Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 512: Huyền công biến hóa (2)




Cô Hồng Tử trầm giọng nói:
- Lẽ nào Đại Mẫu Trùng ẩn giấu bên trong Tây Hoang? Có chút khó giải quyết a! Trong Tây Hoang, Thần Miếu khắp nơi trên mặt đất, khắp nơi đều là cố cư của Chư Thần, chỗ nào cũng lưu lại từng chỗ từng chỗ Thần tích và truyền thừa. Nếu có chút lơ là lướt qua một tòa Thần Miếu nào đó, đắc tội với Thần Minh được cung phụng trong miếu, chính là một trận phân tranh! Hơn nữa, danh tiếng của Chung sư đệ ngươi tại Tây Hoang cũng không được tốt cho lắm!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:
- Đâu chỉ là không tốt, quả thật chính là khắp nơi hô đánh hô giết a! Bất quá, cũng không sao cả, ta thay đổi dung mạo một chút là được rồi!
Tâm niệm hắn khẽ động, quan tưởng một bức Thần Đồ trong Vạn Thần Đồ. Chỉ thấy xương cốt trong cơ thể Chung Nhạc phát ra thanh âm rắc rắc, cơ nhục di chuyển, không ngừng có cơ nhục mới sinh trưởng ra, thậm chí thay đổi cấu tạo cơ bản của nhục thân. Chỗ này có thêm mấy khối xương, chỗ kia thiếu đi mấy khối xương… Cũng không lâu lắm, dung mạo Chung Nhạc đại biến, từ Nhân Tộc đã biến thành Chư Càn Thần Tộc, thân hình cao lớn khôi ngô, cơ bắp cuồn cuộn.
Cô Hồng Tử giật mình vạn phần, trên trên dưới dưới nhìn chằm chằm hắn, hồn nhiên không nhìn ra bất cứ một tia sơ hở nào, thất thanh hỏi:
- Đây là môn huyền công gì?
Chung Nhạc mỉm cười nói:
- Là Bất Tử Chi Thân của Quỳ Long Tộc kết hợp với Vạn Thần Đồ của Bạch Trạch thị! Bất Tử Chi Thân khống chế nhục thân sinh trưởng biến hóa, Vạn Thần Đồ thay đổi cấu tạo nhục thân của Thần Tộc!
Cô Hồng Tử hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi ngoại trừ biến thành Chư Càn Thần Tộc, còn có thể biến thành cái gì?
- Ta có thể biến hóa một vạn một ngàn năm trăm hai mươi loại Thần Tộc!
Cô Hồng Tử nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, yên lặng gật đầu, nói:
- Nếu tiến hành khai phá thêm môn huyền công này, có lẽ sẽ trở thành một môn công pháp không tầm thường! Mỗi một loại Thần Tộc đều có tuyệt học tuyệt kỹ độc đáo của nó. Biến thành tộc nào, nắm giữ tuyệt kỹ của tộc đó, thời điểm chiến đấu với địch nhân sẽ có thể dễ dàng khắc địch chế thắng. Bất quá, một vạn một ngàn năm trăm hai mươi loại thì quá nhiều rồi, biến hóa có thể khắc địch chế thắng chân chính, nhiều nhất một trăm loại cũng đã đủ rồi!
Chung Nhạc khẽ giật mình, nhất thời lâm vào trầm tư. Cô Hồng Tử nói không sai, Bất Tử Chi Thân kết hợp với Vạn Thần Đồ của Vạn Thần Băng Thánh Quyết, quả thật có thể biến thành một môn công pháp cực kỳ lợi hại. Nếu lại dung hợp với pháp môn chiến đấu của Tông sư Võ đạo, vậy thì càng thêm lợi hại.
Mỗi một Thần Tộc đều có sở trường riêng của chính mình. Sau khi biến thành tộc nào, lại có được tuyệt kỹ độc đáo của tộc đó. Địch nhân lực yếu, thì biến thành Chu Yếm Thần Tộc, dùng lực lượng công kích đối thủ. Địch nhân sợ lửa, thì biến thành Thần Nha Tộc. Địch nhân giỏi về phi hành, thì biến thành Côn Bằng Thần Tộc. Các loại biến hóa đều có thể khắc chế đối phương, hoàn toàn nghiền áp đối phương. Bất quá, loại biến hóa này yêu cầu sự chưởng khống đối với nhục thân phải đạt tới mức tận cùng. Các loại biến hóa đều phải hoàn thành trong thời gian một cái nháy mắt mới có thể làm ra hiệu quả khắc địch chế thắng.
- Ừm! Có thể thử xem xét một chút, nói không chừng có thể lưu lại một loại huyền công mới cho Kiếm Môn ta!
Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ. Hắn nghĩ tới liền làm, vừa truy đuổi Chúc Ngọc Sơn vừa hăng hái bừng bừng nỗ lực dung hợp Vạn Thần Đồ với công pháp của Quỳ Long Thần Tộc.
Hai người một đường phóng như bay, đuổi theo một lúc lâu, tốc độ của Chúc Ngọc Sơn dần dần trở nên chậm lại. Không biết là do thương thế phát tác hay là đã sắp tới địa phương con Mẫu Trùng kia cư trú rồi.
Đột nhiên, thời điểm khi Chúc Ngọc Sơn bay qua trên không trung một tòa Thần Miếu, chỉ nghe một đạo thanh âm phẫn nộ vang lên:
- Kẻ nào dám can đảm bay qua trên không trung Thần Miếu tộc ta? Làm càn!
Đạo thanh âm này hẳn là của một nữ tử. Tiếp sau đó đã thấy một đạo ngân quang lóe lên, ngân quang chiếu rọi rực rỡ, xuy một tiếng chém xuống, cắt Chúc Ngọc Sơn ra làm đôi.
Chung Nhạc và Cô Hồng Tử vội vàng dừng bước lại, đồng thời nhíu mày, nhìn về phía tòa Thần Miếu trên đỉnh núi kia. Đạo ngân quang vừa rồi kia quả thật uy lực kinh người. Chúc Ngọc Sơn dù sao cũng là Cự bá Chân Linh Cảnh, lại bị đạo ngân quang kia thoáng cái đã chém chết, ngay cả cơ hội hoàn thủ hoặc là chống cự cũng không có.
- Tây Hoang quả nhiên là núi cao nước sâu! Tòa Thần Miếu này thoạt nhìn cũng không quá bắt mắt, không ngờ lại có tồn tại bậc này trấn giữ! Chỉ là vị cao thủ này đánh chết Chúc Ngọc Sơn, đã làm rối loạn kế hoạch của chúng ta…
Chung Nhạc và Cô Hồng Tử liếc nhìn nhau một cái, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Chỉ thấy đạo ngân quang kia bay trở về, hạ xuống chỗ tòa Thần Miếu. Sau đó lại thấy một nàng mỹ phụ trước cửa Thần Miếu giơ tay lên, thu hồi đạo ngân quang. Đạo ngân quang hóa thành một cây ngâm trâm, được mỹ phụ cắm lên trên đầu mình. Mỹ phụ kia nhìn về phía hai người Chung Nhạc, lộ ra thần sắc nghi hoặc, cao giọng hỏi:
- Luyện Khí Sĩ của Chư Càn Thần Tộc và Yêu Tộc? Hai vị đi tới lãnh địa Cổ Điêu Thần Tộc ta là có chuyện gì?
Chung Nhạc nhìn thấy khuôn mặt của nàng mỹ phụ kia, khóe mắt khẽ nhảy lên một cái, vội vàng cười nói:
- Chúng ta chỉ là đi ngang qua bảo địa, vô ý quấy rầy tiền bối, vãn bối lập tức ly khai!
Cô Hồng Tử cũng cảm thấy mỹ phụ này có chút quen mặt, còn đang suy tư. Mỹ phụ kia đã cười nói:
- Cần gì rời đi vội vàng như vậy? Chư Càn Thần Tộc và Cổ Điêu Thần Tộc ta vốn là thân gia. Con gái ta chính là gả cho Chư Cự Sơn của Chư Càn Thần Tộc các ngươi a! Hai vị hiếm khi tới đây, sao không xuống đây làm khách một chút?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.