Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 89: Các vị hữu lễ, Nam Lạc cáo từ




Dịch giả: quantl
Nam Lạc từ ngày bước lên đường tu hành tới nay đã hơn hai mươi năm, từ ngày có Hoàng Đình kinh chưa hề ngưng đọc, từ lúc minh tụng đến lúc ám tụng. Mỗi ngày đả toạ tồn thần, câu thông thiên địa, cảm ngộ đại đạo. Bất tri bất giác hắn đã có được cảm ngộ với đạo không kém một số lão yêu quái tu hành mấy trăm năm.
Cái này có thể coi là thiên tư nhưng cũng có thể coi là tâm tính. Hắn đã từng khô toạ nhiều năm ở Thái Cực Cung, cơ hồ khiến tâm hắn trở nên cô tịch, đạt tới mức nhất trần bất nhiễm. Sau lại tĩnh tụng Hoàng Đình trong Dương Bình Tộc, tuy nhìn thì không chút hiệu quả nhưng lại có ảnh hưởng rất sâu.
Ngay lúc mọi người kinh ngạc vì uy thế của Nam Lạc thì Hình Thiên đột nhiên động, y quát lên một tiếng, cầm hai lưỡi phủ bay lên trời cao, nhằm về phía Nam Lạc.
Hậu Nghệ không dừng tay, tiếp tục kéo Loan Thiên Cung, mũi tên cũng chỉ về phía Nam Lạc trên trời cao. Bọn họ muốn cùng lúc chém giết Nam Lạc, hiển nhiên họ hiểu một người không thể nào giết nổi Nam Lạc.
Cho nên cả hai định cùng lúc ra tay đánh chết hắn.
Nhưng Nam Lạc sao lại không nhìn ra được ý tưởng của họ, nếu lúc trước không thể chạy thoát là vì triền đấu với Hình Thiên, e sợ một tiễn kinh khủng của Hậu Nghệ.
Nhưng trạng thái lúc này của Nam Lạc cực kỳ tốt, kiếm kính người đã thành thế tam tài, vừa là một tiểu thiên địa vừa dung nhập vào đại thế giới.
Bay lên trời cao, dốc toàn lực thế mà Hình Thiên vẫn không tài nào đuổi kịp.
Nam Lạc không trốn vào hư vô, hắn chỉ bay lên tới vô cùng vô tận, phảng phất như bay khỏi cửu thiên.
Mọi người kinh hãi, từng người khẽ kêu lên, tựa hồ như tiên thiên linh bảo sắp tới tay mà lại bay mất.
Bất quá những người muốn cướp linh bảo của Nam Lạc, hoặc người có cừu oán với hắn vẫn không thể động, bởi vì Hậu Nghệ không động, tiễn của gã đã lên dây, người lại dung vào núi lớn.
Nếu như nói một tiễn trước là nghiền nát vạn vật thì một tiễn này lại có cảm giác không thể trốn tránh, bất luận chạy tới đâu cũng sẽ bị bắn trúng.
Nhanh nhẹn vô song, một tiễn xuất, vạn dặm tang hoang. Đó là cảm giác về Hậu Nghệ lúc này.
Sau khi Chiếu Miên chết, Hậu Nghệ trở về bế quan dưỡng thương xong đã tu thành một tiễn này.
Hình Thiên chân đạp huyền bộ, như đạp thang trời, đuổi theo, khí thế như cầu vồng, sát khí thẳng vân tiêu. Nhưng bất luận y đuổi thế nào cũng vô pháp chạm tới thân hình bay bổng của Nam Lạc. Tựa như giữa họ là một quãng đường dài vô tận.
Nam Lạc lúc này lại trở nên thần bí trong mắt mọi người, nhãn thần lãnh đạm, nụ cười nửa miệng như có như không, khiến những kẻ đứng trên núi, hàn ý bốc lên.
Ti Mệnh kinh hãi, từ trên người Nam Lạc gã cảm nhận được một loại cảm xúc cao cao tại thượng bao quát chúng sinh.
Mà đứng ở một ngọn núi cách xa nhất cả Dương Thiên Hữu, Hi Vũ và Dao Cơ càng thêm ngạc nhiên nhưng bên cạnh đó còn có cả cao hứng. Nó giống như việc nhìn thấy thân nhân cực kỳ lợi hại của mình vậy, từ trong lòng dâng lên một luồng khí nóng khó hiểu.
Hai mắt Dao Cơ xuất hiện sao nhỏ, hai tay nắm trước ngực, cái miệng nhỏ nhắn lúc này đã mở ra, có vẻ vô cùng khả ái, nàng nhìn chằm chằm vào Nam Lạc đã chẳng còn rõ ràng kia, “Ánh trăng” mờ nhạt càng lúc càng sáng. Dưới bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng dường như càng thêm mông lung, mỹ lệ lạ thường.
Thiên địa tĩnh lặng.
Từ phía núi xa dường như có tiếng sói tru, lại có tiếng kêu gào của hồ ly với ánh trăng sáng.
Đột nhiên tất cả cảm nhận được dưới chân núi có một chút rung động khó hiểu, cẩn thận cảm thụ thì lại không có gì. Thế nhưng trong không trung lúc này lại có một thanh âm lành lạnh như đang ngâm tụng cái gì đó, thiên địa nguyên khí điên cuồng lao về phía Hậu Nghệ.
Cùng lúc đó trên trời cao vô tận đột nhiên có một đạo thiên địa huyền âm bay tới, thanh âm như khói như mây, nghe không rõ được, cũng chẳng thể cảm thụ.
Dao Cơ nghi hoặc hỏi Dương Thiên Hữu: “Đây là thanh âm gì mà lại như có như không thế?”
Dương Thiên Hữu đưa mắt nhìn Hậu Nghệ hoảng sợ nói: “Đây là huyền âm câu thông thiên địa đại đạo, không ngờ Đại Vu Hậu Nghệ lại đạt tới cảnh giới như vậy, chỉ sợ gã đã là đệ nhất nhân dưới Tổ Vu. Bất quá hắn cũng không kém, hắn cũng thông đại đạo huyền âm”
Dương Thiên Hữu nói “hắn” đương nhiên là Nam Lạc.
Lời vừa dứt thì bên tai truyền tới thanh âm băng lãnh của Hậu Nghệ, lúc này thanh âm đó dường như thiên địa thánh âm
“Tinh... Lạc...”
Một tiễn này tên Tinh Lạc, ý rằng cả sao trên trời cũng có thể bán hạ.
Tiễn xuất, liền biến mất trong trời đêm, nháy mắt đã đâm vào trong “Ánh trăng”.
Nhìn thấy một tiễn này ai cũng không ít thì nhiều nghĩ rằng Nam Lạc sẽ không trốn được.
Nhưng Hậu Nghệ lại hiểu hơn ai hết tiễn của mình gặp lực cản lớn cỡ nào, dưới ánh trăng tựa hồ như vạn vật phải suy yếu, tinh khí, thần niệm cũng không thể thông suốt được. Hơn nữa việc câu thông thiên địa cũng khó hơn gấp bội, bằng không gã không thể nào đợi lâu như vậy mới bắn ra được một tiễn đó.
Tiễn vừa xuất ngoại nhân nhìn chỉ thấy thế như chẻ tre, phong thái vô địch. Nhưng chính gã lại biết trong không nhưng gặp lực cản cực lớn, giống như bắn vào bùn đất, một tiễn này phải đi trong bùn.
Gã cũng biết tất cả là do “Ánh trăng” tạo thành, ngay từ đầu gã chẳng lưu tâm lắm nhưng đến lúc phát hiện ra thì cả thiên địa này đã bị quang mang bao phủ.
Người ngoài nào hiểu vì sao Nam Lạc lại cứ bay lên mà không phi độn. Bởi vì tiễn của Hậu Nghệ còn chưa xuất, hắn không thể không bay lên, dùng ánh trăng để làm giảm đi lực lượng của Hậu Nghệ.
Quả như sở liệu của Hậu Nghệ, một tiễn cực mạnh của mình vẫn không thể bắn rơi Nam Lạc, gã biết, tiễn này dù có tới trước mặt Nam Lạc cũng chỉ còn sáu bảy thành uy lực mà thôi.
“Oanh...” Một tiếng nổ vang lên trên cao
Sóng khí bốc lên cuốn tới “Ánh Trăng”, mây khói tán loạn cuộn thành đợt bao phủ “Ánh Trăng”
Bất quá “Ánh Trăng” kia vẫn chưa tiêu tán, vẫn cứ bao trọn lấy Nam Lạc thế nhưng cũng đã yếu đi rất nhiều.
Chỉ thấy trên cao truyền tới thanh âm lanh lảnh của Nam Lạc: “Chư vị hữu lễ, Nam Lạc cáo từ”
“Hắn bị thương...”
Không biết người nào đột nhiên hô lớn.
“Không sai, bị thương còn không nhẹ. Ha ha Yêu Nguyệt Kính giờ sẽ là của bản vương” Thanh âm này vừa vang lên thì đã có người bay lên đuổi theo Nam Lạc.
“Dựa vào cái gì mà của ngươi, Yêu Nguyệt kính là thứ bản thánh phải có” Tên còn lại bay lên trời, gầm lên trong hư không.
Càng lúc càng có nhiều người lặng lẽ đuổi theo.
Dao Cơ chỉ tay về phía Nam Lạc tiêu thất, lớn tiếng nói: “Quá có mị lực, ta muốn bái ông ta làm thầy...”
Dương Thiên Hữu dường như lại sảng khoái hơn nhiều cười nói: “Thế phải gặp mới được, chúng ta cũng đuổi xem đi, không biết hắn có thụ thương nặng không” Nói rồi ba người cũng đuổi theo, khác với những người bay trên không họ lại thiểm độn giữa rừng núi, tốc độ nhanh tới dị thường.
Hình Thiên không đuổi, Hậu Nghệ cũng không, bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn những người đuổi theo Nam Lạc mà thôi.
Tựa như có chút xem thường, lại tựa như tất cả đều đã trong lòng bàn tay. Lúc này bọn họ giống như một thợ săn thâm niên, lãnh tĩnh nhìn con mồi chạy trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.