Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 628: Kiếm chỉ Thần Đình




- Mồm quạ đen!
Chung Nhạc lắc đầu.
- Mồm quạ đen!
Tiểu Hiên Viên bắt chước nói với ngọn lửa nhỏ.
Tân Hỏa nhảy lên mũi nó phẫn nộ:
- Đồ gấu xấu xí choàng da gấu!
Tiểu Hiên Viên mặc trên người bộ da gấu của Thiếu Điển, hai con mắt đen láy của đứa nhỏ chụm lại nhìn ngọn lửa nhỏ trên mũi mình. giơ tay ra bắt nhưng hụt. Tân Hỏa nhảy lên người Chung Nhạc đắc ý cừoi:
- Nhóc con cũng đòi bắt ta sao?
Tiểu Hiên Viên túm lấy áo Chung Nhạc bò lên người hắn để đi bắt ngọn lửa nhỏ kia. Tân Hỏa trốn đông trốn tây, đứa nhỏ đuổi theo ngọn lửa bò tới bò lui rất vui vẻ.
Chung Nhạc hiện giờ thân hình đã to cao vạm vỡ, cao đến hơn một trượng, trên người treo lủng lẳng một đứa nhỏ nhìnt hật thú vị. Tiểu Hiên Viên tuy nhỏ nhưng sức lại rất khỏ, treo trên người Chung Nhạc bò rất nhanh mà không rơi.
Chung Nhạc đi vào Kim Đỉnh thánh điện, mở cánh cửa dẫn xuống lòng đất, không lâu sau đã tới chỗ chuôi thanh thần kiếm trong Kiếm Môn Sơn.
Thanh thần kiếm này rất khổng lồ, chỉ riêng chuôi kiếm cũng có chui vi hai dặm, lưỡi kiếm rộng khoảng năm dặm.
Thanh thần kiếm này trước nay đều rất an ổn cắm trong Kiếm Môn Sơn không hề động đậy. Thân kiếm sáng chói thỉnh thoảng lại xuất hiện đồ đằng văn, rất kỳ lạ.
Chung Nhạc đưa Tiểu Hiên Viên tới gần chuôi kiếm, quan sát thần kiếm thì không khỏi sầu não. Thanh thần kiếm này đúng là quá lớn, cắm thẳng xuống lòng đất không biết sâu bao nhiêu dặm, mà Tiểu Hiên Viên thì chỉ là một tiểu bất điểm, làm sao nhấc nổi?
Đột nhiên bề mặt thanh thần kiếm hiện lên ngày càng nhiều đồ đằng văn, đan xen vào nhau, phát ra âm thanh, thân kiếm dần rung chuyển, càng ngày càng ác liệt.
Chung Nhạc giật mình, chỉ thấy, cả Kiếm Môn Sơn đang chấn động theo sự chấn động của thanh kiếm. Lòng núi rung lắc, dường như có thể sập xuống bất cứ lúc nào vì sự rung chuyển của thanh thần kiếm này.
Hàng loạt tiếng nổ vỡ vang lên, bên trong Kiếm Môn Sơn, đồ đằng phong cấm mà các đời môn chủ Kiếm Môn bày ra đã bị thần uy của thanh thần kiếm phá tan tành, thân núi sụt lở, sơn thạch vỡ vụn lăn xuống.
- Nguy rồi! Lẽ nào Tân Hỏa lại nói đúng một lần này rồi?
Chung Nhạc cảm giác da đầu tê dại, nếu Kiếm Môn Sơn bị sập thì Quân Tư Tà khi xuất quan chắc chắn mặt sẽ đen lại đến dọa người.
- Hiên Viên, bò lên kiếm đi!
Chung Nhạc nhún người đem theo Tiểu Hiên Viên nhảy lên chuôi kiếm, đặt đứa nhỏ này xuống chuôi kiếm, căng thẳng nói:
- Nằm yên, đừng động đậy!
Tiểu Hiên Viên ngoan ngoãn nằm yên trên chuôi kiếm chớp chớp mắt. Thanh thần kiếm khổng lồ dần tĩnh lặng trở lại, nhưng càng ngày càng hiều đồ đằng văn từ trong thân kiếm bay ra. Tiếng tế tự hùng hồn vọng tới, giống như có vô số lê dân đang vây quanh thanh thần kiếm này để bái lạy vậy.
Đột nhiên, Tiểu Hiên Viên động đậy.
Dù sao đứa bé còn nhỏ, rất khó yên phận. thấy nó khẽ động, thanh thần kiếm cũng động theo, chỉ nghe phụt một tiếng, thần kiếm chém vào thân núi, gần như san bằng cả Kiếm Môn Sơn.
Chung Nhạc trán lấm tấm mồ hôi lạnh, vội nói:
- Đừng động đậy, đừng làm điều gì cả!
Tiểu Hiên Viên vội vàng ngồi yên, thấy thanh thần kiếm kia lại yên lặng, thân kiếm trở lại vị trí cũ. Chung Nhạc thở phào, nói nhỏ:
- Quả nhiên là Nhân Hoàng đã tặng Tiểu Hiên Viên thanh thần kiếm này. Khi gặp Tiểu Hiên Viên là lập tức nhận chủ, có thể động theo ý của nó… Nếu vậy thì có thể lấy thanh thần kiếm này khỏi lòng núi..
Chung Nhạc ánh mắt lay động, dịu dàng nói:
- Tiểu Hiên Viên, giờ con nhắm mặt lại cùng nghĩ với ta, chúng ta đang bay chậm rãi bay, chậm rãi bay lên…
Lúc này trên Kiếm Môn Sơn đã hỗn loạn, vừa rồi thần kiếm chấn động, Kiếm Môn Sơn lắc lư dữ dội, ngọn thánh sơn này suýt nữa đã gãy, các tòa kiến trúc, các cung điện trên núi cũng lắc lưu theo, kinh động tất cả luyện khí sĩ trong Kiếm Môn Sơn. Thậm chí ngay cả mấy người Quân Tư Tà đang bế quan cũng tỉnh lại, không thể bế quan tiếp, vội vàng bay ra xem tình hình.
Kiếm Môn hiện không còn như trước, luyện khí sĩ nhiều hơn gấp nhiều lần so với khi Chung Nhạc mới gia nhập, có tới gần vạn luyện khí sĩ rồi. Các luyện khí sĩ bay lên nhiều tựa mây.
- Quân môn chủ!
Các vị trưởng lão thấy Quân Tư Tà vội bay tới, sắc mặt kinh hoảng, Đào lão thái thái run rẩy nói:
- Môn chủ, dưới lòng đất Kiếm Môn ta đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lôi Sơn trưởng lão nói lớn:
- Lẽ nào Ma Hồn Cấm Khu bạo phát, làm lay động căn cơ Kiếm Môn?
- Thời gian bạo phát lần này không đúng!
- Phong Sấu Trúc sư huynh và Chung đường chủ đã dọn dẹp hết Ma Hồn Cấm Khu rồi, không thể bạo phát vào lúc này!
Quân Tư Tà lắc đầu:
- Không phải Ma Hồn Cấm Khu bạo phát…
Đột nhiên Thủy Tử An giận dữ bay tới, Quân Tư Tà vội hỏi:
- Đại trưởng lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chung sư đệ đâu?
Thủy Tử An lắc đầu:
- Ta cũng không biết. Vừa rồi ta đang bế quan. Tiểu tử đó cho ta một cây thần dược, vỗ ngực đảm bảo sẽ không gây chuyện giao Kiếm Môn cho hắn ta có thể tuyệt đối yên tâm…
- Có ai thấy Chung đường chủ không?
Quân Tư Tà hỏi lớn.
Luyện khí sĩ xung quanh lắc đầu. Quân Tư Tà nghiến răng ken két, nhìn về Kiếm Môn Sơn. Thấy Kiếm Môn Sơn vẫn đang rung chuyển dữ dội, thân núi bắt đầu nứt ra.
Răng rắc…
Một mảng vách núi nghìn trượng rơi uỳnh xuống sơn cốc, kinh thiên động địa.
Quân Tư Tà da đầu tê dại, nói lớn:
- Chư vị, theo ta đi bảo vệ Kiếm Môn Sơn!
Hàng vạn luyện khí sĩ lập tức vận pháp lực, đồ đằng văn bay ra, cùng tiến về Kiếm Môn Sơn. Quân Tư Tà, Thủy Tử An, Phương Kiếm Các mấy người họ cũng triển khai toàn lực, tế chân linh bảo vệ Kiếm Môn Sơn để không bị sụp đổ.
Đột nhiên Kiếm Môn Sơn lại uỳnh một tiếng chấn động. Vô số luyện khí sĩ Kiếm Môn bị chấn động tới thổ huyết, bay ra bốn phương tám hướng. Trên dưới Kiếm Môn toàn bộ luyện khí sĩ cộng lại thực lực tuy mạnh nhưng lẽ nào lại chống đỡ được thanh thần kiếm trong Kiếm Môn Sơn?
Họ vừa rồi tế sơn, vừa đúng lúc va chạm với sự chấn động của thần kiếm, kết quả đều bị thương!
Cũng may thanh thần kiếm này không có ý định làm tổn thương ai, chỉ là chấn động khi bay lên, nếu không chỉ e Kiếm Môn đã tử thương vô số!
- Tên Chung Nhạc khốn kiếp!
Quân Tư Tà tức quá hóa cười:
- Ta biết hắn không an phận được mà. Lần này chắc chắn là do hắn gây ra!
- Môn chủ đừng vội, chưa biết chừng không phải do Chung đường chủ.
Thủy Tử An nói.
Khâu Cấm Nhi cũng nghiêm túc nói:
- Môn chủ bớt giận, sư ca không phải loại người đó.
Quân Tư Tà trừng mắt nhìn họ, tức giận nói:
- Không phải do hắn mới là lạ! Ngoài hắn ra thì còn ai có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy? Ta làm được sao? Hay ngươi?
Phụ Bảo hoảng hốt bay tới:
- Môn chủ, Chung đường chủ vừa rồi bế hài tử nhà ta đi vào trong núi. Hiên Viên sẽ không xảy ra chuyện gì chứ…
Quân Tư Tà định lên tiếng thì lại rắc một tiếng, lại một ngọn núi nữa sập, đỉnh núi đổ xuống sơn cốc.
Quân Tư Tà nổi da gà, hét lớn:
- Chư vị, cùng ta đnáh thức Kiếm Môn thần linh, kiếm linh đối kháng với đại kiếp, bảo vệ Kiếm Môn Sơn!
Hàng vạn luyện khí sĩ Kiếm Môn Sơn vội cúi người bái lạy Kiếm Môn Kim Đỉnh, tế tự thần linh và kiếm linh Kiếm Môn. Trên Kim Đỉnh thần quang chói lòa, thần linh và kiếm linh của Kiếm Môn thức tỉnh.
Rồi tất cả trố mắt nhìn, thần linh của môn chủ đầu tiên của Kiếm Môn bay ra từ đại điện, giống như đã gặp phải một việc vô cùng khủng khiếp/
Vị thần linh bảo vệ Kiếm Môn này vốn dĩ trông coi đại điện trên Kim Đỉnh. Lúc này được đánh thức lại hốt hoảng bỏ chạy, rốt cuộc dưới lòng đất đã có ma quái gì khủng khiếp đến mức vị thần linh này cũng phải bỏ chạy.
Tứ Minh Thú trên nơi cao nhất Kim Đỉnh dường như cũng nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp, bốn con rống lên chói tai, vội vàng nhảy xuống tháo chạy.
Trong tầng mây phía xa, Thận Long cũng kinh hoàng rống lên, vội vàng bỏ chạy.
Mọi người ai cũng kinh hãi, rồi lại uỳnh một tiếng kinh thiên động địa, Kim Đỉnh vỡ tan.
Ngay trước mắt tất cả đệ tử, trưởng lão, đường chủ, cả môn chủ Quân Tư Tà cùng thần linh Kiếm Môn, Kim Đỉnh của Kiếm Môn đã vỡ tan tành!
Đại điện cũng sập, đỉnh núi nứt tóc, những tảng đá lớn rơi xuống bốn phía đè nát các ngọn núi và cung điện xung quanh.
Quân Tư Tà, Thủy Tử An sắc mặt ai cũng đen sì, thân người run rẩy.
Rồi tại nơi Kim Đỉnh vừa sập, Chung Nhạc thò đầu ra, vẫn đang nói:
- Chậm rãi, chậm một chút, từ từ nghĩ, từ từ bay lên…
Rồi họ nhìn thấy dưới chân Chung Nhạc lộ ra cái đầu nhỏ của Tiểu Hiên Viên, Phụ Bảo vội vang bay tới định giành lại đứa con, nhưng đột nhiên dừng lại. Một cái chuôi kiếm rộng tới hai ba dặm đang từ từ bay lên.
Chung Nhạc và Tiểu Hiên Viên đều ở trên cái chuôi kiếm đó, vừa rồi Kim Đỉnh sụp đổ chính là do cái chuôi kiếm này.
Mấy người Quân Tư Tà sững sờ, trố mắt nhìn về hướng đó. Chỉ thấy, lưỡi kiếm khổng lồ từ từ hiện ra từ trong Kiếm Môn Sơn, càng ngày càng cao, càng ngày càng dài, càng ngày càng rộng!
Lưỡi của thanh thần kiếm này rộng tới năm dặm, độ cao đã có tới sáu mươi dặm, vẫn còn đang lên tiếp, còn chút nữa là vào trong tầng mây thuần dương.
Ở đó lôi đình nhằm Chung Nhạc và Tiểu Hiên Viên mà giáng xuống, nhưng đều bị thanh thần kiếm này loại bỏ, ngay cả thuần dương lôi đình cũng không thể tiếp cận!
Cuối cùng thanh thần kiếm cũng bay hoàn toàn ra khỏi Kiếm Môn Sơn, mọi người ngẩng lên nhìn thì đã không thấy tung tích Chung Nhạc và Tiểu Hiên Viên đâu nữa rồi.
Mấy người Quân Tư Tà lúc này đang rối bời, nhìn thấy thanh đại kiếm đó mà câm nín, thật sự không biết nói gì mới phải.
Trên chuôi kiếm, Chung Nhạc cũng đang sầu não, thanh kiếm quá lớn, quá thu hút sự chú ý, làm sao để lấy đi được?
Hơn nữa thanh kiếm này ngoài là bảo vật Nhân Hoàng để lại cho Hiên Viên thì có lẽ còn dùng để đối phó với Bích Tà Thần Hoàng. Thần kiếm đã gặp kiếm chủ của nó, sao giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?
- Tiểu Hiên Viên, con có thể nhấc thanh kiếm này lên không?
Chung Nhạc chớp chớp mắt.
Tiểu Hiên Viên đứng dậy, bi bô nói không thành lời, Chung Nhạc cũng không biết nó đang nói gì. Chỉ thấy, thanh thần kiếm từ từ dựng đứng, đột nhiên hướng về phía Tây Hoang chám xuống!
Tây Hoang Thập Vạn Đại Sơn, Hoàng Lăng địa cung đột nhiên tách ra, để lộ Tây Hoang Thần Đình mênh mông dưới địa cung.
Tòa Tây Hoang Thần Đình này giống như bị kiếm chém quan, toác ra làm hai nửa!
Phía trên bầu trời Kiếm Môn, thần kiếm đột nhiên biến thành một đạo kiếm quang bay vào Tây Hoang, chui vào trong Thần Đình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.