Nhân Lộ Thành Thần

Chương 226: Luật lệ ngầm




Lâm Vũ mang theo số linh dược vừa mới lấy được đi tới Phong Ba thành. Một trong những thành trì lớn nhất Ấp Di đế quốc. Hắn tới nơi đây không chỉ vì bán số linh dược vừa mới kiếm được. Mà còn vì nơi này vừa mở ra một bí cảnh mới được tìm thấy cách đây không lâu. Hấp dẫn vô số tu sĩ tới tìm kiếm bảo vật, tuy nhiên bí cảnh này lại rất không ổn định, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Lâm Vũ tìm một nơi thích hợp, bắt đầu bày bán linh dược. Đây là khu chợ giao dịch tự do giữa các tu sĩ lớn nhất Phong Ba thành. Hắc Cẩu thì ngồi ở bên cạnh người hắn một mặt tội nghiệp, trên cổ đeo một tấm bảng hiệu ghi dòng chữ. “Linh dược giá rẻ, hàng uy tín, chất lượng cao.”
Lâm Vũ nhìn từng dòng người đi lại tấp nập, náo nhiệt. Người mua kẻ bán nhiều vô số kể, nhìn từng gian hàng buôn bán đan dược, pháp bảo, phù chú mọc lên như nấm ra sức hò hét, lôi kéo khách nhân không khỏi mỉn cười. Hắn rất thích bầu không khí náo nhiệt sôi động này, khác hoàn toàn với bầu không khí ở Thần Bảo Các, tuy xa hoa, rộng lớn, phong phú nhưng lại đem đến cho hắn một cảm giác lạnh lẽo, vô cảm, máy móc, giả dối đến kỳ lạ.
“Oa...Những lọ đan dược này thật đẹp, mua hết cho ta có được không...”
Chợt một giọng nói quen thuộc chui vào tai Lâm Vũ. Lâm Vũ không khỏi theo phản xạ tự nhiên quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra.
Một tiểu loli đang đi theo một tên công tử ca ăn mặc hoa lệ, sang trọng. Khắp người đeo đầy linh thạch vô cùng hào phóng càn quyét cả khu chợ. Vị công tử này là Vô Ngưu Bức, con trai quản sự Thần Bảo Các nơi đây. Cho nên vô cùng hào phóng, linh thạch có thể tùy ý tiêu sài một cách tùy thích. Còn tiểu loli....Lâm Vũ không do dự cúi đầu, mồ hôi sau lưng chạy dòng dòng. Đây không phải Đại Quả Quả sao. Nàng ta lại giả trang tiểu loli đi lừa gạt kẻ khác. Nhìn bề ngoài là vậy nhưng thực chất nàng ta là một loli tàu vũ trụ vô cùng biến thái. Chính hắn cũng từng bị cô ta lừa gạt bán đi vô thượng chí tôn thần thạch chỉ với giá mười viên linh thạch.
“Oa...Những món pháp bảo này thật đẹp, mua cho ta có được không...”
Lâm Vũ dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Vô Ngưu Bức đang một mặt trư ca dáng vẻ bị Đại Quả Quả lừa gạt hào phóng vung tiền mua cho nàng ta vô số đan dược, phù chú, công pháp...
Vô Ngưu Bức cúi đầu nhìn đôi sóng lớn mãnh liệt bao trùm cả thiên hạ không khỏi liên tục nuốt nước miếng. Hai mắt tràn đầy dâm quang không hề kìm chế. Hắn bỏ ra nhiều công sức như vậy cũng đã đến lúc phải thu hoạch thành quả. Vô Ngưu Bức không do dự cúi đầu. Đầy dụ dỗ lừa gạt loli Đại Quả Quả nói.
“Tiểu muội muội. Về nhà ta. Ta còn rất nhiều thứ hay ho cho muội xem có được không”
Đại Quả Quả cúi đầu, một mặt khó khăn lưỡng lự quyết định. Chợt nhìn thấy Lâm Vũ không khỏi hai mắt tỏa sáng, nhanh nhẹn chạy tới, vui vẻ hét lớn.
“Đại ca ca...Huynh ở đây sao. Muội tìm huynh thật vất vả...”
Lâm Vũ một mặt mộng bức. Nhìn Đại Quả Quả chạy tới ôm lấy cánh tay hắn, vui vẻ hò hét vô cùng thân mật. Đây là muốn làm gì.
Vô Ngưu Bức nhìn thấy cảnh này không khỏi nhíu mày khó chịu nhưng vẫn nở một nụ cười đi tới trước mặt Lâm Vũ tươi cười vui vẻ nói.
“Tiểu muội muội. Đây là...”
— QUẢNG CÁO —
Đại Quả Quả không do dự hét lớn.
“Đây là đại ca ca của ta. Ta rất muốn đi cùng công tử nhưng huynh ấy lại không cho phép. Đúng không...Đại ca ca...”
Lâm Vũ khuôn mặt đen lại, hắn bị một tiểu loli lấy làm bia đỡ đạn. Hắn có thể chịu nhục như vậy sao. Lâm Vũ đẩy ra Đại Quả Quả. Một mặt chính nhân quân tử nói.
“Đúng vậy...”


Sau lưng hắn. Đại Quả Quả đang mỉn cười thân thiện, một con dao dí vào lưng Lâm Vũ, khiến Lâm Vũ không khỏi mồ hôi lạnh chạy dòng dòng.
Vô Ngưu Bức như bị dội một gáo nước lạnh, cả người khó chịu, cố gắng nhẫn nhịn lửa giận trong lòng một mặt vui vẻ nói.
“Thế này đi. Đây là tờ ngân phiếu trị giá trăm vạn linh thạch. Ta mời huynh cùng tiểu muội tới nhà ta làm khách có được không”
Lâm Vũ hai mắt tỏa sáng. Nhanh như chớp nhận lấy ngân phiếu đút vào tay áo. Vui vẻ nói.
“Đương nhiên là...Không”
Hắn cũng rất muốn đồng ý, nhưng hắn cần mạng của hắn. Lâm Vũ trong lòng không khỏi hò hét. Tại sao hắn lại xui xẻo dính vào Đại Quả Quả cơ chứ.
Vô Ngưu Bức trợn tròn hai mắt. Kẻ vô sỉ trong thiên hạ hắn gặp nhiều, nhưng vô sỉ tới cảnh giới như Lâm Vũ là lần đầu tiên hắn gặp.
“Huynh đệ, chẳng lẽ ngươi không nể mặt ta một chút sao...”
“Ta là đang cứu mạng ngươi đó...Đừng bị bề ngoài của cô ta đánh lừa”
Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Lâm Vũ vẫn một vẻ chính nhân quân tử, ra sức bảo vệ công lý, kiên định nói.
— QUẢNG CÁO —
“Đúng vậy...”
Vô Ngưu Bức hai mắt đỏ bừng, đây là lần đầu tiên trong đời hắn chịu nhục nhã như vậy. Trườc giờ chỉ có hắn nhục nhã người khác. Làm gì có chuyện người khác nhục nhã hắn.
Vô Ngưu Bức không do dự tay nắm thành quyền, mãnh liệt cuồng phong tung một cú đấm cuồng nộ về phía Lâm Vũ.
“Bốp...”
Vô Ngưu Bức miệng sùi bọt mép nằm hôn mê trên mặt đất. Lâm Vũ thở dài quay đầu nhịn không được trợn tròn hai mắt. Loli Đại Quả Quả đang ôm túi linh dược của hắn trên lưng, nhanh nhẹn bỏ chạy. Lâm Vũ nhìn số linh dược ngày càng rời xa khỏi hắn không khỏi đau lòng hét lớn.
“Đừng chạy...”
Đại Quả Quả không khỏi quay đầu nhìn Lâm Vũ, lè lưỡi tinh nghịch hét lớn.
“Ha ha...Đại ca ca, số linh dược này để ta giữ giúp huynh. Còn bao giờ trả lại...Ha ha.. không bao giờ. Đồ ngốc ha ha...”


Lâm Vũ nhìn Đại Quả Quả đã cao chạy xa bay không khỏi chán nản thở dài. Cũng may tên Vô Ngưu Bức đó đã đền bù cho hắn tờ ngân phiếu trị giá trăm vạn linh thạch. Cộng thêm số linh thạch hắn lấy được từ đám người trước kia, đủ cho hắn tiêu sài một khoảng thời gian dài mà không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.
Nghĩ tới đây, Lâm Vũ không khỏi vui vẻ bật cười thò tay vào túi áo đã trống rỗng của hắn...Lâm Vũ mộng bức, lục túi áo đã trống không của hắn thêm vài lần nữa. Tờ ngân phiếu, linh thạch trên người hắn đều biến mất. Lâm Vũ ngã quỵ trên mặt đất, hai hàng nước mắt chảy dòng dòng. Hắn bị một tiểu loli lừa gạt đến trắng tay, thế gian thật hiểm ác.
Đại Quả Quả mở ra cánh cửa lớn, vui vẻ bước vào căn phòng của nàng, kiểm tra thu hoạch ngày hôm nay kiếm được. Chợt một âm thanh giận dữ vang lên.
“Đại Quả Quả, ngươi lại đi ra bên ngoài lừa gạt người khác làm xấu mặt Tiêu Dao thánh địa phải không”.
Tiểu Quả Quả không do dự xông vào căn phòng của Đại Quả Quả giận dữ hét lớn. Đại Quả Quả một mặt khó chịu, thu chiếm lợi phẩm vào túi, lập tức rời đi không thèm quan tâm tới Tiểu Quả Quả đang nổi giận lôi đình.
Tiểu Quả Quả thấy vậy. Lập tức chắn đường Đại Quả Quả giận dữ nói.
— QUẢNG CÁO —
“Từ bây giờ ta cấm ngươi ra ngoài làm xấu mặt Tiêu Dao Thánh Địa. Nếu không ta đánh ngươi...”
Đại Quả Quả không do dự hai tay ôm ngực kiêu ngạo nói.
“Đánh thì đánh, ta sợ ngươi sao...”
Tiểu Quả Quả cũng không cam chịu yếu thế hét lớn.
“Đến đi...Rầm...”
Đại Quả Quả cùng Tiểu Quả Quả lập tức lao vào đánh nhau túi bụi, công pháp võ kỹ như bom dội lên đầu nhau. Không ai chịu nhường ai. Khắp nơi đều trở thành bãi chiến trường của hai nàng. Vật lộn từ nơi này qua nơi khác. Vài tiếng sau, Đại Quả Quả cùng Tiểu Quả Quả hai người đều tơi tả, mặt mũi nấm nem nằm trên mặt đất. Tiểu Quả Quả nằm trên mặt đất, hai tay nắm chặt đến chảy máu không khỏi hét lớn.
“Đại Quả Quả, ngươi thật ngốc...”
Đại Quả Quả cũng không do dự hét lớn.
“Còn hơn ngươi, đồ cứng đầu”
Bầu trời trở lên u ám, một cơn mưa xối xả ập tới, mây đen che kín bầu trời, sấm sét dập vang giữa bầu trời u ám. Đại Quả Quả mệt mỏi đứng dậy, hai mắt đầy u buồn, hai tay nắm chặt, bước đi lặng lẽ dưới bầu trời u ám, mặc cơn mưa xối xả đang rơi trên người nàng.
Nàng muốn vậy sao, nàng không muốn. Trong cái thế giới này. Có một luật lệ ngầm vô cùng tàn nhẫn. Các tông môn nhỏ sẽ bị tông môn lớn chèn ép, bắt nạt đến quyền tự quyết số phận của tông môn cũng không có. Các tông môn nhỏ cũng chỉ là quân cờ để các tông môn lớn lợi dụng. Muốn buôn bán bất cứ thứ gì ra bên ngoài, cũng phải có được sự ngầm đồng ý từ các tông môn lớn. Muốn nghiêm cứu phát minh một loại đan dược mới tung ra thị trường cũng phải có được sự ngầm đồng ý từ tông môn lớn. Các tông môn lớn chưa thỏa mãn cái bụng không đáy. Thì các tông môn nhỏ đừng mong động vào một miếng cơm của họ. Kẻ dám chống lại chỉ có chết, bị giết, bị ám sát, bị vô oan bức tử một cách tàn nhẫn với cái mác nhân danh công lý. Tiêu Dao Thánh Đia của nàng tuy là một trong Tứ Thánh Địa. Nhưng lại là thánh địa yếu nhất, bị Nhất Thần Tông cùng ba thánh địa khác trong bóng tối giở trò, chèn ép đủ kiểu khiến Tiêu Dao Thánh Địa lúc nào cũng trong tình trạng khan hiếm nhân tài, tài nguyên cạn kiệt. Danh Dự có ăn được không. Danh Dự có thể giữ cho Tiêu Dao Thánh Địa không sụp đổ được không. Đại Quả Quả hai mắt u buồn nhìn cơn mưa tầm tã rơi trên khuôn mặt nàng, cô độc rời đi.
Tiểu Quả Quả nằm trên mặt đất, tùy ý để cơn mưa xối xả rơi vào người nàng như chút nước. Không khỏi bật cười cay đắng. Đại Quả Quả ngốc sao, Đại Quả Quả chính là thiên tài thông minh nhất Tiêu Dao Thánh Địa nghìn năm có một. Nếu không có Đại Quả Quả thì Tiêu Dao Thánh Địa đã sớm sụp đổ. Tài nguyên khổng lồ để duy trì Tiêu Dao Thánh Địa tồn tại gánh lên vai một mình Đại Quả Quả. Một mình Đại Quả Quả giả ngu giả dại đi lừa lọc, buôn bán, làm ăn với tất cả các tông môn từ lớn đến nhỏ để duy trì tài nguyên cho Tiêu Dao Thánh Địa dưới sức chèn ép kinh khủng từ Nhất Thần Tông cùng ba thánh địa còn lại.
Nàng biết nếu Đại Quả Quả dừng lại, tiêu dao thánh địa sẽ sụp đổ ngay lập tức. Tuy nàng và Đại Quả Quả như nước với lửa. Nhưng để Tiêu Dao Thánh Địa tồn tại bắt buộc phải có hai người nàng duy trì. Một người âm thầm hi sinh danh dự đổi lấy tài nguyên. Một người công khai hi sinh tài nguyên đổi lấy danh dự cho Tiêu Dao Thánh Đia trước mặt công chúng. Thế giới này chính là điên cuồng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.