Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 62: Một tảng đá lớn, một bộ tử y




Dịch giả: quantl
Nam tử dùng ám kim trường côn tên là Chân Tùng, từ trong miệng y, Nam Lạc biết rằng y cùng tu hành với Phục Hy công chủ, lần này đi vốn có thêm tám người nữa nhưng trên đường đều đã chết. Tộc nhân nhận được sự che chở của họ cũng từ mấy vạn chỉ còn mấy trăm. Nói tới đây thì nam tử dù đối mặt với cái chết cũng không chau mày vậy mà lại bi thiết vạn phần, thậm chí sắp khóc.
Nam Lạc nhìn mọi người, trong lòng ngũ vị tạp trần, cái tâm tự cho là bình tĩnh không màng danh lợi giờ lại bắt đầu gợn sóng. Hắn chẳng thể giúp đỡ cho họ được bao nhiêu, trong lòng thầm nghĩ nếu có yêu quái đuổi theo sẽ giết sạch.
Nói cho họ nếu đi tiếp về phía trước hẳn sẽ an toàn, nơi đó không có yêu quái đuổi theo ăn thịt người. Mọi người thiên ân vạn tạ làm Nam Lạc cảm thấy ngượng ngùng, cả tên cũng không lưu lại.
Từ khi bị bắt vào trong lồng giam của Thương Mãng Nhai, hắn đã biết nhân tộc trong thiên hạ là thế lực yếu nhất. Nhưng khi nhìn thấy nhân tộc trở thành thức ăn trong miệng các sinh linh khác thì lòng lại không cách nào chấp nhận được.
Trong mắt vài người Nam Lạc luôn sẵng giọng, từ đầu tới cuối chỉ thấy hắn mặt mũi nghiêm nghị, sát khí lẫm liệt.
Nhìn Nam Lạc đi xa trong đám người có người lên tiếng nói: “Không nghĩ tới ngoài nhân tộc dưới Bất Chu Sơn lại có nhân vật như vậy, thực là may mắn của nhân tộc. Nhìn phong thái rút kiếm chém yêu của hắn chỉ sợ đã là người trong tiên đạo. Người như vậy cho dù có ở dưới Bất Chu Sơn cũng e không có mấy người”
“Lúc đầu công chủ nói nhân tộc sẽ có đại nạn, sinh lộ duy nhất là đại địa phương Đông, bây giờ có thể xem như chúng ta tới nơi rồi chứ”
Trốn tới sao? Đã tới rồi sao? Mọi người hai mặt nhìn nhau, tựa hồ không thể tin nổi đây là sự thật, nhìn một đường tới đây, trong đầu chỉ có tiếng khóc, tiếng gào thét cùng với màu máu thịt đỏ hồng, sống sót một cách may mắn, dường như đã trải qua mấy đời, có chút mơ hồ.
Nam Lạc chưa từng nghĩ một ngày tay hắn sẽ nhiễm nhiều máu của các sinh linh khác như thế. Hắn không biết vì sao các loại sinh linh dọc đường cứ vồ lấy nhân loại, phảng phất như trong thiên địa này đang có một thịnh yếu xa hoa vậy. Hắn không có tâm tư suy nghĩ, dọc đường đi cứ gặp là giết, sắc mặt lạnh như vách đá ngày đông chí.
Bất quá những yêu quái đuổi theo nhân loại chỉ là một chút tiểu yêu tiểu quái không có đại yêu.
Nam Lạc không biết dọc đường mình đã giết bao nhiêu yêu quái cổ quái, nếu có người nhìn từ trên trời xuống sẽ thấy một con đường nhuộm đầy tiên huyết.
Mà trên con đường này vẫn có rất nhiều nhân loại tiến về phía trước giống như từ địa ngục giãy giụa bò lên trên núi xác biển máu. Trên con đường thông tới hy vọng và sinh tồn này có một thân ảnh không ngừng ẩn hiện, nơi nó đi qua, bạch quang lóng lánh, kiếm quang chớp loà.
---------------
Thiên địa lớn, thâm sơn đại trạch vô số kể, có nhiều nơi hiểm ác đáng sợ khó mà lường nổi.
Không biết từ khi nào mà Nam Lạc đột nhiên phát hiện ra mình đã tiến vào trong một sơn cốc mịt mờ phủ đầy sương trắng, chóp mũi dường như nhẹ thoảng một mùi hương hoa tựa có tựa không. Bước về phía trước, tâm thần phiêu hốt, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, phát hiện ra mình vẫn cứ ở trong vùng sương trắng, với nhãn lực của hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi mười mét.
Trong lòng máy động, đột nhiên cảnh giác. Hoả diễm nhảy lên trong mắt, dưới thiên thị nhãn vẫn cứ là sương trắng mịt mù, mờ ảo vô tung, không biết đến từ nơi nào, cũng chẳng biết tới đâu. Hương hoa nhàn nhạt vẫn cứ quẩn quanh nơi chóp mũi, như ẩn như hiện, cẩn thận hít ngửi thì lại không thấy.
Đây là nơi nào? Quay đầu nhìn đường tới thì chỉ thấy sương trắng phủ giăng, nào còn biết được phương hướng. Cho dù vận toàn lực dùng Thiên Thị nhãn cũng chỉ có thể nhìn trong phạm vi ba mươi trượng thôi, thần niệm tản ra, nhưng càng thêm bất lực, còn không bằng phạm vi mà Thiên Thị nhãn nhìn được, tựa hồ sương trắng mờ ảo đã thôn phệ lấy thần niệm.
Trong lòng Nam Lạc ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ bị người ám toán, thủ đoạn gì vậy mà lại cao minh như thế” Bước một bước, bóng người chớp động. Hắn có cảm giác mình đã độn về phía dưới chí ít có trên trăm dặm thế nhưng vẫn chỉ toàn sương trắng.
Hơi suy tư, cổ tay khẽ đảo, một chiếc gương đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, mặt gương trong trẻo như nước.
Thanh quang chợt loé, hiện ra một vùng thiên địa vô cùng rõ ràng, Nam Lạc di chuyển yêu nguyệt kính, chỉ thấy cảnh vật nhất nhất xuất hiện trong gương.
Một tảng đá hình tròn, trắng như tuyết, to cỡ một chiếc bàn. Trên viên đá tròn có một nữ tử áo quần màu tím nhạt đang cúi đầu tựa như đang khắc thứ gì đó trên đá.
Nam Lạc nghi hoặc nhìn cảnh tượng trong gương không biết lai lịch của nữ tử này là gì. Trong gương, nữ tử đột nhiên nhìn tứ phía, tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng nhìn về phía Nam Lạc, qua chiếc gương có thể thấy đôi mi thanh tú của nàng khẽ nhíu, tựa như có chút mất hứng. Đột nhiên xuất thủ, cổ tay trắng ngần vạch trong không trung, một tảng đá từ trong tay nàng bay ra.
Nam Lạc cả kinh, yêu nguyệt kính khẽ chớp, định thần lại mới phát hiện ra đó chỉ là một viên đá bình thường, không có pháp thuật gì. Vội vàng chiếu về phía nàng thì chỉ thấy còn một tảng đá trắng như tuyết lẳng lặng nằm đó.
Mặt gương chuyển động, tìm kiếm khắp nơi, cơ hồ dạo một vòng mà không nhìn thấy gì, chiếu lại về phía tảng đá kia, vẫn thấy trên đó trống trơn.
Trong lòng kinh nghi, cũng may nữ tử này tựa hồ không có ác ý gì, vừa muốn rời đi lại phát hiện ra tuy mình có thể chiếu được một vùng địa thế này nhưng đi cả nửa ngày vẫn không thể đi ra ngoài, dường như cứ đi vòng quanh vậy.
Ánh gương lại hiện, núi non xuất hiện, một nữ tử mặc tử y ngồi trên một tảng đá trắng tựa tuyết, hai tay chống trên tảng đá, chiếc hài hoa nhỏ viền vàng khẽ lay động. Nàng nghiêng đầu, khẽ mỉm cười.
Khi nàng phát hiện kính chiếu tới mình thì cười càng thêm vui vẻ, con mắt biến thành một hình trăng non.
Nam Lạc không nhịn được chiếu thêm vài lần chỉ thấy nữ tử này cực kỳ khả ái, mũi tinh xảo, mắt tựa trăng khuyết, còn có mái tóc được vắt qua một bên.
Nàng cười hồn nhiên thế mà tựa như lại lộ ra một chút ranh mãnh cổ quái.
Mặt gương chuyển động, cảnh tượng biến ảo, Nam Lạc không quan tâm tới nàng nữa
Chiếc gương này tuy đã được luyện hoá thành công, có thể tâm thần tương thông. Nhưng cách sử dụng hãy còn rất ít. Tác dụng duy nhất là soi khắp đại thế giới, thế nhưng bằng nó, hắn cũng không thể đi ra khỏi vùng sương trắng này. Trong lòng hắn nghĩ nếu mình có thể giống như Huyền Minh niến chiếc gương này thành vầng trăng thì còn có nơi nào có thể vây lấy mình nữa.
Ngưng tụ tâm thần, cẩn thận bước về phía trước, Yêu Nguyệt Kính soi thẳng tắp, cảnh vật hiện lên rõ ràng. Chỉ là trong gương sáng tỏ nhưng trước mắt hãy là một vùng mịt mờ.
Nam Lạc cơ hồ vô pháp biết được mình đã đi được bao lâu, đột nhiên phía trước xuất hiện một tảng đá trắng, một tử y thiếu nữ ngồi bên canh, cánh tay nhỏ bé trắng tinh được phủ trong một tầng tử quang tựa như đang khắc thứ gì đó trên tảng đá.
Nàng hơi kinh ngạc giương miệng nhỏ nhìn Nam Lạc, tựa hồ không nghĩ tới hắn lại có thể đi tới trước mặt mình. Có chút mờ mịt, nhìn Nam Lạc rồi đột nhiên đứng dậy, cũng nâng tảng đá còn so với nàng lớn hơn rất nhiều lên, nàng nhẹ bước như tử điệp tung tăng trong bụi hoa.
Nam Lạc còn đang nghi hoặc không biết nàng dời tảng đá lớn đi để làm gì, thì nàng đã tới phía sau mình vài chục bước rồi thả đá xuống. Sau đó lẳng lặng nhìn mình, Nam Lạc trong lòng ngơ ngẩn, chẳng lẽ nàng sợ hắn cướp đá sao?
Trong tai đột nhiên tuyền tới thanh âm của nàng: “Ta không cản đường của ngươi, sao ngươi còn không đi” Thanh âm thanh tuý, còn có chút trẻ con.
Nam Lạc nhìn nhãn thần nghi hoặc của nàng không khỏi dở khóc dở cười, cái này, nói sao nhỉ, ta có bảo ngươi cản đường ta đâu! Trong lòng thầm nghĩ, nữ tử này trong sương trắng vẫn có thể phát hiện mình dùng Yêu Nguyệt soi nàng, lại có thể hành động tự nhiên rất có thể là người ở nơi này, cho dù không phải hẳn là cũng biết cách đi ra ngoài.
Trong lòng hạ quyết tâm, đi tới bên cạnh tử y nữ tử, chỉ thấy nàng đang ngồi xổm bên cạnh tảng đá trắng khắc, ngưng thần nhìn thì chỉ thấy từng ký hiệu màu tím từ đầu ngón tay của nữ tử xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất trong tảng đá.
Nhìn nữ tử chăm chú như thế, trên trán thậm chí đã có mồ hôi khẽ chảy ra. Bởi vì có việc cầu người nên càng không tiện xen ngang, chỉ sợ khiến đối phương chán ghét, chỉ đành chờ bên cạnh. Chóp mũi truyền tới mùi thơm ngát nhưng lần này rõ ràng rất nhiều, có cảm giác hương thơm từ trên người nữ tử này tản ra.
Tử y nữ tử bỗng nhiên ngẩng đầu, mồ hôi còn khẽ đọng lại trên chóp mũi. Nàng ngồi xổm trên mặt đất trừng mắt nghi hoặc nhìn Nam Lạc.
Nam Lạc vội chắp tay hành lễ nói: “Tại hạ Nam Lạc vì nhầm đường lạc vào núi không biết cô nương có biết cách rời khỏi đây không?” Lời nói cung kính, thần sắc nghiêm cẩn.
Tử y nhìn thấy Nam Lạc hành lễ nói chuyện, tựa hồ vô cùng thú vị, kinh ngạc một chút rồi che miện cười khẽ, con mắt lại hoá thành vầng trăng non.
“Hì hì, ta biết ngươi không ra được” Tử y nữ tử đứng dậy vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé trắng tinh, yêu kiều cười nói.
Nam Lạc ngẩn ra, vội lặp lại “Mong rằng cô nương có thể...”
“Ta không nói cho ngươi, ngươi vừa rồi còn cầm gương soi ta” Tử y nữ tử không chờ Nam Lạc dứt lời đã vội nói, còn cố ý xoay đầu sang một bên không nhìn hắn.
Từ lúc học đạo tới giờ Nam LẠc rất ít khi giao tiếp với người khác, nói chuyện cùng nữ tử lại càng ít, trước đây gặp người hoặc là lời lẽ sắc bén, hoặc là người tính trầm ổn. Đến lúc này lại không biết phải đáp lời thế nào. Chẳng lẽ lại phải cưỡng ép nàng dẫn mình ra ngoài.
Trong lòng bách chuyển, trong nháy mắt đó nữ tử đã quay đầu ngắm nghía biểu tình của Nam Lạc rồi cười hì hì, cổ tay khẽ vung, ống tay áo màu tím tuột xuống lộ ra một cổ tay trắng nõn. Ngón tay chỉ vào hướng mà Nam Lạc vừa đi nói: “Cứ thẳng đường này là có thể ra ngoài được”
Nam Lạc vội nói đa tạ, muốn cười một cái, lại đột nhiên cảm thấy xấu hổ, xoay người rời đi. Mới đi được vài chục bước, tai lại nghe thấy một tràng tiếng cười. Hắn nghi hoặc quay đầu chỉ thấy nữ tử nói: “Sao ngươi ngốc thế, vậy mà cũng tin được,... Hì hì...”
Nhìn tử y nữ tử cười hi hi, Nam Lạc lại không sinh ra một chút phẫn nộ nào, không kìm được nở nụ cười thầm nghĩ: “Đúng vậy, nếu đi thẳng mà ra ngoài được, mình đã sớm đi rồi, sao còn phải chờ tới giờ”
“Vậy không biết làm cách nào mới ra ngoài được, nếu không phải có chuyện quan trọng thì ở nơi này trăm năm cũng chẳng có gì, thế nhưng ta còn chuyện rất trọng yêu, không thể bỏ lỡ được. KHông biết cô nương có thể chỉ đường cho ta không?” Qua một lát Nam Lạc thành khẩn nói
Tử y nữ tử cười khẽ, đôi mắt giảo hoạt nhìn thoáng qua Nam Lạc, quay đầu nhìn trời, tay khoanh trước ngực, tay còn lại thì chậm rãi xoa cằm rồi chậm rãi thả bộ tới cạnh tảng đá trắng.
Sương trắng mịt mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy bên khoé miệng nàng treo một nụ cười như có như không

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.