Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 5: Dương lực đại tiên




Dịch giả: Độc Cô Điểu
Vách núi rung chuyển, đất trời đổi sắc, cuồng phong gầm thét.
Con ưng khổng lồ cứ lượn quanh rồi lao xuống cự xà, xong lại không công mà lùi. Thiên địa nguyên khí trong trời đất trở nên hỗn loạn, tạo thành một vòng xoáy cực lớn lấy tâm là vị trí hai con vật đang chiến đấu. Tầng mây càng lúc càng dày, thi thoảng lại có ánh chớp lóe lên giữa mây đen.
Khiến người ta phải kinh ngạc nhất là cung điện trên đỉnh núi cách chỗ đánh nhau rất gần lại không hề bị ảnh hưởng. Cả cung điện được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mờ mờ, bao gồm cả khu lồng giam, những người bị nhốt trong lồng đương nhiên cũng không bị thương tổn.
Nam Lạc không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có con ưng và rắn lớn tới như vậy, nhớ tới các chú bác thường bắt rắn bắt ưng trong tộc mình, nếu để họ trông thấy những cảnh này, nhất định họ sẽ phải ngạc nhiên tới mức há hốc mồm.
Lúc này Nam Lạc đang nằm trong một hồ nước sâu, nước hồ lạnh rét như băng, không kém đêm tuyết trong lồng giam chút nào. Nhưng bây giờ nó không còn là vấn đề lớn với Nam Lạc nữa.
Hắn vận công một chút, cả người liền nổi lên. Linh khí trong hồ rất nồng đậm, Nam Lạc có thể khẳng định nhiều nhất mười ngày là những vết thương trên người hắn sẽ khỏi hẳn. Nhìn cành cây phía trên bị đầu mình húc gãy, lại ngó các gốc đại thụ che chắn xung quanh, Nam Lạc không khỏi thấy vui mừng. Mặc dù bây giờ hắn không thể động đậy, nhưng có thể thoát khỏi cái lồng giam, bắt Nam Lạc nằm im một năm hắn cũng bằng lòng.
"Cuối cùng cũng thoát khỏi chỗ đó, còn sống quả nhiên còn hy vọng." Nam Lạc nghĩ thầm.
Về cuộc chiến giữa Ưng Cửu và con cự xà kia, Nam Lạc thầm hy vọng Ưng Cửu sẽ chiến thắng. Mặc dù Ưng Cửu đã từng đánh Nam Lạc, còn khắc hai chữ sỉ nhục kia lên trán hắn, nhưng với một kẻ vừa mới thoát khỏi ngục tù như hắn, những việc đó không còn "không thể nào quên" nữa. Niềm sung sướng vì được tự do dường như đã hòa tan hết thảy.
"Mình trở lại trong tộc chắc mọi người sẽ kinh ngạc lắm!" Nam Lạc nổi bồng bềnh trong hồ, vừa điều động linh khí chữa trị vết thương vừa vui vẻ nghĩ.
Nam Lạc nhớ tới tế ti trưởng lão, công pháp tế ti trưởng lão tu luyện là do một người đi ngang qua bộ tộc truyền cho ông, nghe nói là công pháp nhập môn, khi nào có thể cảm nhận được sự tồn tại của thiên địa linh khí thì có thể tới Thủ Dương Sơn tìm y. Thủ Dương Sơn ở đâu Nam Lạc không rõ, tế ti trưởng lão cũng chỉ biết đại khái nó nằm ở phía tây bộ tộc. Đáng tiếc ông tu luyện cả đời cũng không thể cảm nhận được thiên địa linh khí.
Mà Nam Lạc trong thoáng chốc đột phá lại hiểu ra, hắn đã đạt tới cảnh giới cả tế ti trưởng lão cả đời không đạt được, cái cảm giác đó giống hệt như lời miêu tả của ông. Có thể nhìn thấy đan điền của mình, trong đan điền có một chất khí hao hao mây mù, lỗ chân lông khắp người như có thể hô hấp, có thể cảm nhận được thiên địa linh khí trong không khí. Tất cả không phải đều là trạng thái của hắn hiện giờ sao?
Nam Lạc cười đắc ý, thầm nghĩ sau này mình chắc chắn sẽ là tế ti lợi hại nhất trong bộ tộc.
Núi càng âm u càng có chim hót, Nam Lạc đã ngâm mình trong hồ nước lạnh có diện tích chừng hơn mười thước vuông này được một ngày rồi, vậy mà không hề nghe thấy một tiếng chim kêu nào. Khi Nam Lạc phát hiện ra vấn đề này, hắn mới để ý trong một ngày qua hắn không thấy bất cứ con thú nào xuất hiện. Hai ngày sau cũng vậy. Bước sang ngày thứ ba đột nhiên có một con dê xuất hiện, một con dê màu vàng.
Ở giữa nơi rừng núi sâu thẳm vắng lặng một cách kỳ lạ như này, nơi ngay cả một tiếng chim kêu cũng không có, lại đột nhiên xuất hiện một con dê vàng ở gần hồ, thử hỏi sao không khiến Nam Lạc phải kinh ngạc. Nếu con dê này uống nước xong rồi đi thì đã chẳng có gì lạ, vấn đề ở chỗ từ lúc xuất hiện nó cứ đi vòng xung quanh hồ nước, đôi mắt ẩn dưới lớp lông dài màu vàng như đang quan sát Nam Lạc.
Nam Lạc bắt đầu thấy hơi sợ. Con dê vàng đi tới đâu, ánh mắt hắn đi theo tới đó. Mặc dù dê là loại động vật không có khả năng tấn công cao, nhưng trong một khu rừng hoang vắng đột nhiên xuất hiện một con dê đầu đàn thì ai mà tin được nó an toàn. Nhất là khi đôi mắt của nó quá nhân tính.
Tuy Nam Lạc thấy sợ hãi, nhưng cũng may là một con dê xuất hiện, chứ không phải một con bạch lang như con sống ở sau núi của bộ tộc. Càng may mắn hơn nữa là linh khí trong hồ nước rất dồi dào, khiến vết thương trên người hắn tốt lên trông thấy, qua một ngày nữa là hắn có thể hành động như bình thường.
Dù hiện giờ Nam Lạc không thể động đậy, nhưng hắn vẫn có thể nói chuyện. Bị con dê vàng dò xét mãi, ban đầu còn thấy hơi sợ, lâu rồi cũng thấy quen dần. Nhận ra dê vàng không có gì nguy hiểm, Nam Lạc đột nhiên nảy ra ý định dọa nó một phen.
Hắn gầm lên một tiếng như hổ gầm, mặc dù không có được khí thế của chúa sơn lâm, nhưng thanh âm cũng rất chân thực sống động.
Một cảnh tượng khiến Nam Lạc phải khiếp sợ diễn ra. Chỉ thấy con dê vàng bốn chân run bần bật như sợ hãi, tiếp đó ở chỗ nó đứng xuất hiện một đám khói vàng, con dê liền không thấy đâu. Đám khói vàng rất nhạt, nếu không phải gần đây thị lực của Nam Lạc tăng mạnh, căn bản không thể nhìn thấy.
Không đợi Nam Lạc lấy lại tỉnh táo, một bóng vàng lóe lên ở phía bên kia hồ, con dê lại xuất hiện.
Nam Lạc sợ hãi, mặc dù từ lúc mới gặp đã cảm giác con dê này không giống dê bình thường, cặp mắt nó quá nhân tính, nhưng khi nó thể hiện ra khả năng biến mất trong nháy mắt, Nam Lạc vẫn thấy khó lòng chấp nhận.
Qua một hồi lâu, Nam Lạc cuối cùng cũng tiêu hóa hết được sự thực này, hắn muốn xem lại xem dê vàng làm sao biến từ bờ bên này sang bờ bên kia được, nên gầm thêm mấy tiếng nữa. Nhưng lần này con dê vẫn đứng yên ở đó, Nam Lạc nhận thấy trong ánh mắt của nó có vẻ chễ giễu và tức giận.
Nam Lạc hơi sợ, vì để xóa đi cảm giác này, hắn liền nói lớn:"Này dê, vừa rồi mày bị dọa cho chạy cuống cả đít, thật là ngốc! Có thế thôi mà cũng sợ, mày bao nhiêu tuổi rồi, chòm râu mày đã bạc phếch, sừng bắt đầu tróc ra, thật khó đoán..."
Cứ thế, Nam Lạc nói một câu, ánh mắt dê vàng thay đổi một chút, dần dần càng nói càng hăng say.
Đột nhiên, một giọng nói tức giận cắt ngang lời Nam Lạc:"Câm mồm, đại tiên ta đã tập được phép trường sinh bất lão, hiểu được thần thông độn địa. Há để cho một con người nho nhỏ như ngươi chê trách, còn không mau xin ta tha thứ, nếu không, hừ..."
Giọng nói của con dê ngoài việc hơi gượng gạo ra, còn lại giống y chang tiếng người, thậm chí Nam Lạc còn nghe ra được ý xấu trong đó nữa.
Dê vàng mở miệng nói chuyện tuy cũng khiến cho Nam Lạc kinh ngạc, nhưng hắn đã chứng kiến qua trận đấu giữa Ưng Cửu và con cự xà kia, thần kinh đã được rèn luyện rồi, nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn nghĩ thầm trong bụng: Đây là một con dê thành tinh, độn địa mà nó vừa nói chắc là chiêu nó sử dụng lúc nãy. Nghe tế ti trưởng lão kể yêu quái trong núi đều biết một vài thần thông, nếu ta có thể học được khả năng độn địa của nó, thì không cần phải đi bộ về bộ tộc nữa, chỉ cần nhoáng một cái là chui từ dưới đất về tới bộ tộc, thần kỳ biết bao a!
Nghĩ vậy, mắt Nam Lạc sáng rực, ánh mắt nhìn con dê càng trở nên nóng bỏng hơn.
"Đại tiên thứ tội, đại tiên tha mạng, tiểu nhân chỉ nói lung tung bừa bãi mà thôi, mong đại tiên đừng trách!" Nam Lạc vội xin tha theo ý dê vàng.
Dê vàng nghe Nam Lạc nói vậy thì lấy làm đắc ý:"Hừ, may cho ngươi là đại tiên ta không thích giết chóc. Ta hỏi ngươi, vạn dặm quanh đây đều là núi lớn, căn bản không có con người, ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ mới bước vào luyện khí nhập môn, làm sao có thể tới được đây?"
'Quả nhiên bây giờ mình mới chỉ được coi là bước vào luyện khí nhập môn!' Nam Lạc nghĩ thầm, miệng trả lời:"Bẩm báo đại tiên, tiểu nhân vốn là tộc nhân Dương Bình dưới Dương Bình sơn. Trong một lần lên núi đi săn thì bị một con ưng khổng lồ bắt lên vách núi, rồi bị nhốt trông lồng giam ở trên đó suốt ba tháng. Ba ngày trước tiểu nhân mới may mắn thoát được, nhưng cơ thể bị thương nặng, mong đại tiên có thể cứu tiểu nhân."
Dê vàng híp mắt một cách rất "người", giống như là đang suy nghĩ, nó trầm mặc hồi lâu rồi nói:"Tính ra số ngươi rất may, lại có thể trốn được tới đây."
Nam Lạc chửi ầm lên trong lòng:"May cái...ứt, may đã chả bị tên tam thiếu gia gì gì đó bắt nhốt vào lồng. Với lại tuy ta cũng muốn trốn, nhưng không phải trốn bằng cách này, mày có bản lĩnh thì thử để bị gió thổi tung lên trời xem cảm giác nó thế nào."
Dê vàng nào biết trong lòng Nam Lạc đang nghĩ gì, chỉ nghe hắn gọi "đại tiên, đại tiên" luôn miệng thì thấy rất hài lòng, trước kia nó chưa bao giờ được người khác gọi như vậy nên không khỏi thấy lâng lâng, hoàn toàn quên béng mất những lời chọc tức của Nam Lạc lúc trước. Để thể hiện ra hình tượng một đại tiên kiến thức đầy mình, dê vàng nghếch đầu lên nói:"Vách núi chỗ ngươi bị nhốt nhất định là Thương Mãng nhai nằm ở phía tây cách đây không xa, đó là nơi ở của Ưng vương tam thái tử, chắc là ngươi thừa dịp Thanh Giao vương đánh nhau với con diều hâu kia mấy hôm trước mà bỏ trốn."
Nam Lạc bị thổi quay cuồng trên trời, đừng nói là không rõ đã cách vách núi kia bao xa, mà ngay cả nó nằm ở hướng nào cũng không rõ. Giờ nghe con dê nói như vậy liền thấy lo lắng, hóa ra mình còn ở gần vách núi thế, sau khi vết thương lành lại phải nhanh chóng rời đi, tránh bị bắt trở về.
"Không biết đại tiên có hay chăng tại sao tam thái tử kia lại bắt tiểu nhân tới đó không." Nam Lạc rốt cục không nhịn được hỏi câu hỏi đã đè nặng trong lòng từ lâu.
Dê vàng liếc Nam Lạc, chậm rãi nói:"Nhìn hai chữ trên trán ngươi là biết, Ưng vương tam thái tử kia bắt ngươi để bồi dưỡng thành người hầu, chuẩn bị sang năm đưa vào trong Bất Tử cung."
"Người hầu, người hầu gì."
Dê vàng trợn mắt lên, tựa hồ rất bất mãn việc Nam Lạc không tôn kính gọi mình là đại tiên, nhưng nó vẫn nén giận trả lời, phải biết rằng bình thường không ai gọi nó là đại tiên, cơ hội như này rất khó có được.
"Người hầu chính là những kẻ chuyên bưng quả, bưng rượu trong cung điện của một số đại vương, nữ còn phải học cả ca múa nữa. Hà hà, đợi khi nào đại tiên ta rỗi rảnh, cũng đi tìm trong nhân tộc mấy đứa tướng mạo thanh tú về làm đồng tử." Nói xong còn tỏ vẻ rất chờ mong.
Nam Lạc cau mày, bây giờ hắn cuối cùng cũng biết được nguyên nhân. Trong lòng tuy thấy rất khó chịu với việc con người bị thuần dưỡng thành người hầu tới phục vụ cho "bọn họ", nhưng hắn đã trải qua một khoảng thời gian bị nhốt trong lồng, đã hiểu con người trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ như con kiến mà thôi, đành phải kìm nén cảm xúc xuống tận đáy lòng, ngoài miệng thì nói: "Đại tiên, vậy Bất Tử cung kia là cái gì?"
"Nhóc con loài người hỏi nhiều thế, Bất Tử cung sau này ngươi khác tự biết." Dê vàng đột nhiên nổi giận.
Nam Lạc nghe dê vàng nói lâu như vậy, cũng đã biết đại khái tính tình của nó, chẳng qua nó thích nghe những lời ca tụng bản thân, thích nhìn bộ dạng sợ hãi của người khác trước uy thế của nó mà thôi.
Nam Lạc liền vội khen dê vàng mấy câu, khiến nó nghe mà sướng tít cả mắt, thế là nó ngồi bên bờ hồ Nam Lạc đang ngâm mình suốt cả một ngày. Trong một ngày này, Nam Lạc rốt cục cũng hiểu sơ sơ về thế giới này.
Trước kia hắn chỉ biết là trên thế giới này ngoại trừ con người ra, trên núi thì có mãnh thú, trong truyền thuyết có yêu quái và một vài đại tiên cũng sống ở những nơi núi sâu rừng thẳm. Về phần làm sao phân biệt được yêu quái với đại tiên, Nam Lạc chỉ biết mỗi một điểm là yêu quái ăn thịt người còn đại tiên thì không. Nhưng trong lòng hắn rất rõ, bất kể Ưng Cửu hay con dê vàng trước mặt hắn đều là yêu quái cả, không phải đại tiên.
Tuy hỏi được nhiều, nhưng cũng có nhiều việc con dê không rõ, mỗi khi hỏi tới những chuyện nó không rõ, nó liền dừng lại mà nạt nộ, để che dấu sự thật là bản thân không biết.
Chỗ này xem như là một sơn cốc, cây rừng ở đây rất cao lớn, từ trên trời nhìn xuống căn bản không thấy được đáy cốc như thế nào. Dưới đáy cốc thì lại trống trải không có cây nhỏ rậm rạp.
Thật vắng lặng, an lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.