Nhân Lộ Thành Thần

Chương 109:




Long Ngạo Thiên cảm thấy, Lâm Vũ giờ đã là quản gia của Thiên Thiên. Nếu được Lâm Vũ giúp đỡ, kế hoạch của hắn sẽ càng thuận lợi. Cho nên Long Ngạo Thiên không do dự tìm tới Lâm Vũ. Nói cho Lâm Vũ biết tất cả mọi chuyện.
Lâm Vũ nghe Long Ngạo Thiên nói nhảm về tương lai từ tai này qua tai kia. Cái gì mà Thiên Ngốc sẽ trờ thành Thiên Đế, cô ta làm được sao. Sau đó bị người dân khởi nghĩa lật đổ. Đây là đang viết kịch sao. Còn cẩu huyết hơn nữa là một trăm năm sau, Thiên Ngốc sẽ trở lại, hủy diệt thiên giới, nhấn chìm Thiên Giới trong biển máu. Trí tưởng tượng này, không đi viết truyện thì quá phí. Lâm Vũ cảm thấy Long Ngạo Thiên có lẽ là một tên ngốc. Nhưng bây giờ Lâm Vũ đã biết, hắn hoàn toàn sai lầm. Long Ngạo Thiên hoàn toàn chính xác là một tên ngốc từ đầu đến cuối. Lâm Vũ nhìn Long Ngạo Thiên như một tên ngốc, muốn nói cho hắn hiểu chút nhân sinh đại đạo thì cùng lúc đó. Âm thanh hệ thống ảo tưởng sức mạnh vang lên trong đầu Long Ngạo Thiên.
“Đinh chúc mừng kí chủ kích hoạt hào quang nhân vật chính, khiến trí tuệ của những người xung quanh giảm mạnh”
“Long huynh ta cảm thấy...Bốp”
Một cú đấm thẳng mặt Long Ngạo Thiên, khiến Long Ngạo Thiên đầu óc choáng váng. Lâm Vũ khuôn mặt bỗng trở lên giận dữ mắng.
“Long Ngạo Thiên ngươi là một tên ngu ngốc, dùng quá khứ hay tương lai để đánh giá một người. Chỉ làm ngươi trở lên ngu ngốc. Quá khứ chẳng nói lên điều gì. Tương lai ai biết trước. Dùng quá khứ hay tương lai để đánh giá người khác, là điều ngu ngốc nhất. Nó chỉ khiến ngươi trở thành một tên ngu ngốc mà thôi”
Long Ngạo Thiên im lặng không phản bác, Lâm Vũ nói đúng nhưng hắn cũng không sai. Chẳng qua là cách nghĩ của hai bên quá khác biệt mà thôi. Giết Thiên Thiên có thể cứu Thiên Giới khỏi diệt vong, điều này không sai. Nhưng tương lai cũng có thể thay đổi, Thiên Thiên cũng có thể không hủy diệt Thiên Giới. Điều này cũng đúng. Nhưng bây giờ đã là quá muộn để thay đổi tương lai, Thiên Thiên hủy diệt Thiên Giới là điều chắc chắn sẽ xảy ra. Nếu giết một người có thể cứu tất cả mọi người. Điều này là sai hay đúng. Long Thiên nhìn bóng lưng Lâm Vũ đang rời đi. Không khỏi thở dài.
“Đến lúc đó chúng ta là địch hay bạn. Là do huynh lựa chọn. Ta chắc chắn sẽ không nương tay”
Lâm Vũ nhìn bầu trời chiều đỏ tươi như máu, không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Sao hắn lại có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy được. Chẩng lẽ trí thông minh của hắn đột nhiên biến mất. Nhưng Lâm Vũ cũng chợt nhận ra,sóng gió đã bắt đầu nổi lên. Đất bằng đang nổi sóng. Thiên Giới không hề yên bình như hắn nghĩ. Trước kia Lâm Vũ cảm thấy Thiên Thiên là tâm điểm cơn bão. Nhưng bây giờ nghĩ lại. Lâm Vũ chợt nhận ra, cơn bão này. Lớn hơn rất nhiều so với hắn nghĩ. Một cơn bão có thể nhấn chìm cả Thiên Giới.
Trước kia hắn cảm thấy mình có thể sống sót trong cơn bão nên mới ở lại hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nhưng bây giờ, có lẽ hắn nên tìm cơ hội, rời khỏi Thiên Giới, càng nhanh càng tốt.
Cuối cùng, đoàn người đã đến nơi cần tiếp tế lương thực. Lâm Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi thở dài. Mỗi người ở đây khuôn mặt đều nhem nhuốc, bẩn thỉu. Hai mắt vô hồn, cả người đã không còn lại chút gì, quần áo rách nát tả tơi. Xác người chết đói nằm la liệt trên mặt đất.
Lâm Vũ nhìn sang bên cạnh, công chúa Nguyệt Nguyệt nước mắt như mưa rơi xuống. Tự mình phân phát lương thực cho từng người dân đói khổ, an ủi bọn họ. Lâm Vũ cũng muốn mọi chuyện sớm kết thúc. Đang chuẩn bị phân phát lương thực thì, giọng nói phẫn nộ của Thiên Thiên vang lên.
“Lâm Vũ, ngươi là tên vô dụng, phế vật”
Lâm Vũ nhìn số lương thực của bọn hắn chuẩn bị, tất cả đều đã bị hỏng, bị thối rữa, đến mức không thể dùng được nữa. Không khỏi tức giận.
“Lâm Vũ, đây là sao hả. Ngươi nói cho ta xem. Tên vô dụng”
Trước lời mắng mỏ của Thiên Thiên, Lâm Vũ cũng không rảnh quan tâm. Hắn đang cố gắng áp chế sự phẫn nộ của bản thân. Chỉ cần không phải kẻ ngu, đều có thể nhận ra có người đã giở trò với số lương thực của bọn hắn. Khiến chúng bị thối rữa, không thể dùng được nữa. Không có số lương thực của bọn hắn, hơn một nửa người dân đói khổ, đáng thương đều phải chết. Chỉ vì muốn hãm hại người khác, mà không tiếc dùng tính mạng của vô số những người dân nghèo đói, vô tội. Thủ đoạn này không chỉ độc ác, mà còn vô cùng máu lạnh.
“Thiên Thiên, muội sao lại nổi giận vậy”
Tinh Không Phong xuất hiện với một khuôn mặt lo lắng, giọng nói tràn đầy quan tâm hỏi Thiên Thiên.
“Còn không phải vì tên phế vật, vô dụng này”
Thiên Thiên tức giận nói tất cả mọi chuyện cho Tinh Không Phong nghe, Tinh Không Phong cũng cố gắng an ủi Thiên Thiên. Sau đó dẫn Thiên Thiên rời đi nơi khác.
Sau khi Tinh Không Phong cùng Thiên Thiên rời đi. Nguyệt Nguyệt mới xuất hiện, hai mắt tràn đầy đau buồn, khuôn mặt lo lắng đến trước người Lâm Vũ nhẹ nhàng, quan tâm nói.
“Lâm Vũ, huynh có sao không. Tỷ Tỷ ta thật quá đáng, sao có thể trách huynh như vậy. Đây đâu phải lỗi của huynh.”
“Huynh thật khổ, Tỷ Tỷ ta không nên như vậy, huynh là một người tốt...”
Lâm Vũ cũng không có tâm trạng nói chuyện. Cho nên liền cáo từ rời đi.
Ở một nơi nào đó không xa, tên đeo mặt nạ đen đang nhìn bọn thuộc hạ.
“Chủ nhân yên tâm, số lương thực của công chúa Thiên Thiên đã bị chúng ta làm hỏng. Không thể dùng được nữa. Thiên Thiên rất nhanh sẽ bị thiên hạ cho rằng cô ta là một cô công chúa độc ác, bỏ đói vô số người dân đáng thương vô tội tới chết”
Tên đeo mặt nạ đen không do dự đâm chết tất cả bọn thuộc hạ. Sau đó vui vẻ mỉn cười.
“Thiên Thiên, đừng trách ta độc ác. Không phải ta giết bọn họ. Những người dân nghèo đói, đáng thương, vô tội kia đều bị ngươi hại chết. Tất cả mọi tội lỗi đều là do ngươi. Ha ha...”
Lâm Vũ nhìn cánh rừng hoang vu trước mắt. Số lượng người quá nhiều. Muốn dùng thịt thú rừng thay thế là điều không thể nào. Hắn không phải loại người sẽ bỏ cuộc. Lương thực hỏng thì tìm nguồn lương thực mới. Cái này không được thì dùng cái kia. Lâm Vũ suy nghĩ rất rõ ràng. Muốn giải quyết vấn đề này, cần phải tìm được một loại thực vật có thể ăn được. Hơn nữa số lượng phải lớn. Lâm Vũ cũng không quá lo lắng, hắn đã tìm được người thích hợp nhất cho công việc này.
“Heo mập, ngươi mau tìm cho ta. Đừng có lười biếng”
“Đại ca yên tâm, về cái khác tiểu đệ không dám chắc. Còn về tìm đồ ăn. Đệ dám nói thứ hai không ai dám nhận mình thứ nhất.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau tìm đi”
Heo mập vừa đi vừa ngửi trên mặt đất. Chẳng bao lâu, heo mật đã dẫn Lâm Vũ đến cả một rừng cỏ dại. Heo mập đào bên dưới lớp đất. Là vô số củ cây to tròn, mập mạp.
Lâm Vũ cầm lên. Không khỏi bất ngờ đây không phải củ khoai tây sao.
“Kiếm Si, ngươi không phải muốn luyện kiếm sao. Ta giúp ngươi”
“Bất Phàm, ngươi muốn rèn luyện nghị lực sao, ta giúp ngươi”
“Minh Đan, ngươi muốn biết thêm linh dược mới sao, ta giúp ngươi”
“Mẹ nó. Lâm Vũ, ngươi bắt chúng ta đi đào cỏ dại, còn mình thì ở bên trên nói nhảm. Ngươi còn liêm sỉ không hả”
Không sai, Lâm Vũ chính là sai nhóm tấu hài, nhóm xui xẻo, nhóm giả heo giúp hắn đào khoai tây.
“Ta là đang giúp các ngươi rèn luyện...”
Lâm Vũ chính nghĩa ngôn từ nói. Nhưng chưa để hắn nói xong, đám người đã phản bác.
“Vậy sao ngươi không đào đi. Chúng ta không làm, ngươi làm gì được...”
“Bốp, bốp...bốp...”
Ta đào, ta đào, ta đào.
Cả đám người Kiếm Si nhìn nhau. Trước kia bọn hắn là thiên kiêu chi tử, nhân chung chi long, đi đến đâu, quang mang vạn trượng đến đấy. Vậy mà giờ đây. Mỗi người đều quần áo bẩn thỉu. Hai tay dính đầy bùn đất, khuôn mặt thì sưng tím. Bọn hắn thật sự muốn khóc. Bọn hắn vì sao lại xui xẻo, đụng phải tên ác ôn Lâm Vũ cơ chứ. Càng tức chết bọn hắn, là bọn hắn không đánh lại Lâm Vũ.
“Các ngươi còn nằm đó, không mau giúp ta làm đồ ăn”
Cả đám người nhìn Lâm Vũ đang nấu một nồi lớn canh khoai tây. Không khỏi tò mò. Thứ này cóthể ăn được sao.
Thiên Thiên nhìn những người dân đói khổ đến mờ cả hai mắt, cả người chỉ còn da bọc xương, đi đứng không vững. Không khỏi cảm thấy tự trách. Tinh Phong ca ca, bảo nàng phải đuổi họ đi, nói với họ là không có lương thực mới có thể giải quyết vấn đề. Nàng cũng cảm thấy đúng. Lương thực đã không còn nữa, chỉ có thể nghe theo lời Tinh Phong ca ca.
“Lương Thực đã không...”
“Lương Thực Tới Đây”
Một giọng hét lớn vang lên cắt đứt lời nói của nàng, Lâm Vũ mang theo một đám người, vận chuyển từng chiếc nồi lớn đi tới. Mỗi chiếc nồi đều tỏa ra mùi hương thơm phức, đầy ấm áp. Những người dân đói khổ, nhìn thấy có lương thực đều mỉn cười rạng rỡ, hai mắt tràn đầy hạnh phúc, đến từng chiếc nồi lấy lương thực ăn như hổ đói. Đám người Kiếm Si thì liên tục bận rộn nấu hết nồi này đến nồi khác.
“Thật ngon, đây là món ngon nhất ta từng được ăn”
Cuối cùng, mặt trời đã về khuya. Ngồi bên đám lửa trại. Đám người Kiếm Si nhịn không được khen ngợi bát canh khoai tây Lâm Vũ làm ra. Nhưng đến lượt Lâm Vũ. Bát canh cuối cùng cũng đã hết. Cả ngày nay, hắn chưa có gì vào bụng.
“Cho ngươi”
Thiên Thiên đưa bát canh khoai tây vẫn còn nóng hổi cho Lâm Vũ, quay đầu đi chỗ khác nói.
“Ta không đói, ta không muốn ăn.”
Lâm Vũ cũng mỉn cười, nhận lấy bát canh vui vẻ kết thúc một ngày bận rộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.