Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 48: Nữ tử trên vách đá




Dịch giả: quantl
Thôn Vân Thổ Vụ nghe thì huyền bí nhưng làm cũng không khó. Tuy nhiên có thể thôn vệ sát vân của người khác như Nam Lạc thì cũng chỉ có người của vu tộc mới làm được thôi, mà trong vu tộc cũng chỉ có các đại vu có thể thôn phệ thiên địa mới có được năng lực này.
Nam Lạc càng lúc càng cảm giác được giọt máu Tổ Vu dung nhập cơ thể mình quý giá cỡ nào. Pháp Tượng Thiên Địa có đề cao thực lực bản thân rất nhiều lần, còn thôn phệ thiên địa có thể nhanh chóng nhét thiên địa vào miệng mình, hoá thành linh khí, hỗ trợ Pháp Tượng Thiên Địa. Còn về sau có thần thông nào khác thức tỉnh không thì Nam Lạc cũng chẳng quá trông đợi, đối với hắn có được hai dạng thần thông này đã là cực kỳ hiếm có.
Hắn khẽ thở dài, đứng dậy, trong động phủ đám yêu nữ dồn lại thành một đống trong vách tường nơi góc phòng. Nam Lạc tức cười nói: “Lẽ nào yêu nữ cũng biết sợ người ư?”
Những yêu nữ này ăn mặc hở hang, vóc người kiều mị. Tuy nhìn thấy Nam Lạc đứng lên liền lập tức dồn lại gần hơn nhưng con mắt mở to nhìn hắn. Trong mắt cũng không có quá nhiều e ngại, mà phần lớn là hiếu kỳ. Khi Nam Lạc dứt lời, có một nữ tử nói: “Ngươi có thể giết năm vị đại vương, hiển nhiên còn đáng sợ hơn năm người họ”
“Ha ha tướng mạo của ta còn đáng sợ hơn bọn họ sao? Vậy thì đó là may mắn của Nam Lạc ta” Nam Lạc cười nói, nhìn ngắm xung quanh.
Hơn mười yêu nữ mỗi người chỉ có da thú che đi bộ vị trọng yếu, cánh tay loã lồ, chân trắng thon dài. Đáng tiếc trong mắt Nam Lạc họ không phải là nữ tử mỹ lệ gì mà chỉ là một ít hoa cỏ thành tinh hoặc trùng thú hoá hình mà thôi. Nam Lạc lần đầu tiên cảm thấy bất đắc dĩ trước Thiên Thị Nhãn của mình.
Vội vàng thu Thiên Thị Nhãn lại, đi qua bốn con yêu quái bị chém giết lúc này, đã vũ khí của chúng đi khiến những yêu nữ kia kêu lên sợ hãi.
Sau khi dừng Thiên Thị Nhãn thì đã không còn toàn là trùng thú nữa. Bất quá tuy tốt hơn một chút nhưng nhìn chúng tỏ vẻ yếu ớt hoặc giả ngọt ngào vẫn khiến Nam Lạc nhớ lại hình dạng thật của chúng.
Không để ý tới chúng nữa, Nam Lạc tìm xem có gì đó thú vị không để mang về cho Lạc Thuỷ chơi. Tìm vài vòng rồi mà vẫn không thu hoặc được gì, mấy vị đại vương trong núi này không có bất cứ thứ gì khiến Nam Lạc để mắt cả. Quay đầu nhìn lại phát hiện ra những yêu nữ kia không rời đi, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Vì sao còn không đi, tụ tập lại xem ta làm gì.
Chúng nữ nhìn nhau, trong đó có một yêu nữ má lúm đồng tiền, mắt ngập nước yếu ớt nói: “Ngươi không muốn chúng ta làm ấm giường sao?”
Nam Lạc nhìn biếu tình của nàng còn có vài phần mong đợi, trong lòng không khỏi kinh hãi, còn không đợi hắn lắc đầu cự tuyệt một yêu nữ cao gầy thân hình quyến rũ nói: “Đúng vậy, ngươi không muốn chúng ta hầu hạ ngươi sao, chúng ta cái gì cũng biết, ngươi bảo gì chúng ta cũng làm”
Nam Lạc liếc qua từng người, chỉ thấy mấy người các nàng cũng chăm chú nhìn mình, mặt đầy mị hoặc.
“Ân, cái này, các ngươi tự tu luyện đi, ta cũng phải trở về” Nam Lạc hoảng sợ bỏ chạy. Khi hắn rời khỏi động phủ còn nghe thấy tiếng yêu nữ cười hi hi.
Khi ra ngoài động phủ, Nam Lạc không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, nghĩ thầm nếu như đem mấy nữ tử kia về làm ấm giường chẳng phải sẽ ngủ cùng một đám trùng thú à. Nhìn ra xa còn chưa thấy mặt trời xuống núi.
Bỗng dưng Nam Lạc nhìn thấy một thân ảnh màu phấn hồng đứng trên đỉnh vách đá. Nữ tử mặc quần áo màu hồng nhạt, ngước mắt nhìn trời chiều, tóc đen buộc lên cao, cần cổ trắng muốt thon dài. Khi Nam Lạc nhìn qua nàng thì có một cảm giác như mộng như huyễn, căn bản vô pháp nhìn thấy được khuôn mặt thực.
Thiên Thị Nhãn được dùng rồi mà vẫn chỉ thấy mông mông lung lung, phảng phất như nàng bị một tấm khăn che phủ khuôn mặt vậy. Nam Lạc nao nao, Thiên Thị Nhãn tuy không tính là thần thông lợi hại gì nhưng đối với việc xem thấu nguyên thân của yêu vật thì cũng có chỗ độc đáo. Những năm gần đây chỉ cần hắn nhìn được yêu thân của yêu quái thì sẽ biết cảnh giới pháp lực của đối phương không khác biệt nhiều với mình. Nhưng nếu không nhìn ra được thì chênh lệch không nhỏ, gặp tình cảnh này, Nam Lạc hầu hết là đi đường vòng. Nếu không chọc được thì sẽ không tìm chết.
Màu nắng ứng đỏ của mặt trời phủ khắp núi, làm vách đá xanh đen phủ thêm một lớp hồng. Trong sơn cốc có sương trắng nhàn nhạt bốc lên, nhất thời tựa như tiên cảnh.
Nam Lạc nhìn, chuẩn bị rời đi thì lén lấy yêu nguyệt kính ra, quang hoa chợt loé, chỉ thấy nữ tử váy hồng đã tiêu thất trên vách đá. Nam Lạc nhìn khắp nơi nhưng không phát hiện được nữ tử ly khai hay ẩn độn.
Cầm yêu nguyệt kính lại chỉ thấy trong mặt kính kia mặt mũi của nữ tử hiện ra thật rõ ràng. Mày quỳnh mắt phượng, môi đỏ anh đào, cả lông mi cũng hiện ra rõ rệt. Nam Lạc lẳng lặng nhìn thầm nghĩ nữ tử kia chẳng lẽ là nhân loại, hay là vì nàng có pháp lực quá cao nên không thể chiếu ra được. Nhìn ảnh trong kính có chút phiêu hốt, khi phục hồi tinh thần lại quét qua mọi nơi.
Gió mát thổi qua khiến mây khói trong sơn cốc tung bay, dưới ánh mặt trời hiện ra màu sắc rực rỡ. Thỉnh thoảng lại có con chim bay qua, còn nữ tử áo hồng đã sớm phương tung mờ ảo. Nam Lạc khẽ lắc lắc, xoay người định bỏ đi thì trong tai vang tới một đạo thanh âm lạnh lùng.
“Muốn đi sao?”
Nam Lạc bỗng xoay người lại, chỉ thấy trên vách đá trống trơn khi nãy nữ tử lại xuất hiện. Lần này Nam Lạc có thể thấy rõ dung mạo của nàng, khuôn mặt trái xoan, lông mi thon dài làm nàng mang theo một luồn anh khí, chỉ là nhãn thần rất lãnh ngạo.
Nam Lạc mỉm cười, gật đầu đáp lời. Trực giác nói cho hắn nữ tử này rất nguy hiểm
“Đưa tấm gương đây” Nữ tử kia trực tiếp nói, ngữ khí không có chút thương lượng nào.
“Vị cô nương này, tấm gương...”
“Đưa ra” Nữ tử mặc kệ Nam Lạc nói gì, chỉ bá đạo phun ra hai chữ. Ánh mắt ngạo nghễ nhìn hắn, phảng phất như nữ vương.
Nam Lạc khẽ ngẩn ra sau đó xoay người bước đi, lập tức tiêu tức trong không trung.
“Còn muốn chạy” Chỉ thấy nữ tử váy hồng mới dứt lời, thân thể đã trở nên mơ hồ, chớp mắt lại trở nên rõ ràng. Chỉ là trong tay đã có thêm một người, là Nam Lạc. Nếu không chút ý rất khó phát hiện nàng đã từng biến mất.
Thổ độn thuật lần đầu tiên bị người phá vỡ, trong lòng Nam Lạc kinh hãi.
Cảm thụ được cánh tay đang bóp cổ mình mang có cảm giác nõn nà nhưng pháp lực toàn thân giống như bị một ngọn núi lớn đè nặng. Máu huyết tổ vu cũng bị lực lượng khổng lồ ép chặt.
Nữ tử váy hồng, nhãn thần lãnh ngạo, phảng phất không mang theo chút cảm tình nào. Nàng cầm yêu nguyệt kính ra, rồi buông tay đẩy Nam Lạc đi.
Khi Nam Lạc vừa mới được thả, Thanh Nhan Kiếm liềm rời vỏ, kiếm quang vút lên cao. Nam Lạc tuy không nắm chắc nhưng hắn phải xuất thủ thế nhưng khi mới rút kiếm chỉ cảm thấy mắt hoa, cánh tay nhẹ bẫng, ngươi bị vứt thẳng ra ngoài.
Sương trắng xuất hiện bên vách đá, nuốt trọn thân hình của Nam Lạc, vách đá lại loé lên, Nam Lạc độn trở lại. Lần này hắn không có ra tay, bất đắc dĩ đứng ở đó nhìn nữ tử đang soi gương. Hiển nhiên nữ tử cũng không có lòng giết hắn.
“Gương tên gì” Nữ tử váy hồng soi gương, quay đầu hỏi.
“Yêu Nguyệt” Nam Lạc đáp
“Ừ, tên không tệ lắm, trong cung của ta vừa lúc thiếu một cái gương” Nữ tử váy hồng nhàn nhạt nói. Lập tức cầm kiếm xem hỏi: “Tên gì”
“Thanh Nhan”
“Yêu nguyệt, Thanh Nhan, tên rất hay. Bản cung cũng thiếu một thanh kiếm”
Nam Lạc khẩn trương vội nói: “Cái gương này cùng kiếm đều do trưởng bối tặng, ta...”
“Ngươi có thể bảo trưởng bối tới ta đòi” Nữ tử váy hồng thần tình ngạo nghễ, phong mang hiển lộ. Phất tay áo vỏ kiếm bên hông Nam Lạc rơi vào tay nàng.
Nam Lạc bị lời nàng khiến cho nghen họng nhất thời không biết đáp thế nào, mắt thấy nàng sắp đi, hắn vội nói: “Cô nương chậm đã, không biết Nam Lạc đắc tội chỗ nào”
Nữ tử váy hồng nghe Nam Lạc hỏi đột nhiên tỉnh ngộ ra quay đầu nói: “Ngươi không nói ta quên mất, ngươi giết người của ta, từ hôm nay trở đi, ngươi phải thay thế họ, quản lý chỗ này”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.