Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 51: Yêu Nguyệt chiếu Thanh Nhan, thiên ngoại phi tiên




Dịch giả: quantl
Trong lòng Nam Lạc kinh hoàng, hắn không biết con cóc này chính là con cóc đầu tiên từ lúc thiên địa diễn hoa tới nay, tên là Thôn Thiên Đại Thánh, từ nhỏ đã có hai loại thần thông, một trong số đó có chút giống với Thôn Phệ Thiên Địa của Vu Tộc. Có thể thôn phệ hết thảy sinh linh trong thiên địa, hơn nữa bụng nó tự thành thế giới, vô luận sinh linh gì bị hút vào thì pháp lực, nguyên linh đều bị phong ấn, không tới một thì ba khắc sẽ biến thành linh khí.
Một loại thần thông khác chính là âm ba, âm ba này vô hình vô tượng nhưng lại có thể chân tan linh hồn, chôn vùi hư không.
Nghe Thôn Thiên Đại Thánh gào thét, trong lòng Nam Lạc không khỏi nghĩ, thì ra Băng Cung cũng là do nàng cướp đến.
Sắc trời đã hoàn toàn đen lại, một vùng thiên địa sau khi âm ba đi qua, trở nên vô cùng tĩnh lặng... Phảng phất như trong nháy mắt âm thanh của thiên địa đã hoàn toàn biến mất. Nam Lạc thầm nghĩ chẳng lẽ vừa nãy mình bị âm ba chấn thương, nhĩ thức đã bị tổn thương chăng?
Đột nhiên một đạo quang hoa vạn trượng từ trên bầu trời chiếu xuống, quang hoa trong trẻo như sương sớm, chiếu vào lớp da bạc xám của Thôn Thiên Đại Thánh, tạo thành một điểm sáng. Nam Lạc vội ngẩng đầu nhìn lên, hắn cảm thấy hào quang vạn trượng trên không trung chính là Yêu Nguyệt Kính.
Chỉ trong nháy mắt khi Nam Lạc suy nghĩ thì quang hoa của Yêu Nguyệt Kính chiếu xuống đã tràn ra, quang hoa của Yêu Nguyệt Kính hoá thành một mặt trăng xinh xắn, toả ánh xanh rực rỡ... Thôn Thiên Đại Vương và ngọn núi đồng thời bị ánh trăng bao phủ. Vô cùng rõ ràng phảng phất như ban ngày.
“Sao nàng làm được, ấn ký tinh thần của ta vẫn còn, nàng không hề xoá đi, tại sao có thể ngự sử Yêu Nguyệt Kính?” Nam Lạc nhìn Yêu Nguyệt Kính như một vầng trăng sáng nhỏ nhắn lại toả ra ánh sáng lạnh lùng trong lòng thầm nghi hoặc.
Sau khi Yêu Nguyệt hoá thành trăng sáng, những bông tuyết xuất hiện dưới trăng, lả tả rơi xuống. Mờ ảo mịt mù, huyền diệu lãnh diễm, phảng phất kính quang bao phủ không gian đã vượt khỏi đại thiên thế giới... Yên tĩnh mỹ lệ lại ẩn chứa nguy hiểm vô cùng vô tận.
Nam Lạc đã từng bị bông tuyết đóng băng cứng ngắn, nên từ rất xa hắn vẫn có thể cảm nhận sự lạnh lẽo trong yên lặng của bông tuyết. Con cự cáp tựa như cũng cảm nhận được nguy hiểm, vội mở cái miệng khổng lồ.
Chỉ thấy những bông tuyết rơi trong ánh trăng trong trẻo hoặc tán loạn, hoặc biến mất hoặc cuốn về mồm. Rõ ràng có đại động nhưng lại vô thanh vô tức. Nam Lạc không khỏi nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ đây hẳn là loại âm ba khi trước. Chỉ là lần này không biết vì sao không vang khắp không gian. Mà tựa hồ như bị ánh trăng hạn chế bên trong. Nam Lạc không biết ánh trăng có sức hạn chế hay vì con ếch lớn này tự mình khống chế...
Âm ba lặng lẽ nghịch tập theo luồng sáng, từ dưới lên trên, bay thẳng ra ngoài vạn trượng, tới nơi mà Yêu Nguyệt Kính đang toả sáng, bông tuyết dưới trăng lặng lẽ tiêu tán. Một đạo hồng ảnh từ trong miệng cự cáp bay ra, theo luồng âm ba nhằm thẳng vầng trăng.
Vạn trượng xa bất quá cũng chỉ là nháy mắt, nhưng Nam Lạc lại thấy vô cùng thong thả. Thiên địa lặng lẽ, một vầng trăng treo ngoài vạn trượng, ánh trăng phủ đầy một ngọn núi, trên núi có một con cóc xám bạc đang nằm trên đỉnh, nó ngửa mặt lên trời gào rống, đầu lưỡi màu đỏ hoá thành một đạo hồng ảnh cuốn về vầng trăng sáng.
Bỗng dưng hình bóng của hồng y nữ tử nãy giờ biến mất đột nhiên xuất hiện, nàng ở trong ánh trăng, tay nắm Thanh Nhan đã rời vỏ, quanh thân là vô số bông tuyết... Hồng y phất phơ, tóc đen búi cao, ánh mắt lãnh ngạo, khoé miệng có một chút khinh thường, dưới ánh trăng hiện lên rõ mồn một trong thiên thị nhãn của Nam Lạc.
Nàng trong ánh trăng, trong bóng tuyết, từ trên trời đâm xuống, như thiên ngoại phi tiên. Mũi kiếm nhằm thẳng xuống cự cáp, nhìn thì vô cùng thong thả, nhưng lại chỉ trong nháy mắt, đã đâm vào trong âm ba, lưỡi của cự cáp trong sát na đó cũng đã lao tới, chỉ khẽ chạm vào mà hồng ảnh như bị điện giật vội vã rụt về.
Cự cáp phảng phất như bị tổn thương nghiêm trọng, toàn thân rung động. Thân thể đột nhiên phình to thêm vài phân, uy thế càng thêm khủng bố... Đứng cách đó mấy ngàn thước mà Nam Lạc cũng không khỏi nghĩ: “Nếu gặp người có thần thông như vậy chỉ đành chạy vắt giò lên cổ thôi”
Đúng lúc này Thanh Nhan trong tay hồng y nữ tử cũng phóng đại, hoá thành một thanh bảo kiếm cực lớn rời tay bay xuống, nhằm thẳng con ếch. Thân kiếm trong mắt Nam Lạc cơ hồ không thua gì một ngọn núi nhỏ, tản ra khí tức khiến người sợ hãi. Cự cáp tựa hồ cảm nhận được khủng bố hung hiểm từ thân kiếm, ngân quang loé lên, vừa muốn độn tẩu thì thân thể dường như bị ánh trăng khoá cứng. Cự kiếm ngang nhiên đâm xuống, như cắm vào đậu hũ, thân kiếm cực lớn chui vào thân thể cự cáp, đính nó lên trên đỉnh núi.
Nam Lạc trợn mắt há mồm, thế là chết à. Cự cáp vẫn còn đang giương miệng lớn trong lòng nó hoảng sợ... Vừa rồi nó muốn độn tẩu tại sao lại không thể động đậy được, vì thần thông của hồng y nữ tử sao, hay là vì ánh trăng.
Nhìn lên bầu trời, Huyền Minh – hồng y nữ tử cởi vỏ kiếm bên hông, tiện tay quăng đi, ở trên không vẽ một đường cong rơi vào trước Huyền Minh Băng Cung. Căn bản chưa từng liếc mắt nhìn Nam Lạc, thậm chí Thanh Nhan và Yêu Nguyệt cũng không thèm để ý, vô thượng uy năng linh bảo cũng tiện tay vứt như rơm rạ. Thần sắc ngạo nhiên, Nam Lạc không thể tưởng tượng nổi, có nhân vật nào có thể vào tầm mắt của nàng, có thể khiến ánh mắt nàng không còn lãnh ngạo nữa...
Tâm niệm khẽ động, vỏ kiếm xanh lại trở về tay.
Ngẩng đầu nhìn Yêu Nguyệt Kính biến thành trăng sáng nhỏ xinh vẫn còn đang hấp thụ thiên địa nguyên khí bổ sung bản thân, chỉ là quang hoa trong trẻo càng lúc càng mờ. Trong lòng hắn khẽ động, tâm niệm liên kết với Yêu Nguyệt Kính, trong chốc lát sau, Yêu Nguyệt Kinh khẽ ngâm một tiếng liền biến mất trên bầu trời, cổ tay khẽ lật, trong lòng bàn tay liên có thêm một cái gương. Trong lòng mừng rỡ, cẩn thận quan sát, Yêu Nguyệt Kính có thêm một chút sắc thái thần bí và lạ lẫm. Kiềm không được nhìn vào Băng Cung, nhét kính vào lồng ngực, dưới chân khẽ động, hoàng vân liền hạ xuống đỉnh núi có con cự cáp.
Cự cáp vẫn đang ngửa mặt lên trời, tựa như đang gào thét nhưng mắt chỉ còn màu tro tàn... Phần lưng bị Thanh Nhan Kiếm cắm vào, lõm hẳn xuống, lúc này chuôi kiếm lộ ở bên ngoài so với Nam Lạc còn cao hơn nhiều.
Trong mắt Nam Lạc loé lên cái nhìn nóng bỏng, trong lòng thầm nghĩ, nếu mình một ngày nào đó có thể dùng Thanh Nhan như vậy, lúc đó hẳn xem như có khả năng tự bảo vệ mình trên thế giới này.
Trước kia hắn chỉ nghĩ xem mình dùng Yêu Nguyệt và Thanh Nhan như thế nào, lần này cách mà Huyền Minh hồng y nữ tử dùng khiến hắn mở được một cái cửa sổ để dùng linh bảo, thông qua cửa sổ này phát hiện bên ngoài là thiên địa vô tận.
“Nguyên lai cho dù là linh vật không có đại đạo Tiên Thiên cũng có uy lực mạnh mẽ như vậy, chỉ là muốn có được uy lực cỡ đó, chỉ sợ là phải xem người sử dụng... Năng lực của mình càng mạnh, thì càng tốt, uy lực của linh bảo càng mạnh, hơn nữa còn có thiên biến vạn hoá thủ đoạn, xem uy lực chỉ sợ không thua gì Tiên Thiên linh bảo có chứa đại đạo” Nam Lạc nhìn cự kiếm thầm nghĩ.
Nhẹ tay khoát lên chuôi kiếm, trong lòng thầm cảm ứng khí tức trên thân kiếm. Năm năm ôn dưỡng khiến cho tâm thần của Nam Lạc và Thanh Nhan sinh ra cảm giác vi diệu, phảng phất như là một phần thân thể, nhưng lại rất mông lung không rõ ràng
Kiếm quang loé lên, chui vào vỏ. Mỉm cười xem xét Thanh Nhan một lượt rồi treo bên hông. Nhìn thân thể con cự cáp rồi xoay người định rời đi.
Đột nhiên trong lòng nghĩ tới luyện chế túi càn khôn cần tới dạ dày của cự cáp, cũng không biết có bị kiếm đâm nát không.
Cách luyện chế túi càn khôn là do ba năm trước đi ngang qua Ngũ Trang Đạo Quan, cùng đàm đạo với người trong đó. Lúc ấy nghe trong quan có người luận đạo liền tò mò đi vào. Nào biết từng người đi nghe cũng phải đi lên giảng một đoạn. Khi ấy Nam Lạc có gì mà giảng nào, chỉ là quy củ như vậy, hơn nữa nhiều người như vậy, chính mình không cách nào nói không nổi. Chỉ đành đọc ra một đoạn Hoàng Đình Kinh.
Đọc xong cả sảnh được trầm trồ khen ngọi, lập tức mọi người biết rõ Hoàng Đình Kinh là thứ tốt. Nam Lạc thầm hối hận không nên đọc ra Hoàng Đình Kinh, quan sát thật kỹ thì mới phát hiện ra không có bất cứ ai có ý niệm tham lam, thì ra cả sảnh đường đều là tu sĩ có đạo đức.
Nhất thời cao hứng, ở lại đó nửa năm. Trong vòng nửa năm này Nam Lạc có nghe nói quan chủ có một loại thần thông là Tụ Lí Càn Khôn có thể nạp thiên địa, nhất niệm thành thế giới. Tuy rất muốn học nhưng cũng biết không thể được truyền thụ nên cũng không mở miệng, tránh bị mất mặt.
Bất quá nửa năm này là thời gian mà hắn an tâm nhất, mỗi ngày nghe người ta luận đạo, hoặc nghe bọn họ giảng việc ẩn mật trong thiên địa, nếu không phải về tộc thì Nam Lạc thật sự không muốn rời chỗ đó. Phương pháp luyện chế túi càn khôn cũng học được từ lúc ấy, hơn nữa lúc rời đi, đồng tử còn tặng cho một bộ pháp bào, khiến lòng hắn không khỏi cảm khái vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.