Nhân Dục Đạo

Chương 21: Cứu Người




Lúc này trời đã xế chiều, Hàn Phong phi thân nhảy vào trong biệt viện, sau khi tản ra thần thức kiểm tra, hắn phát hiện biệt viện này hoàn toàn không có một bóng người nào khác, vô cùng im lặng kín đáo. Cũng thấy hai cha con Ngọc Huyên ngồi trong một căn phòng. Hắn không chút do dự triển khai khinh công, bay nên nóc biệt viện, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần. Thần thức tản ra, chuẩn bị kĩ lưỡng.
Chẳng qua bao lâu, khi sắc trời dần âm u, tia nắng cuối cùng đã vụt tắt nơi chân trời. Lại qua mấy canh giờ nữa, khi vầng trăng đã treo trên cao, xa xa vang lên tiếng gà gáy canh ba. Hàn Phong tâm thần khẽ động, từ xa xa kia hắn đã thấy một bóng hình loạng choạng tiến tới. Không phải Lưu Địch thì là ai nữa.
Lúc này hai cha con Ngọc Huyên đã sớm thiếp đi trên bàn vì đói và mệt. Hai người này được cấp vé vớt vào thành, lại nghe thấy rõ lời dặn của binh lính gác cổng, hoàn toàn không có chút nào dám phản kháng, chỉ có thể dựa theo phân phó ở đây chờ đợi sắp xếp.
Lưu Địch thân mặc bộ đồ đỏ, lại có chút men say trong người. Hôm nay hắn chính là muốn làm tân lang. Chỉ cần nghĩ đến thân hình kiều mỵ động nhân cùng mùi hương kích động của Ngọc Huyên là hạ thân hắn đã dựng dậy, máu huyết trong người sôi trào. Hắn nhanh chóng mở cửa biệt viện. Nơi này là hắn mua lại nhằm chuyên thực hiện các hành động xấu xa nhất, không muốn người biết nhất. Vô cùng kín đáo hoang vắng.
Nhìn ngọn đèn leo lắt trong phòng, Lưu Địch cười dâm một cái. Hắn cẩn thận đem giấy dán cửa chọc thủng một lỗ, nhìn vào bên trong, chỉ thấy có hai người đang nằm gục trên bàn, một người trong đó chính là tiểu mỹ nhân mà hắn hằng mong nhớ.
Lưu Địch cười đê tiện, rút sau lưng ra một bình sứ. Vật này là dâm dược cực mạnh, chứa dâm hương kinh người. Chỉ cần hơi chút ngửi phải, chính là trầm luân trong mê man tình dục, không thể chống đỡ, nếu không có người thoả mãn, hậu quả không thể tưởng tượng.
Lưu Địch đem bình sứ kê sát lỗ nhỏ trên vách, định bụng sẽ cho hai cha con nhà này mê loạn điên đảo, thừa cơ chiếm đoạt Ngọc Huyên. Thế nhưng hắn vừa định mở nắp bình, cánh cửa đang đóng kín bỗng quỷ dị mở toang, Lưu Địch không kịp đề phòng, chợt ngã dúi dụi vào trong phòng.
Tiếng động làm hai cha con Ngọc Huyên lập tức bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn người vừa xuất hiện trong phòng. Lão nhân vội đem con gái ra sau lưng che chở, chính mình đứng chắn phía trước. Đến khi định thần nhìn lại, phát hiện người tới là Lưu Địch, lão chợt run rẩy thân mình.
Lão sống bao nhiêu năm chứ. Sớm đã hiểu rõ lòng người. Hôm nay bị chỉ dẫn tới đây tị nạn, trong lòng đã thấy không đúng. Giờ đây lại nhìn thấy Lưu Địch thân mặc cưới phục, người đầy mùi rượu, sao mà không biết hắn có ý đồ xấu xa với con gái. Hắn nhất thời lão lệ chảy xuống, run giọng cầu khẩn.
"Thượng quan, cầu ngài tha cho cha con chúng ta. Cầu xin ngài..."
Lưu Địch từ dưới mặt đất chật vật đứng lên. Khuôn mặt hung dữ. Kế hoạch đáng lẽ rất là thành công, chỉ tại cánh cửa chết tiệt mà đổ bể. Hắn thầm than xui xẻo. The thé quát lên.
"Câm miệng! Lão già, ta nói cho ngươi biết. Hộ khẩu của ngươi và con gái đã bị ta xoá đi! Ngươi bây giờ trở thành nạn dân vô danh, trong thành Tử Nguyệt không truy cứu người chết vô danh. Khôn hồn thì mau giao con gái ra còn có một con đường sống. Nếu không..."
Lão nhân nghe tới đây, thân hình càng thêm run rẩy dữ dội. Trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.
"Thượng... Thượng quan...."
"Thật là lắm lời, chết đi!"
Lưu Địch không thèm dài dòng nữa, một chưởng đánh tới trước ngực lão nhân. Hắn muốn nhanh chóng đem ruồi nhặng này đập chết, sau đó cùng tiểu loli kia thư thư phục phục đánh trận.
Lão già sao có thể là đối thủ của Lưu Địch, lại càng không thể né tránh. Chưởng phong chớp mắt đã tới, đánh vào ngực lão.
Lão nhân lập tức ánh mắt tán loạn, bay ngược ra sau ngất xỉu. Lưu Địch cảm thấy có gì đó không đúng. Vừa rồi chính mình hình như chưa chạm trúng? Hơn nữa bị đánh trực diện như vậy lại không chút hộc máu? Thế nhưng hắn chẳng quản nhiều như vậy, ánh mắt đỏ hồng nhào tới Ngọc Huyên. Bàn tay chụp vào vai nàng.
"Chaaaa...!!!!"
Ngọc Huyên nhìn cha bị đánh bay ra phía sau thì kêu lớn, nước mắt rơi như mưa. Nàng bị Lưu Địch đè xuống sàn, lại bị hắn ngồi lên hạ thân, hai vai bị giữ chặt đè nghiến xuống sàn làm nàng không thể cử động, chỉ có thể tê tâm phế liệt gào thét.
Lưu Địch ánh mắt đỏ ngầu như dã thú. Hắn có thể cảm thấy mình ngồi lên một vùng vô cùng mềm mại thoải mái dễ chịu, làm cho tiểu đệ đệ lập tức dựng thẳng. Hai bàn tay hắn nắm lấy cổ áo Ngọc Huyên giật mạnh. Tức thì cảnh xuân xuất hiện.
Lưu Địch lặng người nhìn ngắm. Tiểu loli này mới có mười một mười hai tuổi, thế nhưng thân thể phát dục thật mãnh liệt. Trước mắt hắn lúc này là một vùng đồi núi nhấp nhô vô cùng mê người. Da thịt Ngọc Huyên tựa như mỡ đông, trắng nõn lung linh. Da dẻ lại là trong suốt căng mọng như ngọc thạch, dưới ánh nến mờ ảo long lanh phát sáng. Hắn có thể thấy rõ ràng bầu nhũ hoa vươn cao ngạo nhân của nàng, lại vì tiếng khóc mà nhấp nhô khiêu gợi, ẩn ẩn một hạt đậu nhỏ hồng hào phía trên, vô cùng kích dục. Hắn lại có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm xử nữ vô cùng thuần khiết trên người nàng ta, làm cho tiểu đệ đệ của hắn co giật liên hồi, thiếu chút xuất tinh.
Lưu Địch sớm đã nước bọt đầy miệng, ánh mắt tựa như dã thú nhìn ngắm Ngọc Huyên. Lại nghe thấy tiếng nức nở của nàng ta, càng làm cho hắn dựng lên khao khát chiếm đoạt mãnh liệt.
Lưu Địch một khẩu cắn tới, muốn đem nhũ hoa kia toàn bộ nuốt sạch. Thế nhưng đúng lúc này, một âm thanh tựa như từ địa ngục vang lên bên tai, làm cho toàn thân hắn cứng đờ, sau lưng phát lạnh, lập tức đình chỉ.
"Dừng lại. Nếu không, chết!"
Lưu Địch khó khăn nuốt nước bọt, nhấc thân đứng dậy, chầm chậm xoay lưng. Chẳng biết từ khi nào phía sau hắn đã đứng một người. Người này chừng mười sáu mười bảy tuổi, toàn thân ăn mặc như khất cái, đang lạnh lùng nhìn lại hắn.
Lưu Địch trong lòng run rẩy, run rẩy này đến từ tận sâu trong linh hồn. Đối diện thanh niên trước mắt làm hắn đồng tử co rút, não bộ đình trệ. Một cảm giác tử vong nháy mắt bao trùm toàn thân hắn.
"Đụng vào nàng, chết!"
Hàn Phong nhìn Ngọc Huyên lúc này đã chạy tới gào khóc cạnh cha nàng, bình thản nói.
"Ngươi...."
Lưu Địch trong lòng đấu tranh dữ dội, hắn không cam lòng bỏ qua con mồi này. Hắn còn muốn nói gì đó, thế nhưng bất chợt Hàn Phong quay đầu liếc nhìn hắn một cái.
Chỉ một cái liếc này, tâm thần Lưu Địch chợt nổ vang một tiếng như lôi đình vạn quân. Một cảm giác chết chóc bao phủ toàn thân làm hắn run rẩy mềm nhũn ngã ngồi xuống. Giữa hai chân không thể khống chế trào ra chất lỏng màu vàng sẫm.
Hàn Phong cũng không nhìn Lưu Địch, hắn tiến lại gần Ngọc Huyên, khẽ nắm lấy tay nàng. Ngọc Huyên lúc này mặy đầy nước mắt, như nai con hoảng sợ nhìn Hàn Phong. Thế nhưng thấy ánh mắt nhu hoà của hắn nhìn mình, trong lòng không hiểu sao bình tĩnh trở lại.
"Theo ta, ta có thể cứu hắn!"
Hàn Phong nhẹ nhàng nói với nàng một câu, đem lão nhân cõng lên vai, bước ra khỏi phòng. Hắn lại toả ra nguyên lực nhu hoà, bao bọc lấy hai cha con nàng lại. Ngọc Huyên dưới sự bao bọc của Hàn Phong, nội tâm bình tĩnh trở lại, đã ngừng khóc. Nàng bám chặt lấy vạt áo Hàn Phong, nép sát vào người hắn như con chim non. Cùng hắn đi ra ngoài. Từ đầu tới cuối không nhìn Lưu Địch một cái.
Lưu Địch trơ mắt nhìn Hàn Phong dẫn con mồi đi khỏi, trong lòng gào thét dữ dội. Đợi khi Hàn Phong khuất sau cánh cửa, ánh mắt hắn vằn máu dữ tợn, hằn lên nét thù hận khôn cùng.
Lưu Địch còn đang lạc trong suy nghĩ thù hận, một bình sứ chợt bay ngược lại trong phòng, rơi trước háng Lưu Địch, vỡ toang. Lưu Địch ngơ ngác nhìn lại, đây chẳng phải dâm dược của hắn sao?
Hàn Phong tiện tay một trảo, cửa phòng chợt đóng kín, một luồng nguyên lực cũng bao vây cánh cửa lại, không có ba canh giờ, đừng hòng mở ra.
Hắn cũng không thèm quan tâm tiếng gào như dã thú từ sau lưng truyền lại. Dắt tay Ngọc Huyên, rời khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.