Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 705: Cửu Đầu Cuồng Sư (1)




Bốn phía ngọn núi hoang này cực kỳ hoang vu, không có bóng dáng bất cứ Yêu Tộc nào, hoàn toàn là một mảnh địa phương hoang liêu. Không trung tinh không vạn dặm, chỉ có mấy đám mây trắng thong thả. Trong thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, Sư Bất Dịch đứng trên đỉnh núi, hai tay chắp sau lưng, tựa hồ hòa làm một thể với thiên địa.
- Đồ nhi ngoan, ngươi thật sự đã tu thành Chân Linh rồi sao? Vi sư vừa nghe được tin tức này, trong lòng liền vô cùng an ủi, cảm thấy đã có kẻ kế tục, hận không thể lập tức nhìn thấy ngươi. Cho nên vi sư liền không ngại đường xa vạn dặm chạy tới, vừa vặn ở chỗ này gặp được ngươi!
Sư Bất Dịch khẽ mỉm cười, ánh mắt nóng bỏng:
- Đồ nhi ngoan, ngươi mau mau tế khởi Chân Linh, để cho vi sư nhìn một chút a!
Long Nhạc đảo mắt quan sát bốn phía, không vội tế khởi Chân Linh của chính mình, mà nghi hoặc hỏi:
- Vì sao sư tôn lại xuất hiện ở chỗ này?
Sư Bất Dịch khẽ di một tiếng, mỉm cười nói:
- Vì sao vi sư không thể xuất hiện ở chỗ này?
Long Nhạc thành thành thật thật nói:
- Nơi này thật quá hoang liêu, phụ cận ngàn dặm cũng không có bất cứ bóng dáng Yêu Tộc nào. Sư tôn xuất hiện ở nơi này, khiến cho đệ tử cảm thấy có chút không ổn!
Sư Bất Dịch mỉm cười, hỏi:
- Có cái gì không ổn?
Long Nhạc lưng đeo Lão Nhận, khom người nói:
- Đệ tử lo lắng sư tôn sẽ bất lợi với đệ tử! Nhưng có khả năng là đệ tử đa nghi a! Chẳng biết tại sao, đệ tử nhìn thấy sư tôn xuất hiện ở đây, liền sinh ra một loại cảm giác bất tường!
Sư Bất Dịch cười ha hả:
- Long Nhạc, ngươi quá đa nghi, quá cẩn thận rồi! Ngươi tu thành Cự bá, vi sư vì ngươi cao hứng còn không kịp, làm sao lại động tâm tư khác với ngươi chứ?
- Đệ tử có khả năng đã suy nghĩ nhiều a! Nếu sư tôn muốn nhìn Chân Linh của ta, như vậy mời sư tôn xem!
Thân thể hắn khẽ lay động, sau lưng một tôn Thần Nhân sáu mắt chậm rãi bay lên. Tôn Thần Nhân này sáu mắt ba chân, chiều cao tới ngàn trượng, sau lưng bay lên một vầng minh nguyệt, nguyệt quang chiếu rọi như nước. Ngay sau đó lại là một vầng minh nguyệt nữa bay lên. Liên tiếp xuất hiện sáu vầng minh nguyệt, giống như minh nguyệt trên không trung đã rơi xuống Tổ Tinh vậy. Sư Bất Dịch ngưng mắt nhìn lại, trong lòng không khỏi đại hỉ, khen ngợi:
- Quả nhiên là Chân Linh! Đồ nhi ngoan, ngươi lại thôi động Yêu Thần Minh Vương Quyết thử xem?
Long Nhạc cũng không có trả lời, lặng yên thôi động Yêu Thần Minh Vương Quyết. Nhục thân hắn đại biến, đã dung hợp Nguyệt Linh với thân thể Yêu Thần Minh Vương, hóa thành Yêu Thần Minh Vương ba chân sáu mắt tám cánh tay, toàn thân phát ra khí thế ngập trời, cùng với Chân Linh sau lưng chiếu rọi lẫn nhau.
Đột nhiên, sáu mắt hắn trọng điệp lại, hóa thành một khỏa Thần Nhãn, lại có thêm hai khỏa nhãn mâu nữa mở ra, trong con mắt trung ương chất chứa Thần quang sáng ngời.
- Sư tôn, có hài lòng không?
Long Nhạc mỉm cười, hỏi. Sắc mặt Sư Bất Dịch tươi cười, vỗ tay thở dài nói:
- Hài lòng! Hài lòng! Không uổng công vi sư dốc lòng chỉ dạy ngươi nhiều năm như vậy, ngươi rốt cuộc cũng tu thành đại khí. Hiện tại cũng đã tới lúc vi sư thu hoạch rồi!
- Sư tôn muốn con mắt này của đệ tử?
Long Nhạc đột nhiên bật cười, hỏi. Trong lòng Sư Bất Dịch cả kinh, trong mắt lộ ra thần sắc thú vị:
- Không ngờ ngươi cũng biết rõ ta bồi dưỡng ngươi, thật ra là vì muốn con mắt này của ngươi?
Long Nhạc khẽ mỉm cười, cất bước đi lên đỉnh núi, thản nhiên nói:
- Ngay khoảnh khắc đệ tử lấy được Yêu Thần Minh Vương Quyết, liền đã biết dụng tâm bất lương của sư tôn rồi! Yêu Thần Minh Vương Quyết của sư tôn có sơ hở cực lớn, thiếu khuyết văn lộ Đồ đằng của Minh Vương Thần Nhãn, không thể chỉnh hợp khí huyết toàn thân. Mà hết lần này tới lần khác, khí huyết của Yêu Thần Minh Vương Quyết vô cùng dồi dào, cần phải hội tụ lại trong Thần Nhãn, hóa thành Thần quang trong mắt. Sư tôn thiếu mất khỏa Thần Nhãn này, tự nhiên sẽ theo tu vi càng cao mà khuyết điểm càng lớn!
Sắc mặt Sư Bất Dịch khẽ động, nhìn hắn dần dần tới gần, nhàn nhạt hỏi:
- Nếu ngươi đã biết rõ mục đích của ta chính là con mắt của ngươi, vì sao ngươi còn dám tới gặp ta?
Long Nhạc cùng hắn đứng đối diện nhau trên đỉnh núi, thản nhiên cười nói:
- Sư tôn đại khái còn không biết, lần trước ngươi bị Môn chủ Kiếm Môn đánh trọng thương, phá đi chân thân Minh Vương, thật ra chính là ta nói cho Môn chủ Kiếm Môn biết khuyết điểm trong công pháp của ngươi, để cho hắn phá vỡ chân thân của ngươi!
Con ngươi Sư Bất Dịch đột nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm Long Nhạc, sau lưng đột nhiên hiện ra hư ảnh Cửu Đầu Sư Tử, mười tám con mắt cùng nhau nhìn về phía Long Nhạc.
- Phá vỡ chân thân của ngươi, ta mới có cơ hội quật khởi!
Long Nhạc tiếp tục nhàn nhạt nói:
- Sư tôn, ngươi còn trẻ, huyết khí dồi dào, thời gian mấy chục năm đã tu thành Cự bá, trở thành đệ nhất cường giả Đông Hoang. Bởi vì cái sơ hở này khiến cho ngươi không thể càng tiến thêm một bước. Nếu như không phá vỡ chân thân của ngươi, hiện tại sợ rằng ngươi đã là một tôn Bán Thần rồi!
Sư Bất Dịch há miệng phun ra một ngụm trọc khí, ngữ khí bình tĩnh:
- Phong Thường có thể phá vỡ chân thân Minh Vương của ta, hóa ra là do ngươi đã nói cho hắn biết khuyết điểm của Yêu Thần Minh Vương Quyết. Kẻ nào cho ngươi lá gan lớn như vậy?
- Là ta cho hắn!
Đột nhiên, một đạo thanh âm vang lên. Quang luân sau đầu Long Nhạc chuyển động, Chung Nhạc từ từ đi ra, mỉm cười nói:
- Bái kiến Sư Yêu Chủ!
Sắc mặt Sư Bất Dịch khẽ biến, cười lạnh nói:
- Chung Sơn thị? Long Nhạc, không ngờ ngươi lại cấu kết Nhân Tộc! Hạng người khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo như ngươi cũng xứng làm Yêu Tộc sao?
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Vì sao sư tôn lại nói như vậy?
- Sư tôn? Chung Sơn thị, ngươi gọi ta sư tôn?
Sắc mặt Sư Bất Dịch kịch biến, đột nhiên nơi cổ từng cái từng cái đầu chui ra, từng con từng con mắt nhìn chằm chằm về phía Chung Nhạc và Long Nhạc, chín cái đầu đồng thanh nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.