Thường Khanh và hai luyện khí sĩ kia nhìn trân trân, trong nguyên thần bí cảnh của Chung Nhạc có tám cây, bên cạnh hắn còn có một cây củ cái trắng bóc, cũng có thần quang bao bọc, đồ đằng văn thần cấp đan xen, cũng là một cây thần dược!
Chín cây thần dược!
Bọn hắn cho tới lúc này lần đầu tiên thấy có luyện khí sĩ thu hoạch được đến chín cây thần dược trong Quy Khư!
Trong Quy Khư, vô pháp vô thiên, ai nắm đấm mạnh thì người đó là vương giả!
Trên đường tới đây ba người bọn hắn đã giết không ít luyện khí sĩ, phần lớn đều không ai thu hoạch được gì, nhiều nhất chính là luyện khí sĩ ma tộc vừa rồi, có tới ba cây thàn dược, đó đã là thu hoạch lớn nhất rồi.
Nhưng Chung Nhạc có tới chín cây!
Thường Khanh sắc mặt ngưng trọng, một vị luyện khí sĩ hơi thở trở nên gấp gáp, nói nhỏ:
- Thường Khanh công tử, chúng ta…
Vị luyện khí sĩ khác cười:
- Nếu không có chút gì thì còn có thể thả nuôi cho hắn tìm được thần dược rồi giết, nhưng giờ hắn có tới chín cây, đủ để chúng ta động thủ rồi.
Thường Khanh còn chút lưỡng lự, nói nhỏ:
- Đó là chín cây thần dược đấy…
Hai luyện khí sĩ kia đều không hiểu ý hắn, luyện khí sĩ trẻ tuổi tiến lên trước, cười:
- Nể tình ngươi và công tử nhà ta có quen biết, để lại chín cây thần dược thì ngươi có thể đi!
- Ta còn có thần binh.
Chung Nhạc mỉm cười, Quỳ Long Thần Cổ, Bằng Vũ Kim Kiếm và Huyền Âm Bách Ma Kỳ bay ra, hắn nói:
- Ba món thần binh này ba vị sư huynh có hứng thú không?
Hai luyện khí sĩ kia mắt sáng trưng, hơi thở hổn hển, nhìn nhau đầy kích động.
Thường Khanh có thần binh, là thần binh của mẫu thân Thường Chân Tôn Thần của hắn. Bọn chúng không có vinh hạnh dử dụng bảo vật của Thường Chân Tôn Thần. Vừa rồi giết cường giả ma tộc kia có được một món thần binh, một món ma thần binh. Ma thần binh chúng không sử dụng được, thần binh thì chỉ có một món, hơn nữa chưa chắc Thường Khanh đã chịu cho chúng.
Nhưng nếu có hai món thần binh, một món ma thần binh của Chung Nhạc thì Thường Khanh dù thế nào cũng sẽ chia cho chúng một món!
Thần binh, món bảo bối biết bao luyện khí sĩ mơ ước!
- Công tử!
Luyện khí sĩ trung niên mồm miệng khô rang, giọng nói khàn đặc.
Thường Khanh vẫn còn lưỡng lự, chín cây thần dược đã dọa hắn rồi. Nếu Chung Nhạc chỉ có một hai cây thì chắc chắn hắn sẽ dám hạ thủ với Chung Nhạc mà không hề do dự!
Nhưng chín cây thần dược…
- Phải giết bao nhiêu luyện khí sĩ Côn Luân Cảnh và A Đà Cảnh mới có được nhiều thần dược như vậy?
Khóe mặt Thường Khanh giật giật, trong bụng đầy do dự:
- Hắn còn có ma thần binh, chắc chắn đã giết luyện khí sĩ ma tộc, còn có Quỳ Long Thần Cổ, vậy thì Quỳ Long Tử của Quỳ Long tộc cũng bị hắn giết rồi…
Hai luyện khí sĩ kia không nhịn được, luyện khí sĩ trẻ tuổi tiến lên trước, thò tay tóm về phía Hồ Tam Ông, cười:
- Ngươi định tặng cây thần dược này cho bọn ta thì bọn ta vui lòng tiếp nhận…
Cây củ cải vung quyền, phẫn nộ:
- Ngươi dám đụng vào ta? Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi cũng không nghe ngóng trong Quy Khư xem, có ai không biết Hồ Tam Ông ta…
Uỳnh!
Luyện khí sĩ trẻ tuổi kia mồm hộc máu, bay ngược về sau, rơi xuống đất, ít nhất cũng gãy mất ba cái xương.
Luyện khí sĩ trung niên giật mình, vội tế hồn binh, lạnh lùng nói:
- Ngươi còn dám động thủ, nạp mạng!
- Ta đâu có động thủ.
Chung Nhạc mỉm cười, thản nhiên nói:
- Vừa rồi ta nói có chín cây thần dược, ba món thần binh, chứ đâu có nói sẽ tặng các ngươi. Ba vị thời gian qua đã có không ít đồ phải không? Chi bằng lấy ra cho ta mở rộng tầm mắt đi?
Luyện khí sĩ trung niên sắc mặt biến đổi, quát lớn:
- Ngươi…
- Cướp!
Chung Nhạc có vẻ xin lỗi:
- Thường Khanh huynh, ngại quá, bảo bối của các ngươi lấy hết ra đi, ta đang vội.
Thường Khanh mất hết vẻ do dự, cười ha hả:
- Chung sư huynh đúng là kỳ diệu, ngươi chỉ có một mình, bọn ta có ba người. Ngươi nghĩ mình là đối thủ của bọn ta được sao?
- Trong mắt ta thì chỉ có một mình ngươi mà thôi.
Chung Nhạc đưa tay cầm lấy Bằng Vũ Kim Kiếm, Quỳ Long Thần Cổ bay ra, đáp xuống quầng sáng sau gáy hắn, từ từ chuyển động. Hắn nói:
- Hai bọn chúng trong mắt ta cũng chỉ một chiêu là giết chết, thực ra chúng đã chết rồi. Nếu các ngươi giao bảo bối ra thì còn có thể sống, còn không thì chỉ có đường chết mà thôi!
- Láo xược!
Luyện khí sĩ trung niên sắc mặt tối sầm, định tiến lên thì Thường Khanh ngăn lại, cúi người cười:
- Chung sư huynh, là ta không đúng, mong sư huynh thông cảm…
Hắn cúi người xin lỗi Chung Nhạc, hai luyện khí sĩ kia đều kinh ngạc, trước nay đều thấy Thường Khanh cao ngạo, tuy đối xử với mọi người rất lễ độ nhưng chưa từng coi bất cứ ai ra gì, chứ đừng nói tới việc nhún nhường. Nhưng giờ hắn lại hạ thấp mình như vậy.
Chung Nhạc mi tâm mở thần nhãn, Thường Khanh cúi người, định ngẩng lên thì hai tay liền thò ra khỏi tay áo, đột nhiên thấy thần nhãn của Chung Nhạc xuất hiện, tim khẽ giật, không đứng thẳng dậy mà cứ cúi người lùi về sau, cười:
- Tha tội, tha tội.
Hắn lùi liền mấy chục bước cách xa Chung Nhạc mới ngẩng lên, túm lấy hai người kia rồi bỏ đi.
- Tên này thật lợi hại…
Chung Nhạc sắc mặt ngưng trọng, không đuổi theo hắn.
Vừa rồi Thường Khanh cúi người lùi về sau, bước chân không ngừng thay đổi, dùng quy luật kỳ dị lùi về phía sau khiến Chung Nhạc không tìm được bất cứ cơ hội nào để tấn công, nếu cứ miễn cưỡng ra tay sẽ lơ là mất đề phòng hai tay của Thường Khanh.
Thường Khanh có thể khiến Chung Nhạc không tìm được cơ hội tấn công, có thể thấy thủ đoạn của Thường Khanh cao thâm tới mức nào.
Thường Khanh đưa hai luyện khí sĩ kia nhanh chóng rút lui, muốn tránh xa khỏi Chung Nhạc. Đột nhiên có tiếng cười lớn:
- Thường Khanh lão đệ, ngươi cũng ở đây sao!
Thường Khanh ngẩng lên, mắt sáng trung, thấy một thiếu niên mặt ngựa dẫn theo hai vị luyện khí sĩ Thiên Tứ thần tộc tiến lại, cười nói:
- Thì ra là Thiếu Quân huynh, nghe nói Mã vương gia chiêu mộ hai vị cự phách Côn Bằng thần tộc, không biết hai vị cự phách đó giờ ở đâu?
Thiếu niên mặt ngựa kia tên là Mã Thiếu Quân, là đệ tử của Mã Vương Tôn Thần, cũng là một vị thiếu niên thần ma, nói:
- Bọn ta chia ra hành động, Bằng Thiên Thu và Bằng Kim Dật đã đi tìm Bàn Đào thần dược rồi.
Luyện khí sĩ trung niên kia không nhịn được nói:
- Thiếu Quân sư huynh, giờ có một kho báu lớn. Vừa rồi bọn ta gặp một kẻ có tới chín cây thần dược, ba món thần binh. Thiếu gia nhà ta vì lo cho hai bọn ta nên không ra tay. Thiếu Quân sư huynh nếu liên thủ với thiếu gia thì chắc chắn sẽ đoạt được!
- Chín cây thần dược, ba món thần binh? Hắn mở sạp thuốc à?
Mã Thiếu Quân kinh ngạc, nhìn Thường Khanh, Thường Khanh gật đầu, Mã Thiếu Quân ánh mắt lóe sáng, cười:
- Các ngươi không động thủ đúng là sáng suốt. Tại nơi vô pháp vô thiên này có được chín cây thần dược đều là kẻ rất mạnh. Liều lĩnh động thủ chắc chắn Thường Khanh huynh sẽ không giữ được tính mạng cho các ngươi. Nhưng ta và hai vị sư đệ đây nếu liên thủ với các ngươi thì không phải lo lắng. Hắn hiện giờ ở đâu?
Thường Khanh ánh mắt lay động:
- Cách đây không xa, ở ngay phía sau. Chỉ là mong Thiếu Quân huynh thông cảm, không phải ta không muốn liên thủ mà là ta và hắn có quen biết, thực sự không nỡ cùng Thiếu Quân huynh đối phó hắn. Thông cảm, thông cảm, cáo từ!
Nói rồi Thường Khanh dẫn hai luyện khí sĩ đi thẳng.
Mã Thiếu Quân ánh mắt lay động nhìn họ rời đi, quay lại tiến về hướng của Chung Nhạc, cười khảy:
- Nhát gan, chúng không đi thì chúng ta đi!
Hai vị Thiên Tứ thần tộc vội theo sau.
Thường Khanh đi không bao xa thì dừng lại, luyện khí sĩ trung niên vội nói:
- Tại sao thiếu gia không liên thủ với Thiếu Quân sư huynh?
- Liên thủ thì có gì tốt?
Thường Khanh cười khảy:
- Ta liên thủ với hắn còn phải phân chia chiến lợi phẩm với hắn. Nếu Mã Thiếu Quân đối phó tên Chung Sơn thị đó thì dù ai thắng cũng lưỡng bại câu thương. Sau đó chúng ta ra tay, giết được cả hai bên. Dù là Mã Thiếu Quân hay Chung Sơn thị thì bảo bối đều thuộc về ta hết!
Hai người kia sững người, cùng tán thưởng:
- Thiếu gia cao minh!
Thường Khanh quay lại đường cũ, thản nhiên nói:
- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau. Giờ chúng ta quay lại làm chim sẻ, đoạt mọi chiến lợi phẩm!
Ba người nhanh chóng quay lại, đột nhiên nghe uỳnh một tiếng, Thường Khanh mừng thầm:
- Quả nhiên động thủ rồi. Chung Sơn thị, Mã Thiếu Quân, các ngươi đấu với ta còn non lắm!
Rồi ba người họ thấy mặt sau của một tòa thần sơn, kiếm quang chói lòa bắn lên, rồi tiếng trống chấn động, đồ đằng văn thần cấp bay loạn, có lẽ là tiếng trống của Quỳ Long Thần Cổ.
Tùng, tùng, tùng…
Tiếng trống vang lên không ngớt, trong đó còn có tiếng vó ngựa của cả đàn ngựa lao đi. Rõ ràng Chung Nhạc và Mã Thiếu Quân đã động thủ.
Từ tiếng va chạm của thần thông, thần binh, Thường Khanh có thể nhận ra Chung Nhạc và Mã Thiếu Quân đã dốc toàn lực giao đấu. Công kích của hai người đều vô cùng bá đạo, ác liệt, tấn công liên tục, tấn công hết sức, muốn tiêu diệt đối thủ ngay tức thì.
- Thực lực của hai ngừoi này đều không tầm thường, nhưng chúng càng liều mạng thì càng thương nặng, chết càng nhanh!
Ba người Thường Khanh nhanh chóng vượt qua ngọn thần sơn nhìn về phía trước thì thấy cảnh tượng kinh hoàng. Thấy Chung Nhạc đầu người thân rắn, tay cầm Bằng Vũ Kim Kiếm cắm Mã Thiếu Quân trên mũi kiếm. Quầng sáng phía sau lưng phát ra tiếng trống khiến Mã Thiếu Quân nổ tung người!
Thường Khanh tâm thần khẽ động, đúng vào khoảnh khắc ấy, Chung Nhạc mở thần nhãn, bắn ra một đạo thần quang về phía hắn!
Thường Khanh vội thò hai tay ra chắp tay lại, giữa hai tay xuất hiện một tấm thần kính. Thần quang bắn ra từ mi tâm Chung Nhạc bắn lên tấm gương bắn ngược trở lại Chung Nhạc!
Chung Nhạc hét lớn, Quỳ Long Thần Cổ bay ra, đuôi rắn quất mạnh, cái trống lớn bay lên chấn động tùng tùng tùng, đánh tan thần quang rồi oanh kích ba người bọn Thường Khanh.
Rầm!
Quỳ Long Thần Cổ lao vào tấm thần kính, bị bật trở lại, Thường Khanh thì bình an vô sự. Hai luyện khí sĩ bên cạnh thì bùm bùm hai tiếng nổ tung thành bụi máu!
Quỳ Long Thần Cổ bay ngược về phía sau Chung Nhạc, chui vào quầng sáng. Chung Nhạc ngẩng lên nhìn Thường Khanh, thản nhiên nói:
- Thường Khanh huynh, ta từng nói chúng đã chết rồi, lẽ nào lại nuốt lời? Nay ta đánh chết họ trước mặt ngươi, chính là để chứng minh ta không nuốt lời.