Nhân Lộ Thành Thần

Chương 212: Huyết Quỷ




Lạp Lan hai mắt đỏ bừng, tràn ngập sự điên dại cùng thù hận. Cắn nát đầu ngón tay be bét máu, không ngừng lẩm bẩm những lời điên dại.
“Lâm Vũ...Lâm Vũ...Ta phải giết ngươi...Ta phải giết ngươi...Bệ hạ đang bị vấy bẩn...Ta phải bảo vệ người...Bệ Hạ...”
“Huyết Quỷ, giết hắn...”
Lâm Vũ bước vào nhà tắm, cởi bỏ lớp y phục trên người, lộ ra cơ thể săn chắc, mạnh mẽ, từng vết sẹo ngang dọc, tung hoành trên cơ thể hắn như minh chứng cho biết bao cuộc chiến sinh tử khắc nghiệt cay độc bi thương, hắn phải trải qua. Từ trên trần nhà. Huyết Quỷ cũng đang treo ngược lưỡi dao, từ từ áp sát Lâm Vũ.
Lâm Vũ tung chiếc áo lên không trung. Bá đạo một quyền xé toang chiếc áo nhắm thẳng tên sát thủ trước mắt. Tên sát thủ có vẻ bị bất ngờ. Vội vàng bùng nổ linh lực cản lại đòn tấn công của Lâm Vũ.
“Rầm...”
Lâm Vũ lùi về sau ba bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên sát thủ trước mắt. Cặp mắt tên sát thủ cũng lạnh lùng, vô cảm nhìn Lâm Vũ. Ai cũng biết, ngươi không chết thì ta vong. Thế giới này không có chỗ để thương lượng sinh tử, càng không có chỗ để nhân từ với kẻ địch.
“Phập...”
Ngọn nến trong phòng vụt tắt, cả không gian chìm trong tăm tối. Tên sát thủ như ẩn mình trong bóng đêm, không một tiếng động, không một kẽ hở, không một dấu vết.
“Xoẹt...”
Lâm Vũ sờ lên má trái, máu tươi đang từ từ chảy xuống người hắn. Tốc độ tấn công tuy không nhanh. Nhưng lại vô cùng bất ngờ, khó nắm bắt một cách vô thanh vô tức.
“Phập...”
Một con dao đâm xuyên bả vai Lâm Vũ. Lâm Vũ bình tĩnh rút con dao trên vai, ném xuống sàn nhà.
“Keng...”
Lâm Vũ từ từ nhắm lại hai mắt, dựa hoàn toàn vào cảm giác của bản thân, tránh né các đòn công kích trí mạng của tên sát thủ đang ẩn mình trong đêm tối. — QUẢNG CÁO —
“Xoẹt...phập...rầm...”
Cả người Lâm Vũ chảy đầy máu tươi, từng vết cứa như dao sắc hiện lên trên cơ thể của hắn. Tuy nhiên tất cả đều không gây ra được vết thương trí mạng đối với Lâm Vũ.
“Xoẹt...”


Lâm Vũ xoay người, một sợi tóc của hắn bị cắt đứt. Tên sát thủ không dám tin nhìn Lâm Vũ. Khả năng thích ứng hoàn cảnh của tên này là quái vật. Nhanh như vậy hắn đã bắt đầu thích ứng được hoàn cảnh khắc nghiệt, dựa hoàn toàn vào cảm giác của bản thân để né đòn tấn công của hắn. Để có thể trở thành một sát thủ kinh khủng như ngày hôm nay, từ nhỏ hắn đã phải sống trong bóng tối không nhìn thấy ánh mặt trời. Bất cứ lúc nào cũng phải sống giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết trong bóng đêm dài dằng dặc. Chỉ cần một hơi thở hắn phát ra. Cũng có thể dẫn tới sự khổ đau, dày vò vô tận dành cho hắn.
“Rầmmm...”
Thùng nước tắm nổ tung, tiếng nước rơi róc rách xuống mặt đất. Tên sát thủ nhìn vạt áo của mình bị xé rách. Lại nhìn Lâm Vũ càng ngày càng lấy lại ưu thế, thậm chí dần vượt trội hơn hắn. Nếu còn tiếp tục kéo dài thời gian, kẻ chết chắc chắn là hắn. Muốn sống chỉ có một. Liều mạng. Lấy mạng đổi mạng.
Tên sát thủ như hóa thành màn đêm lao tới, dồn dập bao vây lấy Lâm Vũ. Từ trong màn đêm, tên sát thủ lao ra lấy đà thật mạnh, lao tới, nhắm thẳng trái tim Lâm Vũ.
Lâm Vũ lạnh lùng quay đầu, tung ra một quyền chính diện với lưỡi dao đang đâm tới.
“Rầm...”
Lâm Vũ là người nhanh hơn một bước, nắm đấm hắn đã đánh vào người tên sát thủ. Cả người tên sát thủ dần trở nên mờ ảo, rồi tan biến. Là hư chiêu.
Từ đằng sau lưng, một con dao sắc bén, lạnh lùng xuyên thủng trái tim Lâm Vũ.
“Phập...”
Tên sát thủ nhịn không được hai mắt mở lớn, trong lòng không khỏi thầm mắng quái vật. Tên này còn là người sao. Chẳng lẽ trong thời khắc sinh tử, tên này đã phá vỡ giới hạn phản xạ của con người. Khiến con dao của hắn chỉ có thể đâm sát trái tim của Lâm Vũ, nếu còn để tên này tiếp tục trưởng thành, thì trong thiên hạ không người có thể giết chết được hắn.
“Rầm...” — QUẢNG CÁO —
Ngay lập tức, một quyền nặng tựa thái sơn đập trúng người tên sát thủ. Khiến tim hắn vỡ nát. Tên sát thủ ngã gục trên mặt đất, miệng không ngừng nôn ra máu tươi, hai mắt nhìn thẳng Lâm Vũ.
“Ta là Huyết Quỷ, còn ngươi...”
“Lâm Vũ...”
Tên sát thủ miệng tuy nôn máu tươi, nhưng vẫn nhịn không được bật cười.
“Ha ha...Lâm Vũ, dù ngươi có muốn hay không, cuộc đời ngươi đã định sẵn không thể nào bình thường được như những người khác.”
“Ta biết điều đó. Nhưng đó không phải điều ta mong muốn”
“Cạch...”
Miếng đá trong tay Lạp Lan vỡ vụn, Lạp Lan không dám tin nhìn vào miếng đá sinh tử trong tay nàng. Huyết Quỷ chết rồi. Không thể nào...Không thể nào...Huyết Quỷ là một con quái vật, vạn năm mới có một, vừa sinh ra đã là thiên tài về chém giết, lại được một tay nàng đào tạo, tốn vô số tài nguyên khổng lồ, có thể nói cùng cảnh giới hắn là chân chính vô địch, hơn nữa hắn còn hơn Lâm Vũ tới ba đại cảnh giới. Ba đại cảnh giới đây là ý nghĩa gì, đây là điều mà không thể nào xảy ra. Nhưng...


Lạp Lan càng nghĩ càng trở nên điên cuồng, nếu đúng như những gì nàng nghĩ, Lâm Vũ còn đáng sợ hơn cả Huyết Quỷ. Lâm Vũ phải chết...Hắn phải chết...Hắn nhất định phải chết.
Lạp Lan không do dự cắn nát đầu ngón tay, vẽ lên mặt đất một vòng tròn trận pháp, khởi động cấm chế.
Lâm Vũ nhìn lên bầu trời, một lồng kính bao phủ cả cung điện của hắn, dưới mặt đất liên tục rung lắc dữ dội, không gian liên tục bị vặn xoắn, đè nén, có thể nổ tung thành nghìn mảnh bất cứ lúc nào.
“Rầm...”
Từ trong cung điện của hắn, vẹt ngốc đã hóa thành một con hỏa long ngàn trượng cả người rực lửa, hắc cẩu cũng hóa thành một con cự thú kinh khủng dũng mãnh, khiến mặt đất dưới chân nát vụn. Không ngừng công kích vào chiếc lồng kính trước mắt. Tấm kính nứt ra nhưng ngay lập tức liền lại. Khiến vô sế hỏa diễm, sấm sét, sát khí, chiêu thức hủy diệt đánh lên tấm kính trở thành vô ích.
Lâm Vũ cả người khoác lên mình chiếc chiến giáp đen tuyền, sau lưng là tấm áo choàng đỏ bay phất phới, đeo lên chiếc mặt nạ sói đầy lạnh lùng. — QUẢNG CÁO —
“Cả ba chúng ta cùng hợp lực, đánh vỡ lồng kính cùng một lúc, may ra mới có cơ hội sống sót.”
Hắc Cẩu cùng Hỏa Long không do dự đồng ý với lời nói của Lâm Vũ. Cả ba cùng nhau dồn lực, tung ra toàn bộ thực lực của bản thân, đánh vào một điểm duy nhất.
“1...2..3...”
“Rầm...”
Cả lồng kính liên tục rạn nứt, phủ kín mọi nơi. Nhưng trong nháy mắt lập tức liền lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Làm lại lần nữa...Rầm...”
“Lần nữa...Rầm...Lần nữa...Lần nữa...Lần nữa...RẦMMM....RẦMMM...RẦMMMMMM...”
Lâm Vũ cắn hàm răng rỉ máu, hai tay nát bét nhìn hắc cẩu và hỏa long cả người xây xước, trật kín vết thương, máu tươi từ từ nhỏ xuống mắt đất. Lâm Vũ lần nữa hét lớn. Cả người bùng nổ linh lực như vũ bão gầm thét.
“LẦN NỮA...HOẶC CHẾT...TUNG RA TẤT CẢ ĐẶT CƯỢC SINH MẠNG ĐIIIIII...”
“HỎA LONG DIỄM...SÁT VƯƠNG TRẢO...VẤN THIÊN QUYỀN...”
“RẦM...”
Cả tòa cung điện to lớn nổ tung tan thành tro bụi, trong không gian rộng lớn vô ngần, giờ đây chỉ còn lại là phế tích, không một dấu hiệu của sự sống, tất cả đều chìm trong tĩnh lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.