Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 25: Đạo gia nguyên thần




Dịch giả: quantl
Một năm nay, tuy Nam Lạc không bước vào luyện tinh hoá khí, nhưng khô toạ sáu năm tĩnh tâm tồn thần đã thể hiện ra chỗ tốt. Thần thông hoá thành cự nhân chính là một loại thần thông đặc biệt của Vu Tộc – Pháp Tượng Thiên Địa, bất quá lại khác với Vu Tộc. Vu Tộc dùng máu huyết để thôi động thần thông còn Nam Lạc lại dùng pháp lực để khởi động. Cho nên bây giờ hắn còn chưa hoàn toàn tiến vào Luyện tinh hoá khí thì pháp lực cũng chẳng dùng được bao lâu.
Vu Tộc luyện tinh, Yêu Tộc luyện khí, Thông Huyền Thiên Sư nói cho Nam Lạc biết như vậy, lúc đó Nam Lạc hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta không luyện khí sao?” Thông Huyền Thiên Sư nói: “Đạo gia chúng ta trước luyện tinh hoá khí, sau luyện khí hoá thần cuối cùng tinh khí hợp nhất thành nguyên thần, dung hợp thiên địa đại đạo, siêu thoát luân hồi...”
Nam Lạc trước dung hợp huyết mạch của Chúc Dung, máu huyết căng tràn, như vậy thì không cách nào hình thành nội tức, chỉ có đạo gia nhất mạch của Thông Huyền Thiên Sư mới có thể thông qua luyện tinh sinh ra khí cảm. Máu huyết căng tràn muốn luyện tinh hoá khí thì càng khó, nhưng khi làm được thì pháp lực lại thâm hậu hơn rất nhiều so với những người khác.
Tổ Vu huyết vô cùng trân quý chẳng những có thể giúp Vu Tộc chiết xuất huyết mạch mà còn ẩn chứa đại đạo thần thông. Tựa như phương pháp truyền thừa của Dương Lực đại tiên vậy. Pháp Tượng Thiên Địa của Nam Lạc chính là được truyền thừa từ đây, ngọn lửa kia tuy ẩn chứa khí tức vô cùng yếu của Địa Sát Độc Hoả nhưng dù sao cũng là hoả mạch của Chúc Dung.
Đột xong thi thể của Hắc Thuỷ Đại Vương, tiểu thanh xà cũng đã sớm biến mất, phỏng chứng là để tiêu hoá viên nội đan kia...
Về việc giả bộ tâm thần bất an để dụ dỗ Hắc Thuỷ Đại Vương ra tay, Nam Lạc cảm thấy không được tự nhiên. Hắn không cho rằng mình là người tốt, nhưng tế tư từng bào hắn: “Ân oán rõ ràng, tính tình hơi lạnh, nhưng trong lòng lại chứa một chút thiện lương”
Hắn vẫn tiếp tục tu luyện, sáng sớm tụng Hoàng Đình Kinh, người nghe đã giảm đi rất nhiều. Hắc Thuỷ Đại Vương đằng đằng sát khí tới đương nhiên đã kinh động không ít người, đêm qua hẳn họ đã âm thầm theo dõi...
Cái danh tụng kinh nhân trước cửa Cung Thái Cực chỉ sợ đã biến thành màu xám, trong lòng Nam Lạc nghĩ tới đây không khỏi bật cười, hết thảy đều phong khinh vân đạm, ta tụng đạo của ta, vốn cũng chẳng phải là vật lộn đọ sức gì mà cần tới thanh danh, sao phải để ý người khác làm chi.
Khô toạ sáu năm, tĩnh lặng và an bình càng khiến tâm tình Nam Lạc trầm như vực sâu.
Thông Huyền Thiên Sư đã trở lại, Thái Cực Cung trở về an bình như cũ, không có người dám sinh sự trước cửa Cung... Thông huyền Thiên Sư dù không nói gì nhưng cũng chưa từng ngăn cản việc Nam Lạc tụng Hoàng Đình Kinh.
Có Hoàng Đình kinh, Nam Lạc tựa như cũng không có gì để hỏi Thông huyền Thiên Sư. Cứ như vậy Nam Lạc tụng kinh, Kim Giác Ngân Giác quạt lò, lúc rảnh lại chống cằm nghe hắn tụng. Bọn chúng rất thích nghe Nam Lạc kể chuyện xưa, nghe Nam Lạc kể về cuốc sống ở Dương Bình Thị Tộc, thích nghe Nam Lạc bị bắt rồi bị nhốt trong lồng giam, một lần lại một lần, không sợ làm phiền người khác, mỗi lần đến đoạn này, chúng lại vô cùng tức giận, lớn tiếng nói muốn đi tìm Ưng Vương Tam Thái Tử giúp Nam Lạc hả giận...
Khi Nam Lạc kể về Dương Lực Đại Tiên, lúc thì bọn chúng bảo nó nhát gan lúc thì bảo nó vô dụng, cuối cùng còn nói nếu như gặp nó nhất định gọi nó đến đây, lúc đó không ai dám làm gì nó cả.
Bất tri bất giác lại qua một năm, đến tận lúc này Nam Lạc đã ở Thái Cực Cung được chín mùa xuân thu.
Đột nhiên trong tai Nam Lạc truyền tới thanh âm của Thông Huyền Thiên Sư, vội vã đứng dậy chạy vào trong Thái Cực Điện. Chỉ nghe Thông huyền Thiên Sư nói: “Ta có một đạo hữu, cách đây ba ngàn dặm có xây một toà Ngọc Hư Cung, ba đêm sau sẽ chính thức khai sơn thu đồ đệ, ngươi nếu có tâm thì có thể tới thử xem...”
Nam Lạc vội đáp: “Đệ tử một lòng phụng dưỡng sư tôn, chưa bao giờ hai lòng”
Thông Huyền Thiên Sư nhẹ nhàng nói: “Ngươi không cần quan tâm điều đó, nếu ngươi bái người khác, ta sẽ không trách tội đâu. Đạo hữu Nguyên Thuỷ Ngọc Hư Cung cũng là một chi của đạo gia nhất mạch, ngươi không cần lo lắng công pháp không hợp”
Nam Lạc nghe xong, trong lòng khe khẽ thở dài, cúi đầu đáp: “Vâng sư tôn”
Vốn Nam Lạc còn muốn một ngày nào đó được Thông Huyền Thiên Sư thu làm đệ tử chính thức nhưng trong lời ông bây giờ đã có ý nói cho hắn biết là không thể nào...
--------------
Côn Luân Sơn kéo dài vạn dặm, Thái Cực Cung đã chiếm lĩnh linh mạch chi nguyên trong vòng ngàn dặm. Còn Ngọc Hư Cung ở một ngọn núi khác cách đó ngoài ba ngàn dặm.
Nam Lạc không cách nào đạp mây bay đi, đã muốn tới thì chỉ có thể độn thổ thôi...
Độn thổ của hắn lại khác với Thổ Độn thuật bình thường bởi vì nó là do Dương Lực Đại Tiên dùng phương pháp truyền thừa, cho nên không thuộc về pháp thuật mà có thể coi là thần thông bổn mạng của hắn.
Thần thông khó truyền thừa, pháp thuật lại có thể truyền thụ bởi vì pháp thuật là thứ được những đại thần thông giả dựa vào thần thông của mình chế tạo nên. Tuy trong thiên địa có không ít người có tài trí trác tuyệt có thể tự ngộ pháp thuật, uy lực thậm chí không dưới những đại thần thông nhưng dù sao đó cũng chỉ là số ít. Cho nên giữa thiên địa này năng lực Tiên thiên đều được gọi là thần thông, hậu thiên học tập thì gọi là pháp thuật...
Nam Lạc từ biệt Thông Huyền Thiên Sư, rồi dưới ánh mắt hâm mộ của Kim Giác, Ngân Giác bắt đầu rời khỏi Thái Cực Cung. Lúc đi, hai người bọn chúng đã lén lút đi từ trong Thái Cực Cung ra rồi một lấy từ trong ngực một cái hồ lô xanh, một lấy một sợi tơ vàng, nhét vào trong tay Nam Lạc nói là để cho hắn phòng thân trên đường đi. Nam Lạc trả lại, hai người không biết nặng nhẹ trộm bảo bối cho Nam Lạc, nhưng hắn thì không dám thu lấy.
Hắn dám khẳng đinh rằng Kim Giác, Ngân Giác trộm pháp bảo đều nằm trong lòng bàn tay của Thông Huyền Thiên Sư, nếu như mình không biết thân biết phận mà cầm đi thì ngay cả kí danh đệ tử cũng không xứng.
Kim Giác Ngân Giác thấy Nam Lạc không nhận, cuối cùng đành phải nói: “Nếu gặp nguy hiểm thì phải báo danh Thái Cực Cung ra”
Nam Lạc thầm nghĩ nếu thực sự gặp nguy hiểm, chỉ còn cách trốn chạy, báo danh Thái Cực Cung ra e rằng sẽ còn chết nhanh hơn, người khác sợ Thái Cực Cung nên sẽ không nghĩ tới việc lưu thủ, tha cho địch nhân một mạng.
Trước giờ chúng đều ở trước cung ra oai cho nên không ai dám động, khi đi ra bên ngoài nếu tới mức phải báo danh thì chỉ sợ người ta sẽ lập tức giết người diệt khẩu. Thanh danh chỉ có thể dùng để uy hiếp lúc chưa tranh đấu, còn nếu đã giao chiến thì chỉ đành dựa vào bản lĩnh thôi.
Thanh sơn, hải thuỷ, có tử vân tường khí thì cũng có nơi ác thuỷ sát khí.
Ba ngàn dặm, nếu là đường lớn thì chỉ mất một ngày là Nam Lạc có thể tới chỉ là trong Côn Luân Sơn Mạch lại là một việc vô cùng phiền toái. Đi ngang qua núi có đại yêu chiếm giữ cũng chẳng phải chuyện đơn giản, nếu đối phương tâm tính ôn hoà thì đương nhiên kệ ngươi qua núi nhưng nếu là kẻ hung ác bá đạo thì đành phải dựa vào bổn sự rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.