Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 17: Côn luân sơn thái cực cung




Dịch giả: quantl
Trong thiên địa có ba nơi khiến người ta kính sợ nhất: Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung, Thiên Trì Long Cung, Kỳ Lân Nhai
Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung có uy danh nhờ Phượng Hoàng đánh ra, Thiên Trì Long Cung đứng đầu các Long Cung trong thiên hạ dùng một loại vô thượng thần thông tạo thành Long Môn, giúp tất cả những người tu luyện tới một cảnh giới nhất định đều có cơ hội vượt Long Môn, để thay đổi thể chất, tăng cao cảnh giới, diễn sinh thần thông.
Kỳ Lân Nhai thì chẳng rõ ở nơi nào, mấy trăm năm qua, chỉ nghe kỳ danh, không ai biết nó ở đâu. Nhưng thi thoảng lại sẽ có người của Kỳ Lân Nhai xuất hiện, từng có kẻ thấy trận đại chiến giữa người của Kỳ Lân Nhai và Long Cung Lục Thái Tử Nhai Tí, bản thể của y tựa như hươu, thân có lân giáp, đầu có một sừng, đuôi giống như trâu. Tuy người của Kỳ Lân Nhai rất ít hành tẩu bên ngoài nhưng vì rất thần bí nên lại được đặt song song với hai nơi kia...
Ba chỗ này nổi danh thiên hạ vì có người có đại thần thông làm chuyện phi phàm nhưng còn có hai nơi khác thanh danh cũng vô cùng hiển hách. Một là Thiên Địa Chi Trụ Bất Chu Sơn. Một là Vạn Sơn Chi Mẫu Côn Luân Sơn.
Bất Chu Sơn ở trung tâm đại địa, cao vút trong mây, giống như là nối thẳng tới trời, trong thiên địa này đó là ngọn núi cao nhất. Chỉ là trên Bất Chu Sơn, nguyên khí hỗn loạn, các loại sát khí linh khí hỗn tạp, không thể tu hành được. Thế cho nên trên Bất Chu Sơn không có một tu sĩ nào tiềm tu cả.
Côn Luân Sơn thì ngược lại, kéo dài hơn vạn dặm, lớn nhỏ hơn ngàn ngọn, mỗi ngọn núi đều có một vị tu sĩ tiềm tu. Bọn họ không muốn tranh chấp, mỗi người chỉ dốc lòng tu đạo phác thảo thiên địa, rảnh thì tu cầm, điều hoà long hổ... Cả Côn Luân Sơn điềm lành khắp nơi, khói hoa ẩn hiện, là cảnh của Thánh Địa tiên gia.
Trung tâm Côn Luân Sơn có một đạo quan, huy hoàng khí thế, như đại đạo tự nhiên tạo thành. Nhìn thì tựa phù vân ảo vọng mà lại tựa như giản dị tự nhiên. Trên cửa trước của đạo quan có một bảng hiện, trên viết ba chữ lớn, Thái Cực Cung.
Trong Thái Cực Cung có một lão già đang đả toạ, râu tóc ông bạc trắng nhưng sắc mặt hồng hào tựa như trẻ con.
Trước mặt ông có một lò đan to, toàn thân màu xanh đen, phong cách cổ xưa, bốn phía đều có đồ án bát quái, dưới lò đan có một ngọn lửa trắng đang lẳng lặng cháy thế nhưng không có một chút nóng bức nào.
Bên cạnh lò xanh đen có hai đứa đồng tử khoảng bảy tám tuổi, trán mỗi đứa có một cái sừng, một vàng một bạc, cả hai đều mặc đạo bào màu xanh, tướng mạo rất giống nhau... Hai đồng tử cầm một cái quạt xanh, thong thả quạt lửa, mỗi một lần quạt tuy lửa trắng dưới lò đan vẫn chẳng nhúc nhích chút nào nhưng hai người họ vẫn không ngừng thay phiên nhau quạt không ngừng nghỉ.
“Đồng nhi, có khách tới chơi, nhanh đi mở cửa cung, mời khách vào” Lão già đột nhiên mở miệng nói, thanh âm bình thản tựa như gió xuân.
“Vâng lão gia” Hai tên đồng tử vội bỏ cây quạt trong tay ra, tuy nghiêm túc trả lời nhưng lại có nét vui mừng.
Cánh cửa Thái Cực Cung nhìn có vẻ cao lớn nặng nề nhưng hai đồng tử lại có thể mở ra rất dễ dàng.
“Hì hì... Sau cùng cũng có người tới gặp lão gia, chúng ta hẳn sẽ có một quãng thời gian không cần quạt lò nữa rồi” Ngân Giác đồng tử vừa mở cửa vừa cao hứng nói
Kim Giác đồng tử lại nhìn nội cung thấp giọng: “Đừng để lão gia nghe thấy, nếu không lão gia lại phạt chúng ta đọc đan đạo..”
“Ừ, nhỏ giọng một chút, “đan đạo” khó học quá, vài chục năm rồi mà lão gia cũng không thay đổi cách phạt chúng ta” Ngân Giác cũng thận trọng nhìn vào trong.
Khổng Tuyên tuy đã tới Côn Luân Sơn nhưng cũng chỉ là đi ngang qua, y cũng chẳng có bằng hữu nào trong này cả, với tính cách kiêu ngạo tận xương thì cũng rất khó có người trở thành bằng hữu, y biết ở Côn Luân Sơn có người có thể luyện được Kim Đan khởi tử hồi sinh, kéo dài sinh mạng cũng là do nghe từ một người ở chỗ khác nói cho.
Y và Chúc Dung được ngũ thải quang mang bao phủ phiêu đãng trên bầu trời Côn Luân Sơn, chỉ thấy núi non mênh mông, mây khói khắp nơi, vô số động phủ ẩn vào trong đó, nhất thời nửa khắc cũng khó lòng tìm được Thái Cực Cung ở đâu...
“Nhìn kìa, đó là Thái Cực Cung” Ngón tay Chúc Dung chỉ vào cánh cửa được hai đồng tử Kim Giác Ngân Giác mở ra, cao hứng nói
Trong mắt Khổng Tuyên quang hoa lưu chuyển, chỉ thấy trên sườn một ngọn núi không quá cao, có một toà cung điện ẩn hiện trong linh vụ nồng đậm, cười nói: “Nơi này không ngờ lại là khởi nguyên linh mạch của trăm ngọn núi, cung điện này nhìn thì bình thường lại dung hợp một chỗ với địa thế sơn mạch xung quanh, tạo thành tư thế đại đạo tự nhiên. Quả nhiên là nơi tốt, hảo thủ đoạn. Xem ra là thật sự có đại năng ở đây.”
Hai người từ mây hạ xuống trước cửa Thái Cực Cung, Kim Giác và Ngân Giác vốn là hai đồng tử ra nghênh đón, thấy được Khổng Tuyên cùng Chúc Dung, chỉ liếc nhìn nhau một cái rồi cúi đầu hành lễ đón khách, trăm miệng một lời nói: “Lão gia nhà ta có lời mời”
Khổng Tuyên mỉm cười, gật đầu hoàn lễ... Chúc Dung kinh ngạc hỏi: “Lão gia các ngươi làm sao biết chúng ta sẽ tới”
Kim Giác và Ngân Giác thấy Chúc Dung kinh ngạc, trong lòng cũng thấy đắc ý, đây cũng là lý do họ thích đi nghênh tiếp khách nhân bởi mỗi khi thấy những người tới bái phỏng kinh ngạc hỏi câu này thì trong lòng bọn họ đều có một loại cảm giác kiêu ngạo thế nhưng trên mặt lại tĩnh như giếng nước, học theo khuôn dạng của lão gia: “Chúng ta không biết, lão gia chỉ phân phó chúng ta tới nghênh tiếp khách nhân mà thôi”
Ngân giác lại có chút tự hào nói: “Lão gia nhà ta tinh thông thuật tính, có thể diễn thiên địa biến hoá, hiểu tương lai đương nhiên có thể biết các ngươi sẽ tới”
“Ha ha! Kính xin hai vị tiên đồng dẫn đường” Khổng Tuyên khẽ cười nói, ôn hoà hữu lễ, lúc này có ai dám nghĩ tới vẻ lãnh diễm ngạo tuyệt của y ba ngày trước...
Chúc Dung liếc mắt bốn phía nói: “Đạo Thuật tính toán, đan đạo, lại nhìn cách cục của cung điện này tất là người thần thông quảng đại, chỉ là ta lại chưa từng nghe thấy một người nào như thế, không biết lai lịch của hắn là gì”
“Thiên địa âm dương biến hoá, dựng dục vạn vật sinh linh, hiểu được đại đạo, ẩn cư thâm sơn có khối người. Phượng Hoàng, Long Cung, Kỳ Lân tam tộc cũng chỉ là một trong số đó thôi” Khổng Tuyên thản nhiên nói, y ôm Nam Lạc trong ngực sóng vai với Chúc Dung đi theo sau hai vị đồng tử.
Thái Cực Cung không lớn cũng không có cảm giác quanh co, mang tới một tới cảm giác động thiên phúc địa.
“Lão gia, khách nhân đã tới” Kim Giác Ngân Giác dẫn Khổng Tuyên và Chúc Dung tới trong chính điện của nội cung. Chính điện có một vị mặc pháp bào có hình Thái Cực đồ.
Khổng Tuyên, Chúc Dung tiến vào trong điện liền có một cảm giác như được khí tức đại đạo ôm lấy... bản năng của Chúc Dung cảm thấy mình bị uy hiếp, lập tức giãy ra một chút, sát khí tuôn cuồn cuộn khỏi người, tựa như muốn thiêu đốt cả toà cung điện này.
Thiên Tính của Vu Tộc hiếu chiến, thân thể hùng mạnh, có thể địch với thần thông của Yêu tộc, mười hai Tổ Vu, mỗi người lại có một loại năng lực bẩm sinh, có thể kết nối thẳng tới bổn nguyên của trời đất. Năng lực của CHúc Dung là có thể kí ước với địa tâm sát hoả, mượn sát hoả thiêu đốt vạn vật.
Thế nhưng tâm niệm mới sinh, sát hoả vừa lên, liền đột nhiên tiêu thất vô tung, phảng phất như điện này là biển lớn vậy. Trong lòng nàng không phục, vừa định động thủ thì phát hiện ra mình dường như đang ở trong một thiên địa khác căn bản không thể nào điều động năng lượng của thân thể, càng không thể nào cảm nhận được lực lượng của sát hoả
“Bần đạo Thông Huyền, thụ phong thiên sư, hai vị đạo hữu hữu lễ” đôi mắt lão giả trong suốt, bất nhiễm hồng trần. Nhìn kỹ thì lại giống như một vùng hỗn độn hàm chứa thiên địa vạn vật. Ông mở miệng nói chuyện tựa như không giận vì bị Chúc Dung mạo phạm.
“Phượng Hoàng Sơn Khổng Tuyên cùng với hảo hữu Chúc Dung kính chào Thông Huyền Thiên Sư” Khổng Tuyên nói
“Lý do ngươi đến bần đạo đã biết. Kim Đan của ta tuy có thể chữa tốt cho hắn nhưng hắn nên ở lại trong đạo quan điều dưỡng trăm ngày mới khôi phục được” Thông Huyền Thiên Sư vô ưu vô hỉ nói
“Đa tạ thiên sư, không biết thiên sư có yêu cầu gì, chỉ cần Khổng Tuyên đủ khả năng nhất định sẽ làm được” Khổng Tuyên rất ít khi hứa hẹn với người khác nhưng đã hứa tuyệt đối sẽ làm được, đó là điều mà Chúc Dung rất rõ
“Khổng Tuyên đạo hữu quá lời, ta phụng mệnh thiên địa, ngộ được đan đạo, có nghĩa vụ cứu người, nào có thể trông chờ báo ân...” Thông Huyền Thiên Sư nói
Khổng Tuyên Chúc Dung thật không ngờ Thông Huyền Thiên Sư lại dễ nói chuyện như vậy, không có hạch sách gì, chỉ yêu cầu bọn họ sau trăm ngày sau trở lại.
“Thông Huyền Thiên Sư không những có đại thần thông mà còn là một vị đạo sĩ đại đức” Khổng Tuyên đứng trên đám mây nhìn Thái Cực Cung yên tĩnh tường hoà.
Thần thái trong mắt Chúc Dung rạng rỡ, nàng rất ít khi phục người, cho dù là Phượng Hoàng, Long Cung, Kỳ Lân tam tộc được phân công quản lý thiên địa vạn linh, nàng cũng chẳng có chút e dè nào, bởi vì nàng tin vào thần thông bổn sự của mình không dưới bất cứ ai, hơn nữa nàng còn có mười một vị tộc nhân thần thông phi phàm khác, nhưng gặp được người tên Thông Huyền Thiên Sư này lại khiến này có cảm giác bất lực. Mặc dù trong điện mới thử một chút hơn nữa đó lại là trong đạo quan không thể xuất toàn bộ thực lực nhưng nàng lại không chắc có thể thắng được ông.
“Đúng vậy, thần thông lớn tới mức khó tin” Chúc Dung thong thả nói
Khổng Tuyên cảm thấy trong lời Chúc Dung chất chứa phiền muộn, cười nói: “Sao thế, Vu Tộc các ngươi không phải được gọi là thiên địa chi tử sao, ngay cả tam tộc cũng không thèm quan tâm, sao lúc này lại phục người được” Không đợi Chúc Dung trả lời, y còn nói thêm “Kỳ thực hắn cũng không mạnh như ngươi tưởng, khi nãy ngươi ở trong đạo quan, hắn lại tiềm tu ở đây nhiều năm, khí tức đã sáp nhập vào trong sơn mạch, chỉ cần động tâm là có thể điều động linh khí của Côn Luân Sơn. Ngươi chiến đấu với hắn ở đó đương nhiên là sẽ thất thế rồi”
Chúc Dung nghe được lời an ủi của Khổng Tuyên, tựa như đang cười, hai mắt biến thành nửa vầng trăng, nàng vốn giơ chân nhấc tay lúc nào cũng mang theo một cảm giác nóng như lửa, lúc này lại đột nhiên trở nên kiều diễm, sóng mắt lưu chuyển, tiếng cười vui vẻ tựa như suối chảy trong núi đá.
“Ta rất hâm mộ tiểu tử Nam Lạc kia” Chúc Dung cười dịu dàng nhìn Khổng Tuyên nói
Ánh mắt của Khổng Tuyên tựa hồ có một chút trốn tránh nói: “Hâm mộ cái gì, một nhân tộc, tính mạng ngắn ngủi, sinh ra không có thần thông, càng không có khí lực của Vu Tộc, ngay cả Luyện Khí cũng không thể tự ngộ được, thậm chí còn không bằng một tiểu yêu sơ khai linh trí, có cái gì đáng hâm mộ chứ”
“Có thể được Phượng Hoàng Sơn Khổng Tước Điện chủ Khổng Tuyên Thái Tử vì giận dữ mà dụng tới Ngũ Sắc Thần Quang thì cho dù có chết cũng chẳng hối hận” Đôi mắt lóng lánh như nước của Chúc Dung nhìn Khổng Tuyên, ngữ khí phiêu hốt, vẻ hâm mộ tràn đầy gương mặt.
Dưới chân bọn họ là một đám mây ngũ sắc, lúc này một đám mây trắng theo gió mà tới, chậm rãi bao phủ họ, trong chốc mây trắng lại theo gió mà đi, một nữ tử như lửa và một nam tử thời thời khắc khắc đều có ngũ thải quang vận lưu chuyển cũng đã biến mất vô ảnh vô tung

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.