Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 720: Chiếu rọi hết thảy (2)




Trong đó không chỉ có văn lộ Đồ đằng quan hệ với Thần hỏa, mà còn có văn lộ Đồ đằng Thời Gian, văn lộ Đồ đằng Không Gian, văn lộ Đồ đằng Lôi hệ… Ngoại trừ những cái này ra, còn có rất nhiều các loại văn lộ Đồ đằng phức tạp, đều là những thứ trước giờ hắn chưa từng gặp qua, thậm chí là chưa từng nghe thấy.
Ví dụ như văn lộ Đồ đằng Chấn Động, ví dụ như văn lộ Đồ đằng Nguyên Từ… Những loại văn lộ Đồ đằng này, Chung Nhạc trước giờ chính là chưa từng gặp qua, chưa từng nghe thấy. Trong loại hoàn cảnh cực đoan như vậy, quy tắc thiên địa nơi này vậy mà có sự bất đồng thật lớn so với quy tắc thiên địa của thế giới bên ngoài.
Chung Nhạc vô cùng kinh ngạc. Rất nhiều địa phương trước đây hắn không thể hiểu nổi, cảm thấy không có khả năng, không thể tin nổi ở trong Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, sau khi tới nơi này vậy mà đột nhiên đều hiểu rõ, trở nên có khả năng, khiến cho hắn có thể lĩnh ngộ ra rất nhiều huyền cơ thần diệu trong đó. Hắn nhất thời ngẩn ra:
- Nếu như ở trong này lĩnh ngộ Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, nhất định sẽ càng nhanh hơn so với ở ngoại giới. Nếu ở trong Thái Dương có sinh linh, nếu bọn chúng có thể tu hành, nhất định có thể sáng tạo ra rất nhiều loại công pháp không thể tưởng tượng nổi, thần thông không thể tưởng tượng nổi. Nếu ta lưu lại ở chỗ này, không tốn thời gian bao lâu, ta sẽ có thể tìm hiểu ra vài loại văn lộ Đồ đằng bất đồng với những người khác, sáng tạo ra những đại thần thông mà người khác thấy cũng chưa từng nhìn thấy!
Toại Thụ vẫn còn dưới sự giá ngự của hắn, gian nan bay về phía hạch tâm Thái Dương. Cây Toại Thụ này bị ép tới rất nhỏ, tốc độ phi hành cũng không nhanh như trước đây. Bất quá, bọn họ đã cách Nội hạch Thái Dương rất gần, Chung Nhạc đã miễn cưỡng có thể nhìn thấy tầng tầng Thần hỏa đang vây lấy khỏa Tinh hạch Thái Dương to lớn không gì sánh được kia.
Hạch tâm của Thái Dương, Nhật Hạch! Khỏa cầu to lớn khôn cùng này có kích thước cỡ một khỏa Tinh cầu vậy. Trong lúc chuyển động, ngoài mặt xuất hiện đầy những hoa văn phong cách cổ xưa, chính là những văn lộ Đồ đằng thiên nhiên, tiến hành thủ hộ Nhật Hạch.
Đột nhiên, trong lòng Chung Nhạc khẽ giật mình, vội vàng điều khiển Toại Thụ dừng lại, không chút cử động. Ngay phía trước Toại Thụ đột nhiên xuất hiện một tấm gương, tấm gương vô cùng sáng ngời. Mặt gương trơn bóng tới mức khó có thể tưởng tượng, chiếu rọi Toại Thụ một cách cực kỳ hoàn chỉnh chi tiết.
Thậm chí, trong mặt gương này, Chung Nhạc còn có thể thấy được hết thảy những văn lộ Đồ đằng, hết thảy những chi tiết của Toại Thụ. Toàn bộ những chi tiết nguyên thủy nhất xây dựng nên văn lộ Đồ đằng đều hiện rõ không sai.
Không chỉ như vậy, hắn còn nhìn thấy chính mình chiếu rọi trong mặt gương, cũng giống như Toại Thụ vậy, bị chiếu rọi ra hết thảy những cấu tạo của văn lộ Đồ đằng, cấu tạo của Nguyên thần, cấu tạo của Thần hồn. Cẩn thận nhìn kỹ, cho dù là Bí cảnh Nguyên thần của hắn cũng bị chiết xạ ra trong mặt gương này, không hề có bí mật gì cả.
- Tấm gương này là vật gì?
Chung Nhạc cảm thấy rợn cả tóc gáy. Đứng trước tấm gương này, hắn căn bản không có một chút bí mật nào, hết thảy đều bị chiếu rọi ra. Tấm gương có thể chiếu rọi ra những thứ nhỏ bé nhất, bí ẩn nhất, thậm chí những chỗ thiếu hụt trong Nguyên thần của hắn, những địa phương có tai họa ngầm, những khuyết điểm của văn lộ Đồ đằng… cũng đều bị chiếu rọi ra. Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một tấm gương đáng sợ như vậy.
- Chẳng lẽ là một kiện Thần binh?
Chung Nhạc quan sát tấm gương này trong chốc lát, muốn tìm một chút manh mối. Bất quá, hắn chỉ nhìn thấy trong mặt gương bóng dáng của chính mình và Toại Thụ, lại không nhìn ra nửa phần ảo diệu của tấm gương này.
Hắn đã bị áp lực trong nội bộ Thái Dương ép tới cực nhỏ, ánh mắt nhìn thấy có hạn, không thể thấy tấm gương toàn cảnh.
Lúc này, Toại Thụ đã trở nên cực kỳ bất an, muốn ngay lập tức rời khỏi. Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, đang định thuận theo ý muốn của Toại Thụ rời đi. Đột nhiên, chỉ thấy tấm gương này chợt di chuyển, rời xa khỏi hắn, bay về phía Nội hạch Thái Dương.
Chung Nhạc rốt cuộc đã có thể nhìn thấy chân diện mục của tấm gương này. Chỉ thấy càng lúc càng nhiều bộ phận của tấm gương xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Tấm gương lộ ra càng lúc càng lớn. Mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm… Rốt cuộc, biên giới của tấm gương cũng xuất hiện. Ngay sau đó là một tấm gương tương đồng khác cũng xuất hiện trong tầm mắt Chung Nhạc.
Kế tiếp lại là một tấm gương giống hệt thứ ba, sau đó là tấm thứ tư, tấm thứ năm, tấm thứ sáu… Tấm gương càng lúc càng đi xa, từng tấm từng tấm gương thật lớn trùng trùng điệp điệp không ngừng hiện ra. Càng lúc càng nhiều tràng cảnh đập vào trong mắt của hắn.
Cuối cùng, hắn đã nhìn thấy một cái móng vuốt khổng lồ! Tấm gương có thể chiếu rọi hết thảy mọi chi tiết kia, không ngờ lại là một mảnh lân phiến trên cái móng vuốt này! Trên cái móng vuốt này còn có vô số những mảnh lân phiến đồng dạng cũng vô cùng tinh thuần, to lớn khôn cùng khác nữa.
Chung Nhạc trợn trừng cả hai mắt, cật lực nhìn ra xung quanh, nhưng thủy chung cũng không nhìn thấy chủ nhân của cự trảo này. Chủ nhân của cự trảo này thật sự quá to lớn, lại đang cách hắn quá gần, khiến cho hắn khó có thể thấy toàn thể được.
- Rốt cuộc là vật gì?
Trong lòng Chung Nhạc hoảng sợ, nỗ lực nhìn lại. Đột nhiên, một tấm gương chợt chiết xạ quang mang, kính quang lóe lên lao qua. Cặp mắt Chung Nhạc nhất thời máu chảy như rót, cái gì cũng đều không thể nhìn thấy.
- Đi mau!
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, lập tức giá ngự Toại Thụ bay thẳng ra ngoài. Chỉ nghe phía sau truyền tới một tiếng ầm vang thật lớn, chủ nhân của cự trảo kia hẳn là lại tiếp tục đào móc Tinh hạch Thái Dương.
o0o
Sau một lúc thật lâu, hai mắt của Nguyên thần Chung Nhạc trọng sinh, ánh mắt khôi phục trở lại, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
- Chủ nhân của cự trảo này rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì? Là Thái Dương Thần sao? Hay là sinh vật bất tử trong Đế lăng? Hoặc là Thần Ma xâm nhập vào Thái Dương? Vì sao hắn lại muốn móc đi Nội hạch Thái Dương? Hắn muốn tìm kiếm đồ vật gì? Hay là hắn có ý định biến Nội hạch Thái Dương thành nơi cư trú của chính mình?
Trong lòng hắn vô cùng rung động, có rất nhiều thứ không hiểu không biết. Đột nhiên, trong nội bộ Thái Dương chợt vang lên một tiếng rên đau đớn, bén nhọn cao vút.
Ngay sau đó, Chung Nhạc chợt cảm giác được Thái Dương Thần Hỏa trong hạch tâm Thái Dương ầm ầm bạo phát. Một cỗ nhiệt lực ba động cuồn cuộn khủng bố cuốn theo hắn và Toại Thụ phun trào ra bên ngoài bề mặt Thái Dương.
Trong thoáng chốc, hắn lại nhìn thấy một tấm gương thật lớn cũng bị Thái Dương Thần Hỏa bạo phát đồng thời phun ra. Trên tấm gương kia còn mang theo vết máu nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.