Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 612: Cục diện biến đổi (2)




Cây Thần thụ này vừa ra tay, hắn liền biết rõ chính mình không phải là đối thủ của đối phương, ở lại chỗ này liều mạng chống đỡ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không bằng đơn giản bỏ chạy khỏi nơi này, lưu lại thân thể hữu dụng, còn có thể thông tri A Đà Thiên Chủ phái tồn tại càng mạnh hơn tới, hàng phục cây Thần thụ này.
Ngay trong nháy mắt hắn bay lên không trung, ngay mặt đất dưới chân hắn, từng sợi từng sợi rễ cây xuyên phá mặt đất, thẳng tắp phóng thẳng lên cao. Hơn mười sợi rễ cây quấn lấy hai chân hắn. Phù Đà Tôn Giả vung tay chém một cái, chặt đứt tận gốc hai chân chính mình, nửa thân trên còn lại vẫn cướp đường bỏ chạy. Hắn không nói tiếng nào, liều mạng muốn rời khỏi nơi này, trốn thoát một mạng.
Nhưng lúc này, từng sợi từng sợi rễ cây phóng thẳng lên không trung đuổi sát theo hắn, càng lúc càng cao hơn, sợi rễ càng lúc càng thô to. Vô số sợi rễ dài tới vạn dặm từ dưới lòng đất khỏa Tinh cầu nham thạch này phóng thẳng lên cao, thẳng tắp đứng sừng sững trên không trung. Một màn này nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Phốc!
Sau lưng Phù Đà Tôn Giả bị một sợi rễ cây xuyên thấu. Sợi rễ cây kia nhanh chóng đâm sâu vào trong cơ thể hắn. Vô số sợi rễ tinh mịn cực nhanh sinh trưởng ra, chỉ một thoáng đã xuyên thấu Nguyên thần của hắn, xâm nhập vào Bí cảnh Nguyên thần. Vô số sợi rễ tinh tế nhanh chóng lấp đầy hết thảy thân thể và Nguyên thần hắn, xâm nhập vào huyết quản, trải rộng khắp không gian Bí cảnh Nguyên thần.
Phù Đà Tôn Giả hét lớn một tiếng, thanh âm vừa mới vang lên, đã thấy trong miệng hắn cũng có một sợi rễ thô to chui ra, cắt đứt tiếng kêu của hắn. Ngay sau đó, từ trong hai lỗ tai, hai con mắt, lỗ mũi của hắn đều có từng sợi từng sợi rễ cây chui ra. Ma huyết từ trên không trung ào ào rơi xuống. Cuối cùng, tôn Ma Thần này cứ như vậy chết oan chết uổng.
- Có thể tiêu hóa một đoạn thời gian rất dài rồi!
Lão giả do Lục Đạo Quả Thụ biến thành ngửa mặt lên trời cười ha hả, thu hồi thi thể của Phù Đà Tôn Giả, dẫm dẫm bàn chân một cái, nói:
- Ta vừa mới xuất thủ, sợ rằng không cách nào giấu diếm được cảm giác của Tây Vương Mẫu và A Đà Thiên Chủ. Thực lực bọn họ cực kỳ lợi hại, ta tuyệt đối không phải là đối thủ, vẫn là đi trước một bước thì tốt hơn!
Dứt lời, cây Thần thụ này mang theo đám Thần dược nhao nhao bay lên, rời khỏi khỏa Tinh cầu nham thạch này, bay thẳng về hướng Côn Lôn Cảnh.
Ngoài mặt Tinh cầu nham thạch, vô số Luyện Khí Sĩ nằm la liệt ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất. Có kẻ trực tiếp bị một kích kinh thiên động địa vừa rồi đánh chết, những người còn lại, giống như đám người Khoa Phụ Đỉnh, Dư Huy, Tu Đà Di… cũng đều thân bị trọng thương, không ngừng ho ra máu. Một thân văn lộ Đồ đằng trên người bọn họ cơ hồ đều bị chấn nát.
May mắn chính là, trên người bọn họ ít nhiều gì đều có mấy cây Thần dược. Đám cường giả này lập tức ăn Thần dược vào để chữa thương, cũng không tới mức bỏ mệnh. Bất quá, cho dù là Thần dược, trong lúc một thời nửa khắc cũng trị không hết toàn bộ thương tổn của bọn họ, chỉ có thể bảo trụ được tính mạng của bọn họ mà thôi.
Thương thế này là thương tổn do Thần Ma giao thủ tạo thành, có đả kích mang tính hủy diệt đối với tu vi của bọn họ, đánh gãy hoặc chấn vỡ toàn bộ văn lộ Đồ đằng của bọn họ, căn bản không thể chữa trị hết được. Về phần những kẻ bị đánh chết kia, vậy sẽ không may mắn như thế. Cho dù trong Bí cảnh Nguyên thần của bọn họ có không ít Thần dược, nhưng hết thảy đều đã bị chấn thành bột mịn, đã không còn chút tác dụng nào nữa.
- Thật đáng tiếc! Vẫn không thể ngăn cản nổi…
Chung Nhạc ăn vào Thần dược, lắc lắc lư lư đứng dậy, phốc một tiếng, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi. So với đám Luyện Khí Sĩ hai tộc Thần Ma còn lại, thương tổn của hắn có thể nói là nhẹ nhất. Dù sao hắn sớm đã thi triển Thiếu Hạo Chung phòng ngự toàn thân. Nhưng đối mặt với công kích tồn tại bậc này, lực phòng ngự của Thiếu Hạo Chung cũng là có hạn. Lúc này, văn lộ Đồ đằng trong cơ thể hắn đã vỡ nát chừng bảy tám phần, cơ hồ không tìm được một đạo văn lộ Đồ đằng nào hoàn chỉnh.
Xích Tuyết giãy dụa thân thể một chút, miễn cưỡng đứng lên, lại lắc lắc lư lư té ngã xuống mặt đất. Ngay cả tồn tại đã mở ra sáu đạo Bí cảnh như nàng cũng bị thương nặng như vậy, có thể tưởng tượng thương thế của đám Luyện Khí Sĩ hai tộc Thần Ma còn lại nặng tới mức nào.
Một hồi lâu sau, từng đạo từng đạo thân ảnh gian nan đứng lên. Chung Nhạc đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy ngoại trừ hắn và Xích Tuyết ra, đám Luyện Khí Sĩ hai tộc Thần Ma còn lại cũng chỉ có mười ba người.
Tu Đà Di, Dư Huy, Tước Yên Nhi và Phù Tư Hương của Ma Tộc đều vẫn còn sống, còn có hai vị Cự bá khác của Ma Tộc, cũng đều đang giãy dụa đứng dậy, thân thể lắc lắc lư lư. Bên phía Thần Tộc của Côn Lôn Cảnh, đám người Khoa Phụ Đỉnh, Xích Tình, Thường Khanh và Huyền Chân, Huyền Tần cũng tránh thoát trận sát kiếp này. Mà hai người Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu bởi vì nhục thân cường đại, cũng bảo vệ được một mạng, nhưng nằm rạp trên mặt đất, mãi cũng không đứng dậy nổi.
Ánh mắt Chung Nhạc đảo quét một vòng, cũng không tìm được thân ảnh của thiếu niên Thiên Ngô, trong lòng không khỏi trầm xuống.
- Vừa rồi ta không nhìn thấy bọn họ, hiện tại cũng không thấy, lẽ nào mấy con tiểu hổ này cũng không có tới khỏa Tinh cầu nham thạch này?
Hắn trấn định lại tâm thần, cất bước tiến về phía Dư Huy. Sắc mặt Dư Huy kịch biến, mạnh mẽ đề lên tu vi, đột nhiên lại phun ra một ngụm máu, giãy dụa lui về phía sau:
- Chung Sơn thị, ngươi muốn làm gì?
- Giết ngươi!
Dưới chân Chung Nhạc đột nhiên phát lực, điên cuồng lao thẳng về phía trước, càng lúc càng gần Dư Huy. Đột nhiên, thụ nhãn trên mi tâm hắn chợt mở ra, bắn thẳng ra một đạo kim quang, soạt một tiếng chặt đứt hai chân của Dư Huy.
Dư Huy kinh hoàng hét lớn. Tu Đà Di, Tước Yên Nhi, Phù Tư Hương và hai vị Cự bá kia vội vàng đứng lên chạy tới ứng cứu. Bất quá, tốc độ của Chung Nhạc lại càng nhanh hơn. Hắn lao thẳng tới trước mặt Dư Huy, giơ tay hạ tay, một chưởng đã vỗ Dư Huy thành một bãi bùn nát.
Ánh mắt Xích Tình chớp động, đột nhiên cũng cất bước lao thẳng về phía Chung Nhạc, cao giọng nói:
- Các vị, hắn muốn giết sạch hết thảy chúng ta, độc chiếm toàn bộ Thần dược! Mau liên thủ giết chết hắn!
Thường Khanh cũng đằng đằng sát khí, nói:
- Nhất định phải giết chết hắn! Bằng không, làm sao có ngày chúng ta nổi danh?
Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu cũng giãy dụa đứng dậy, lắc mình biến thành Kim Bằng, cất bước phóng vọt tới, đồng thời giết thẳng về phía Chung Nhạc.
Khoa Phụ Đỉnh thì vẫn còn có chút chần chừ. Chỉ thấy Huyền Chân, Huyền Tần đột nhiên hợp thể, biến thành một tôn Thần Nhân Huyền Vũ thân xác tả tơi, đồng dạng cũng xông tới, ý đồ muốn chém giết Chung Nhạc. Khoa Phụ Đỉnh thấy vậy, dùng sức dẫm chân một cái, cũng đồng dạng giết tới.
Xích Tuyết vội vàng lao ra, nửa đường chặn giết Khoa Phụ Đỉnh.
Đám cường giả Ma Tộc bọn Tu Đà Di, Phù Tư Hương đầu tiên va chạm với Chung Nhạc. Đám người Xích Tình, Thường Khanh, Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu cũng sắp sửa đuổi tới. Mặc dù tất cả mọi người đều là thân bị trọng thương, thời điểm xuất thủ, uy lực thần thông cũng giảm đi. Nhưng Chung Nhạc cũng đã thân bị trọng thương, lại rơi vào vây công, nhất thời tràn ngập nguy cơ.
- Khụ khụ… các ngươi đại khái còn không biết…
Thân thể Chung Nhạc đột nhiên lay động một cái, biến thành chân thân Phục Hy đầu người thân rắn, nhấc tay liền đánh chết một vị Cự bá Ma Tộc, há miệng quát lớn:
- Ta ở trong Quy Khư, căn bản không thể thi triển ra toàn lực! Hiện tại các ngươi… nhìn một chút toàn bộ lực lượng của ta!
Soạt!
Bằng Kim Dật tránh không kịp, bị hắn chụp trúng, mạnh mẽ xé rách. Phù Tư Hương thì bị chóp đuôi hắn đâm trúng mi tâm, một đường xuyên thấu đại não. Cả cái đầu nàng nhất thời ầm ầm nổ tung. Nào ngờ nơi cổ nữ tử này đột nhiên lại mọc ra một cái đầu mới, bị dọa tới mức sợ vỡ mật, vội vàng xoay người bỏ chạy. Ngay sau đó nàng liền bị cái đuôi rắn của Chung Nhạc quét trúng, lăn lông lốc ra ngoài mười mấy dặm.
Một tay Chung Nhạc giơ lên đè xuống, một chưởng áp xuống, ép Thường Khanh tới mức liên tục thổ huyết. Bàn tay còn lại thì bắt lấy nắm tay đang oanh tới của Tu Đà Di, cầm luôn toàn thân hắn lên, nện thẳng xuống người Thường Khanh. Ngay sau đó hắn lật tay một cái, dùng tay làm đao, chém đứt đầu một tôn Cự bá Ma Tộc còn lại.
Lúc này, tôn Thần Nhân Huyền Vũ kia đâm một kiếm xuyên thủng lồng ngực Chung Nhạc. Dưới nách Chung Nhạc, từng đầu từng đầu cánh tay chui ra. Sáu cánh tay hắn chụp lấy tôn Thần Nhân Huyền Vũ này, dùng sức xé một cái. Huyền Chân, Huyền Tần nhất thời bị tách ra. Hai người mặc dù kinh hãi nhưng không loạn, nhất tề quát lớn một tiếng, bốn chưởng vỗ mạnh về phía Chung Nhạc. Sáu tay Chung Nhạc phát lực, chụp lấy phần đầu một nam một nữ này, hung hăng đập vào nhau, hai cái đầu nhất thời nổ tung.
Chung Nhạc vươn tay rút cây Thần kiếm từ trong lồng ngực ra, vung tay bắn ra, xuyên thấu thân thể Tước Yên Nhi, lúc này đã biến thành một con Long Tước bay về phía bên ngoài Tinh cầu nham thạch. Xích Tình ở gần đó cực kỳ khiếp sợ, lập tức cướp đường bỏ chạy. Tu Đà Di và Thường Khanh toàn thân xương gãy gân đứt, cũng vội vàng chạy đi. Sau đầu Chung Nhạc hiện ra sáu luân, khom người bái một cái về phía hai người, miệng không ngừng rít gào:
- Đây mới là lực lượng mà ta áp chế đã lâu!
Ầm ầm!
Hai người Tu Đà Di và Thường Khanh bị đánh tới mức lồng ngực vỡ nát, cật lực giãy dụa đứng dậy, điên cuồng bay ra ngoài thiên ngoại, trong lòng kinh hãi gần chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.