Nhân Lộ Thành Thần

Chương 101: Sát nhân




Lâm Vũ mở mắt, trước mắt hắn là một thành phố đã hoang tàn, đổ nát. Lâm Vũ nhìn xuống dưới, vội vàng lùi lại. Lau đi vệt mồ hôi trên trán. Phía sau hắn, là một hố sâu không đáy, bao quanh bởi những đám mây đen vặn xoắn, sấm sét liên tục đánh phá, phủ khắp không gian. Đây là một thành phố lơ lửng trên không, phía dưới nó chính là một hố đen đáng sợ. Phát ra khí tức khủng bố khiến ngay cả Lâm Vũ cũng phải sợ hãi.
Những người xung quanh cũng rất nhanh nắm bắt được tình hình trước mắt.
“Đây là thiên giới sao, không giống đi”
“Không thể nào, ta không thể điều khiển được linh lực trong cơ thể”
“Ta cũng vậy...”
“Ta cũng vậy...”
“.......................”
Tiếng thét chói tai, khiến mọi người dần hoảng sợ.
Lâm Vũ nhíu mày, thử điều khiển linh lực trong cơ thể. Nhưng không có kết quả. Nói cách khác, mọi người ở đây đều biến thành phàm nhân, cùng người bình thường không có gì khác biệt.
Long Ngạo Thiên cố gắng ra sức trấn an mọi người, giúp mọi người mau bình tĩnh lại.
“Mọi người hãy bình tĩnh, xin mọi người hãy bình tĩnh...”
Khi mọi người đã bình tâm, thì nhận ra mình đã bị mắc kẹt ở thành phố này không cách nào rời khỏi. Hoảng loạn lại một lần nữa tiếp diễn.
Liên tục tìm kiếm ba canh giờ, một chút manh mối cũng không có, khiến mọi người lâm vào hoảng sợ. Long Ngạo Thiên lần nữa lên tiếng trấn an mọi người.
“Mọi người hãy bình tĩnh, chúng ta nên chia nhau ra tìm kiếm manh mối, chắc chắn sẽ có manh mối rời khỏi nơi đây. Đến trời tối chúng ta hãy tập hợp tại nơi này, nói về kết quả mình tìm được...”
Lâm Vũ cảm thấy lời Long Ngạo Thiên nói rất hợp lý, đây chắc chắn không phải thiên giới. Chia nhau ra tìm kiếm là cách nhanh nhất để rời khỏi nơi này.
Trương Bất Tử không đợi Long Ngạo Thiên nói xong, liền đã quay người một mình rời đi.
Vũ Hỏa Thiên Linh cũng như vậy, bắt đầu một mình tìm kiếm manh mối.
Đám người tấu hài, giả heo, xui xẻo cũng tách ra, mỗi người một ngả.
Tất cả mọi người cũng tản ra, chia nhau tìm kiếm manh mối.
Một ngày sau đó, cả thành phố chìm trong sợ hãi. Khắp thành phố đâu đâu cũng xuất hiện xác chết, đều chết một cách giống nhau. Cả thành phố, chìm trong biển máu.
Ác Ma nhìn xác chết trước mặt, không khỏi mỉn cười nói.
“Kẻ giết người thủ pháp quả là tinh xảo. Một kiếm xuyên tim. Mọi xác chết đều bị đâm cùng một vị trí. Ta tự thẹn không bằng”
Nhu Nhu không khỏi lườm Ác Ma.
“Ngươi còn cười, không mau chóng tìm ra tên sát nhân. Tất cả đều phải chết”
Lâm Vũ nhìn xác chết nằm la liệt trên mặt đất, máu tươi ướt đẫm đường phố không khỏi nhíu mày. Ác Ma nói không sai. Tất cả đều bị một kiếm xuyên tim, cùng một vị trí đâm chết. Trên mặt mỗi người đều mang vẻ hoảng sợ, bỏ chạy về phía trước. Sau đó bị một kiếm đâm xuyên tim, cùng một vị trí mà chết. Thủ pháp giết người tinh xảo như vậy, đừng nói là ác ma. Đến Lâm Vũ cũng không bằng.
Hoa Thư Phong lúc này khó khăn lên tiếng.
“Theo ta suy đoán, tên sát nhân đã ở sau lưng, đuổi giết bọn họ. Khiến bọn họ sợ hãi, cố gắng bỏ chạy về phía trước. Nhưng tên sát nhân quá nhanh. Đã đuổi kịp bọn họ. Từ sau lưng, một kiếm đâm chết tất cả”
Hữu Kim Tiền tiếp tục lên tiếng.
“Ta đồng ý với Hoa Thư Phong, điều này chứng minh một điều. Tên sát nhân này rất mạnh, có khi mạnh hơn tất cả chúng ta”
Long Ngạo Thiên lên tiếng.
“Mọi người mau nhìn xem, vết thương này lại khiến kinh mạch đứt đoạn, trên đó còn lưu lại chút linh lực.
Lâm Vũ cùng những người khác đều cúi đầu, nhìn kỹ vào vết thương. Mất một hồi lâu. Lâm Vũ cùng mọi người mới đứng dậy. Quả nhiên có một chút linh lực còn lưu lại trên kinh mạch bị đứt đoạn. Nếu không cẩn thận quan sát, rất khó có thể phát hiện ra được nó.
Kiếm Si lại lên tiếng, giọng nói mang theo chút sỡ hãi.
“Vậy tên sát nhân là một tu sĩ, có khả năng điều khiển linh lực. Tu vi không rõ. Nói cách khác, ai trong chúng ta bị nhằm vào. Người đó chắc chắn phải chết”
Trước lời nói của Kiếm Si, dù mọi người trong lòng đều đã rõ. Nhưng trong lòng mỗi người không tránh khỏi hoảng sợ. Lâm Vũ cũng cảm thấy mồ hội lạnh chảy dọc sống lưng. Nếu hắn bị nhắm vào, hắn cũng sẽ phải chết. Hắn bây giờ chỉ là người bình thường. Sao có thể chống lãi một tên sát nhân có tu vi không rõ.
Minh Đan có chút sợ hãi nói.
“Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ...”
Bầu không khí chìm trong tĩnh lặng, bóng ma sợ hãi bao chùm mỗi người.
Ngày thứ hai, lạnh giá càng thấm sâu vào lòng người. Người chết càng nhiều.
Chiến Vô Cực lên tiếng.
“Chúng ta hãy tập hợp tất cả mọi người lại nơi này. Cùng tiến cùng lùi chống lại tên sát nhân.”
Lâm Vũ cũng gật đầu đồng ý, mọi người đều chia ra đi tìm kiếm người khác. Nhưng Lâm Vũ rời đi chưa được bao lâu thì.
“Rầm...”
Cả thành phố đều rung động dữ dội, mặt đất liên tục nứt vỡ. Lâm Vũ quay đầu. Trước mắt hắn là một người đeo mặt nạ màu đen, cả người bao trùm trong bộ áo rộng lớn. Không phân biệt được giới tính, không rõ là nam hay nữ. Cả người hắn bao trùm trong lĩnh vực đỏ tươi như máu. Cả người vờn quanh đại đạo.
Lâm Vũ hai mắt trừng lớn, mồ hôi lạnh liên tục chạy dọc sống lưng. Là lĩnh vực cảnh cường giả. Không, trên cả lĩnh vực cảnh. Là đại đạo cảnh. Đại đạo cảnh.
“Rầm...Rầm...Rầm...”
Khắp mọi nơi đều bắt đầu nổ tung, kiến trúc sụp đổ. Bầu trời nhuộm trong biển máu.
Lâm Vũ không do dự bỏ chạy. Tất cả mọi người đều bỏ chạy. Vừa chạy hắn vừa quan sát động tĩnh của tên sát nhân mặt nạ đen. Tên sát nhân không phải muốn giết bọn hắn. Mà muốn dọa bọn hắn phải bỏ chạy.
Trong màn đêm u tối, bầu không khí u ám, lãnh lẽo bao trùm tất cả mọi người. Lâm Vũ đứng nhìn mọi người xung quanh. Cả nhóm đều an toàn, không chịu bất kỳ vết thương nào. Đây cũng là điều bình thường. Nhóm của hắn toàn là những kẻ mạnh nhất. Nhưng dù vậy, trong lòng hắn vẫn lạnh buốt, mạng sống của hắn như một tờ giấy trước ngọn lửa lớn. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị thiêu rụi. Mạng sống dường như không còn nằm trong tay hắn.
Bất Phàm thở dài nói. “Tên sát nhân đã là đại đạo cảnh cường giả, vậy tại sao hắn còn phải đeo mặt nạ, hắn đã quá vô địch rồi.”
Hắc tử cau mày nói. “Hơn nữa, tại sao hắn còn phải lén lút giết người. Đại đạo cảnh cường giả muốn giết người còn phải lén lút sao. Chúng ta giờ chỉ là phàm nhân. Dù có đông gấp vạn lần, cũng không chịu nổi một đòn của hắn”
Trương Bất Tử bỗng nhảy dựng lên, hét lớn. “Ta hiểu rồi, ta hiểu tất cả”
Cả đám người nhìn về Trương Bất Tử. Trương Bất Tử ngẩng cao đầu kiêu ngạo nói.
“Hắn đeo mặt nạ, vì hắn quá xấu xí. Hắn giết người lén lút, vì hắn thích”
Lâm Vũ mặt đen lại, hắn có xung động muốn một chưởng đập chết tên mập này. Giờ là lúc nào rồi. Còn nói lời vô não. Mà quên, tên mập này làm quái gì có não.
Cuối cùng, sau khi tất cả mọi người đã biết tên sát nhân là đại đạo cảnh cường giả về sau, đều thống nhất một lần nữa chia nhau ra tìm kiếm manh mối rời khỏi nơi đây. Bởi vì phản kháng đã vô dụng. Dù có nhiều người đến đâu, đi chung vẫn phải chết. Vậy chi bằng tách nhau ra, vừa tăng tốc độ tìm kiếm rời khỏi nơi đây. Vừa giảm được số lượng người chết. Tỷ lệ bị nhắm vào cũng giảm đi. Đến khi trời tối, thì quay lại nơi tụ họp. Nói nên kết quả tìm kiếm của mỗi người.
Lâm Vũ nhíu mày suy nghĩ, hắn cảm thấy có rất nhiều điều không đúng. Nhưng không đúng chỗ nào. Hắn lại không nghĩ ra được.
Ngày thứ ba. Vẫn giống như mọi khi. Tiếng la hét vang lên. Người chết càng lúc càng nhiều. Lâm Vũ nhíu mày một mình đi trên đường phố. Nhìn khắp mặt đất, đâu đâu cũng là xác người chết, máu tươi từ tim chảy ra, ướt đẫm cả đường phố. Mỗi người đều có khuôn mặt hoảng sợ, cố gắng bỏ chạy về phía trước nhưng thật bại. Bị một kiếm đâm xuyên tim, bị đâm cùng một vị trí, mà chết. Trên vết thương còn lưu lại một chút linh lực vô cùng nhỏ bé.
Những câu hỏi liên tục lập đi lập lại trong đầu Lâm Vũ. Tên sát nhân tại sao phải lén lút giết người. Mục đích của hắn là gì. Bị hắn nhắm tới chắc chắn phải chết sao. Làm cách nào để sống sót. Làm cách nào mới sống được trong trò chơi mèo vờn chuột. Thật đau đầu.
Tối hôm đó, mọi người đều bình tĩnh kể lại những việc đã xảy ra, nhưng không hề có một chút manh mối.
Lâm Vũ nhíu mày, nói.
“Mục đích của tên sát nhân là gì. Tại sao hắn phải làm vậy. Tại sao hắn phải lén lút giết người. Tại sao hắn phải phí công như vậy, mà không một lúc giết chết hết tất cả chúng ta. Tại sao hắn phải chơi một trò chơi vô bổ.”
Nhưng đáp lại Lâm Vũ, chỉ là sự im lặng.
Ngày thứ tư, bầu trời như nhuộm đỏ trong máu, dưới ánh hoàng hôn. Lâm Vũ bước đi trên đường phố vắng lặng, lãnh lẽo chất đầy xác chết.
“Bộp..Bộp...Bộp...”
Tiếng bước chân vang lên, theo từng chuyển động của Lâm Vũ. Nhưng không phải là tiếng bước chân của hắn, mà là tiếng bước chân đằng sau lưng hắn. Lâm Vũ khó khăn quay đầu. Nhưng sau lưng hắn không có ai cả.
Lâm Vũ mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Trái tim băng giá bước về phía trước. Cả người hắn đều lạnh buốt. Từng bước hắn đi đều vang lên tiếng.
“Bộp...bộp...bộp...”
Là tiếng bước chân đằng sau lưng hắn. Lâm Vũ lần nữa quay đầu. Nhưng sau lưng hắn vẫn không có một bóng người.
Lâm Vũ lạnh giá bước tiếp về phía trước.
“Bộp...Bộp...Bộp...”
Trái tim hắn ngày càng lạnh giá, Mồ hôi lạnh chảy khắp người. Bản năng cầu sinh trong người hắn đang gào thét. Hắn phải chạy, chạy trốn khỏi cái chết.
Lâm Vũ cắn răng, dùng hết sức lực chạy về phía trước, tìm kiếm một tia hi vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.