Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 546: Đối kháng




Côn Luân Cảnh.
Chung Nhạc giống như vầng mặt trời đỏ rực bay vào thế giới Côn Luân trong thần thoại, lập tức kinh động tới vô số thần thú, phi cầm, còn cả các luyện khí sĩ cổ quái.
Một con thần huyết song dực thiên mã nghe thấy tiếng sấm vội ngẩng lên nhìn, chỉ kịp thấy hai đạo kiem quang. Thiên mã vội bay lên cao nhìn theo thì thấy hai đạo kim quang đuổi theo một vầng mặt trời đỏ rực không khỏi giật mình, biến thành một luyện khí sĩ đầu ngựa:
- Tên đó là ai mà tốc độ không thua kém phượng hoàng, thậm chí còn nhanh hơn một bậc!
- Tốc độ kinh người thật!
Từ trong một tòa động phủ lao ra một vị cự phách Thông Thiên Cảnh, thân hình cao lớn, cao tới nghìn trượng, ngẩng lên nhìn Chung Nhạc và hai con đại bằng, thất thanh kêu lên:
- Côn Bằng thần tộc và Kim Ô ba chân? Côn Luân ta tuy có nhiều thần tộc nhưng từ lúc nào lại có thêm hai chủng tộc này? Khoa Phụ Sơn, Khoa Phụ Sơn, mau mau ra đây nhìn mặt trời!
Chung Nhạc bay trên không trung, Khâu Cấm Nhi được hắn đưa vào trong nguyên thần bí cảnh để bảo vệ. Tốc độ phi hành của hắn quá nhanh, nhanh tới mức nhục thân của hắn cũng không chống đỡ nội, da thịt rách toác, lục phủ ngũ tạng như bị chùy giáng mạnh, nếu không phải hắn tu thành Bất Tử Chi Thân của Quỳ Long thần tộc thì có lẽ đã tan xác rồi.
Tu vi của Khâu Cấm Nhi tuy không thấp, nhục thân cũng cường đại, spắ tu thành Bất Tử Chi Thân rồi, nhưng cũng không chịu nổi tốc độ phi hành đó, vì thế Chung Nhạc đành phải để nàng trong nguyên thần bí cảnh.
Phía sau hắn, Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu tốc độ còn nhanh hơn, thân hình hai người họ càng ngày càng lớn, biến thành Côn Bằng nghìn dặm, vỗ cánh bay với tốc độ dọa chết người, thiên sơn vạn thủy lướt qua trong khoảnh khắc.
Chung Nhạc cho dù thi triển Pháp Thiên Tượng Địa thì cũng chỉ to cỡ trăm trượng, còn Côn Bằng sinh ra đã khổng lồ, thần lực vô cùng, tốc độ vô song. Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu lúc này hiện nguyên hình tốc độ lập tức tăng mạnh, không ngừng rút ngắn khoảng cách với Chung Nhạc.
Thấy sắp bị đuổi kịp, Chung Nhạc đột nhiên hạ thấp độ cao, rơi xuống phía biển lớn phía dưới. Biển ở đây còn lớn hơn cả Đông Hải, mênh mông vô tận. Thần đảo trên biển nhiều như quần tinh. Chung Nhạc uỳnh một tiếng lao xuống biển, thân hình biến thành con cự long màu kim dài tới trăm trượng, lắc đầu vẫy đuôi chui xuống đáy biển.
- Trước mặt Côn Bằng thần tộc ta mà còn muốn trốn dưới nước sao?
Hai con đại bằng lao xuống biển như tên bắn gây nên những con sóng lớn cao vút, ập xuống xung quanh nhấn chìm các hòn đảo.
Hai con cá khổng lồ màu xanh lưng đen lao xuống đáy biển. Hai con đại bằng lại biến thành cá dài nghìn dặm truy kích Chung Nhạc dưới lòng biển.
Chung Nhạc chạy được một lúc thì thấy hai con cá khổng lồ đuổi theo, vội vàng lắc mình biến thành con Hải Thu khổng lồ vảy rồng, hình dạng giống rồng giống rắn, trơn tuột. Đây cũng là một loài thần tộc, trên mồm mọc tám sợi xúc tu. Chung Nhạc lao thẳng xuống lớp bùn dưới đáy biển.
Hai con cá lớn lao tới, lập tức dừng lại biến thành cự nhân, đấm tới tấp khiến mặt đất nứt toác, nham thạch vỡ vụn.
Chung Nhạc di chuyển nhanh như bay dưới lòng đất, đột nhiên hự một tiếng, bị Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu gây chấn thương, lại lắc người biến thành Hỏa Tiêu thần tộc, chui xuống dung nham, lúc này mới thoát được sự oanh kích của hai kẻ kia.
Hắn di chuyển theo dòng chảy nham thạch tới nghìn dặm, bỗng hóa thành Câu Xà thần tộc, chui qua nham thạch bay lên trời, lại lắc mình biến thành Kim Ô ba chân vỗ cánh bay đi.
Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu lao lên mặt biển, ngẩng len enhìn thì thấy mặt trời mọc phía xa nghìn dặm, Chung Nhạc đã chạy thoát, hai người không khỏi kinh hãi.
- Tên này rốt cuộc thuộc chủng tộc gì?
Bằng Thiên Thu lầm bầm:
- Nhân tộc sẽ không thể tinh thông biến hóa như vậy chứ?
- Mau đuổi theo!
Bằng Thiên Thu biến thành đại bằng bay lên trời truy sát Chung Nhạc, cười khảy:
- Cho dù hắn có biến thành một bông hoa cũng không thể thoát được Sưu Thiên Quyết của chúng ta!
Hai người tốc độ kinh người, một lúc sau đã rút ngắn khoảng cách được rất nhiều. Chung Nhạc dùng lại cách cũ, định chui xuống lòng đất thì Bằng Kim Dật kêu lên một tiếng phẫn nộ ấn tay xuống mặt đất. Tiếng keng keng vang lên không ngớt, bỗng xuất hiện vô vàn đồ đằng văn phong tỏa mặt đất, tỏa sáng chói lóa.
Rầm!
Chung Nhạc lao xuống, đập đầu xuống đất mà hoa mày chóng mặt, hắn biến thành Câu Xà thần tộc cũng không chui xuống lòng đất được.
Uỳnh uỳnh hai tiếng, Bằng Kim Dật và Bằng Thiên Thu lao xuống một trái một phải bao vây Chung Nhạc.
Chung Nhạc đứng dậy, thân hình từ Câu Xà thần tộc biến dần về hình dạng bình thường, cười:
- Hai vị sư huynh Côn Bằng gia, mọi người đều quen biết, hà tất phải ép người đuổi cùng giết tận như vậy?
- Đuổi cùng giết tận?
Bằng Kim Dật cười khảy:
- Chính là muốn đuổi cùng giết tận! Tiểu tử thối, giao Thần Dực Đao ra đây. Bọn ta chỉ ăn chứ không hành hạ ngươi. Không giao Thần Dực Đao thì ngươi sẽ sống không được mà chết cũng không xong!
Chung Nhạc đứng thẳng tắp, cười khảy:
- Thì ra Côn Bằng thần tộc hành xử như vậy. Ngay một luyện khí sĩ Pháp Thiên Cảnh cũng bị hai vị cự phách truy sát, khiến ta không khỏi coi thường Côn Bằng thần tộc đại danh đỉnh đỉnh. Ta còn tưởng Chung Nhạc là hán tử dám cạnh tranh với long tộc cơ đấy. Nếu các ngươi có giỏi thì một đấu một. Nếu ta thua muốn giết thế nào tùy các ngươi!
Bằng Kim Dật, Bằng Thiên Thu nhìn nhau, Bằng Kim Dật cười khảy:
- Cũng được, cho hắn chết tâm phục khẩu ngươi. Ta đi giết hắn. Thiên Thu, ngươi ở ngoài canh chừng không cho hắn bỏ chạy!
Bằng Thiên Thu tránh ra xa đứng trên đỉnh một ngọn núi bằng một chân, chân còn lại thu vào trong, cười khảy:
- Có ta đây hắn đừng hòng chạy đi đâu!
Chung Nhạc thần tình nghiêm nghị, thân người khẽ rung lên, biến thành chân thân Phục Hy, thần nhãn trên chán mở ra:
- Mời!
Bằng Kim Dật biến thành thần nhân đầu đại bằng cánh màu kim, không nói không rằng, lông vũ tựa đao, đao quang ào ạt nhằm Chung Nhạc chém xuống!
Một đao này vô cùng hoa lệ, trong đao quang là vô số thanh kim kiếm bằng lông vũ. Vô số kiếm quang tạo thành đao quang, đao quang chưa chém xuống đã thấy mặt đất xung quanh uỳnh uỳnh nứt toác. Phía sau Chung Nhạc, một ngọn núi đột nhiên bị chém làm đôi!
Một đao chém xuống, đồ đằng văn quanh người Chung Nhạc hiện lên biến thành một cái chuông khổng lồ nửa trong suốt. Tiếng chuông vang lên, đao của Bằng Kim Dật chém xuống chém đôi cái chuông!
- Thần Ma Dịch!
Thần Ma Thái Cực Đồ quanh người Chung Nhạc hiện lên, tung hai chưởng đỡ đao quang, bị chấn động tới mức khí huyết cuộn trào.
Đao quang của Bằng Kim Dật chém xuống Thái Cực Đồ, âm dương biến hóa, thần ma nghịch chuyển, luyện hóa hấp thụ uy năng của đao quang. Lông vũ màu kim khổng lồ chém xuyên qua Thái Cực Đồ, lộ ra lưỡi đao phủ đầy mũi kiếm sắc lẹm, bỗng nhiên không thể tiến tiếp được nữa.
- Hình như ngươi chỉ có một chiêu này thôi thì phải?
Bằng Kim Dật cười ha hả, phía sau cái cánh còn lại vung lên rồi chém xuống. Hai cái cánh giống như hai thanh đại đao sáng loáng luân phiên nhau chém xuống Chung Nhạc như cuồng phong vũ bão.
Keng keng keng!
Chung Nhạc liên tục quan tưởng Thiếu Hạo Chung. Thiếu Hạo Chung hết lần này đến lần khác bị đôi cánh đại bằng chém vỡ. Chung Nhạc liên tục thi triển Thần Ma Dịch để chống đỡ, chặn được hết công kích của Bằng Kim Dật nhưng cũng bị đẩy lùi liên tục về phía sau.
- Chết đi!
Bằng Kim Dật lao tới trước mặt, hai cánh chém xuống như vũ bão, chém tan Thần Ma Thái Cực Đồ, phá vỡ Thiếu Hạo Chung, một quyền oanh kích Chung Nhạc.
Một quyền này đại khí hùng hồn, phía sau hắn xuất hiện nộ hải đen thẫm, những ngọn sóng lớn phá vỡ không gian, là sóng cuồng bạo nhất Mộc Diệu Tinh được hắn quan tưởng, biến thành uy lực của một quyền này!
Uy lực của thần thông này kinh thiên động địa, so với thần thông trên tổ tinh càng ác liệt hơn, càng bá đạo hơn. Đúng tựa như tái hiện đại dương Mộc Diệu Tinh!
- Nộ Đào Thôn Thiên!
Chung Nhạc sắc mặt kịch biến, bỗng hét lớn, Thần Ma Thái Cực Đồ xoay chuyển không ngừng, đột nhiên có tới một vạn một nghìn năm trăm hai mươi loại thần ma xuất hiện xung quanh Thái Cực Đồ, mỗi người mộ hình thái, đủ mọi loại thần, đủ loại ma, vây quanh Thái Cực Đồ vái lạy Chung Nhạc bên trong.
- Vạn Thần Triều Bái, tế!
Giọng của Chung Nhạc tựa tiếng long ngâm, hai tay ôm quyền, cúi người cúi lạy về phía trước.
Uỳnh uỳnh!
Tiếng nổ lớn vọng lại, song quyền của Chung Nhạc cùng một quyền của Bằng Kim Dật lao vào nhau, sóng lớn cuộn về phía sau, Nộ Đào Thôn Thiên bị phá tan tành.
Chung Nhạc khóe miệng rỉ máu, một cái lông vũ chém qua cổ, qua ngực hắn, để lại vết thương sâu hoắm.
Bằng Kim Dật thân người rung lắc, thầm thấy thất kinh, đột nhiên thấy quầng sáng phía sau Chung Nhạc rung chuyển. Khâu Cấm Nhi tayc ầm Bằng Vũ Kim Kiếm bắn tới như chớp, phập một tiếng chém lên cánh của hắn, vô số lông vũ bay tán loạn, bị kim kiếm chém làm đôi!
Khâu Cấm Nhi chém được một phần ba thì không thể chém xuống nữa. Lúc này Chung Nhạc bước tới một bước, quát lớn một tiếng rồi cúi người về phía trước:
- Vạn Thần Triều Bái, tế!
Hàng vạn thần ma xung quanh Thần Ma Thái Cực Đồ cùng cúi lạy, khí huyết Chung Nhạc cuộn trào, uy lực tăng mạnh, đánh thẳng xuống ngực Bằng Kim Dật.
Ngực Bằng Kim Dật lún xuống, mồm hộc máu, Khâu Cấm Nhi tung kiếm nhằm mi tâm hắn đâm thẳng vào não.
Bằng Kim Dật gầm lên phẫn nộ, nhún ngươi lao tới, tức quá thành cười:
- Tiểu tử thối, không phải nói một chọi một sao?
- Vạn Thần Triều Bái, tế!
Chung Nhạc lại vái lạy, Bằng Kim Dật bay lên cao ngã ra phía sau, uỳnh một tiếng đâm vào một ngọn núi, sống chết không rõ.
Chung Nhạc quay người, cúi người về phía Bằng Thiên Thu, cười:
- Ta nói là ngươi tin sao?
Bằng Thiên Thu phẫn nộ gầm lớn, biến thành Kim Sí Đại Bằng, hai cánh che cả bầu trời, chống lại Vạn Thần Triều Bái của Chung Nhạc. Cả hai bên bị chấn động, Chung Nhạc miệng phun máu ngã ra sau. Khâu Cấm Nhi vốn đứng trên vai hắn đột nhiên phá không bay tới, một kiếm chém xuống đôi cánh kim sắc, lông vũ bay tứ tung.
Bằng Thiên Thu bị đau, hự một tiếng, đôi cánh rung mạnh hất Khâu Cấm Nhi ra sau.
Chung Nhạc trên không trung đột nhiên lắc mình biến thành Kim Ô ba chân, quầng sáng sau gáy xoay chuyển, Khâu Cấm Nhi bị bắn ra rơi vào quầng sáng, vào trong nguyên thần bí cảnh của Chung Nhạc.
Kim Ô ba chân vỗ cánh phá không bay đi.
Bằng Thiên Thu định đuổi theo nhưng cánh quá đau rơi xuống. Bằng Kim Dật lao ra từ ngọn núi kia, trên trán còn có vết máu, định vỗ cánh bay lên thì vết thương trên cánh bị toác, vội đừng lại.
Hai vị cự phách chân linh nộ hỏa cung thiên, chửi bới:
- Tên tiểu tử này bắt chúng ta làm theo quy tắc thì hắn lại vi phạm quy tắc, để con nhỏ kia ám toán chúng ta!
- Cũng may thương thế không nặng, chúng ta dưỡng thương xong hắn không chạy thoát được đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.