lưới lớn treo ngược Lâm Vũ cùng hắc cẩu lên không trung. Lâm Vũ tay ôm lấy chiếc lưới không khỏi mộng bức. Hắn bị mắc bẫy rồi sao.
Từ sau bụi cây, Thỏ Trắng cùng Hỏa Kê nhanh nhẹn dẫn theo chúng yêu thú chạy ra bao vây lấy Lâm Vũ.
Lâm Vũ nhìn thấy cảnh này không khỏi mộng bức. Hắn bị một đám yêu thú cho mắc bẫy.
Thỏ trắng cầm củ cà rốt trong tay, chỉ về phía Lâm Vũ hét lớn.
“Người đâu, bắt hắn...”


Lâm Vũ cùng hắc cẩu mộng bức bị trói trong tấm lưới, được hai con khỉ khiêng đến trước mặt trư vương của bọn chúng. Bọn chúng thật chờ mong Trư Vương sẽ khen thưởng cho chiến tích lừng lẫy này của bọn chúng.
Trư Vương nghe đám thủ hạ báo cáo, vừa bắt được một tên tu sĩ mới. Lập tức đội lên đầu chiếc vương miệng bằng đất, sau lưng là chiếc áo choàng đỏ. Cả người uy vũ bất phàm khiến đám thuộc hạ phải cúi đầu sợ hãi.
Trư ca hài lòng mỉn cười, hất tung chiếc áo choàng đỏ. dẫn theo đám thủ hạ đến trước mặt tên tu sĩ thị uy, dạy tên tu sĩ đó học cách làm người. Không phải nơi nào, tên tu sĩ đó cũng có thể tùy tiện đặt chân tới.
Vô số yêu thú đứng thẳng, tạo thành lối đi hai bên. Trư Vương nhắm mắt, ưỡn ngực, oai vệ, nghênh ngang đi đến trước mặt tên tu sĩ vừa mới bắt được.
Trư Vương tiếp tục nhắm mắt. Hất tung chiếc áo choàng đỏ. Cả người đứng thẳng bay lơ lửng giữa không trung, uy áp kinh khủng tràn ngập. Đám thủ hạ thấy vậy thì liên tục tung hô ngưu bức.
“Trư Vương uy vũ bất phàm, thiên hạ vô địch.”
“Trư Vương uy vũ bất phàm, thiên hạ vô địch.”
“Trư Vương uy vũ bất phàm, thiên hạ vô địch.”
Trư Vương vẫn nhắm chặt hai mắt, tỏ ra vân đạm khinh phong. Dùng thần thức truyền âm cho Hỏa Kê nói.
“Tên tu sĩ đó có phải đã bị khí thế bá vương của ta dọa sợ đến hai mắt trợn tròn. Miệng không ngừng mở lớn, đúng không...”
Hỏa Kê thấy tên tu sĩ bày ra bộ mặt đúng như những gì Trư Vương nói. Trong lòng không khỏi thán phục trí thông minh của Trư Vương. Đầy sùng bái đáp.
“Trư Vương quả là anh minh, tên phàm nhân cùng con hắc cẩu đều hai mắt trợn tròn không dám tin vào mắt mình. Giống như việc Trư Vương trang bức trước mặt bọn hắn là điều thật không thể tin nổi.”
Trư Vương không khỏi hài lòng, thoải mái bay xuống ngồi trên ngai vị như một vị vương giả. Nhắm mắt ngạo nghễ nói.
“Phàm nhân, ngươi đã thấy sự cao quý, bất phàm của Trư Vương Đại Đế. Hãy giao nộp tất cả linh thạch trên người ngươi ra. Ta sẽ tha thứ cho tội lỗi của ngươi”
“Phàm heo, ngươi đã thấy sự cao quý của nhân vương đại đế. Tuy ngươi dám khinh nhờn ta, nhưng ta tha thứ cho ngươi, chỉ cần ngươi đưa ra một lý do để ngươi có thể sống sót qua ngày hôm nay.”
Trư Vương đang nhắm mắt trang bức bỗng cả người hóa đá.
“Răng rắc...”
Nó cảm thấy có gì đó không đúng. Ký ức như hiện về trước mắt nó.
“Hắc cẩu, dầu đã sôi chưa, ngươi đun lâu vậy”
“Lâm Vũ, ngươi yên tâm, dầu đã sôi rồi. Chỉ còn đợi heo mập vào nồi là được”.
Heo mập từ từ mở mắt. Trước mắt nó là là hình ảnh Lâm Vũ cùng Hắc Cẩu đang mỉn cười thân thiện từ từ đi đến trước mặt nó.
Heo mập biết khí thế bá vương của mình đã phản tác dụng. Lập tức sử dụng tuyệt kỹ chạy chối chết.
“Bánh xe heo lăn...”
Hai chân heo mập như biến thành bánh xe lập tức lao về phía trước với tốc độ nhanh kinh hoàng. Nhưng bàn tay của Lâm Vũ đã túm được đuôi heo mập. Kéo nó về vị trí của hắn.
Đám thủ hạ thấy vậy không khỏi hô lớn.


“Trư Vương uy vũ bất phàm, thiên hạ vô địch.”
“Bốp, bốp, bốp, bốp...”
“Binh, binh,binh...”
“Rầm, rầm, rầm...”
Đám thủ hạ nhắm chặt hai mắt, quỳ trên mặt đất run nẩy bẩy, không dám tin nhìn cảnh kinh hoảng trước mắt. Thật tội nghiệp Trư Vương của bọn chúng. Hai tên kia như ác ma giáng thế, không có lòng yêu thương động vật, đè trư vương trên đất, đánh đấm túi bụi, quyền cước như mưa dội xuống khiến trư vương của bọn chúng chỉ biết ôm đầu khóc nức nở. Thật đáng thương. Trư Vương vô địch trong lòng bọn chúng, lại không đỡ nổi một đòn, bị người ta ném xuống mặt đất tẩm cho túi bụi. Thật đáng thương.
“Đại ca, ta sai rồi. Đại ca tha cho ta đi hu hu...”
Lâm Vũ thoải mái ngồi trên ngai vị đám yêu thú mang tới, nhìn heo mập đang một mặt tội nghiệp, chiếc áo choàng đã rách tả tơi, vương miện cũng đã vỡ vụn không còn. Không khỏi bật cười nói.
“Heo mập đã lâu không gặp. Ngươi vẫn thích trang bức như ngày nào.”
Heo mập không khỏi bật cười.
“Đại ca, huynh cũng vậy, vẫn một mặt vô sỉ, tấu hài, ngây ngốc như lúc chúng ta mới gặp nhau.”
Lâm Vũ, hắc cẩu cùng heo mập không khỏi lặng lẽ tìm đến một nơi yên tĩnh tâm sự.
Lâm Vũ thở dài nhìn heo mập không khỏi có chút thất vọng nói.
“Heo mập, ngươi thật sự không muốn đi cùng chúng ta nữa sao...”
Heo mặt hai mắt đầy lưỡng lự, khó khăn, buồn bã nói.
“Đại ca, ta đã không còn là heo mập vô lo vô nghĩ trước kia nữa. Bây giờ ta đã trưởng thành, có trách nhiệm. Ta phải chăm lo, bảo vệ cho huynh đệ của mình, bảo vệ nơi này. Nếu ta đi rồi, Hỏa Điểu, Thỏ Trắng cùng những người khác sẽ sống ra sao...”
Lâm Vũ không khỏi ngẩng mặt nhìn trời, hai mắt có chút buồn bã, thất vọng. Nhớ về quãng thời gian cùng heo mập đi khắp mọi nơi, cùng nhau ăn, cùng nhau vui đùa, cùng nhau trải qua bao nhiêu khó khăn thử thách.
Hắc Cẩu nhịn không được hai mắt đỏ bừng tức giận mắng.
“Heo mập, có phải vì đi theo chúng ta ngươi phải chịu khổ. Còn ở lại cái ngọn núi nhỏ bé này làm đại vương ngày ngày sung sướng khiến ngươi quên đi hết tình huynh đệ. Ngươi trả lời ta xem. Đồ heo mập.”
Heo mập cúi đầu buồn bã, không dám ngẩng đầu nhìn hắc cẩu cùng Lâm Vũ khó khăn nói.
“Xin lỗi...”
Lâm Vũ thở dài, lấy tay che miệng hắc cẩu.
“Hắc cẩu đừng nói nữa. Mỗi người có một quyết định riêng cho mình. Heo mập chúc ngươi may mắn. Ta sẽ rất nhớ ngươi. Tạm biệt. Heo Mập.”
Lâm Vũ thở dài dẫn theo Hắc Cẩu rời đi, buồn bã đi xuống chân núi trong ánh nắng chiều đang dần khuất bóng. Từng cơn gió hiu quạnh thổi qua người hắn, thổi qua người hắc cẩu, thổi qua người heo mập. Hấc cẩu u buồn nhìn heo mập, thất vọng quay đầu. Bước theo Lâm Vũ.
Heo mập rưng rưng nước mắt, nước mắt từ từ rơi xuống. Cắn chặt hàm răng. Từng giọt, từng giọt. Dường như không thể kìm chế được nữa. Hai hàng nước mắt như mưa rơi xuống. Heo mập nhịn không được ngẩng đầu, khóc nức nở hét lớn.
“Đại Caaaaa....Taaa cũng rất nhớ huynh...Ta cũng rất muốn đi cùng mọi người...Ta không sợ khổ, ta không sợ mệt...Nhưng ta không thể...Ta phải ở lại nơi này bảo vệ huynh đệ của mình...Ta Xin Lỗi...Đại Caaaaa...”
Nhưng Lâm Vũ cùng Hắc Cẩu đã biến mất trong ánh nắng chiều đang dần khuất bóng. Heo mập cô đơn đứng nhìn Lâm Vũ mang theo hắc cẩu đang dần dần rời đi. Chỉ còn lại một mình nó cô đơn lẻ loi, hiu quạnh. Cảnh vật trước mắt nó như thê lương đến lạ thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.