Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 499: Thái Dương Diệu Kim (1)




Bức tranh Hoa Tuyết Đồ này vô cùng to lớn, phía trên treo cao tới tận thiên không, phía dưới chạm sát tới mặt đất. Đám hoa tuyết bay lả tả trong bức tranh giống như đang không ngừng từ trên không trung rơi xuống. Nếu nhìn kỹ, phảng phất như có thể nhìn thấy cuồng phong đang cuốn đám mưa tuyết này lay động. Đứng ở bên ngoài bức tranh cũng có thể cảm giác được gió mạnh đang thổi, cuồng phong đang gào thét.
Kẻ vẽ ra bức tranh này phảng phất như là đã dùng thiên địa để vẽ tranh, vung vung vẫy vẫy trong không gian, tùy tiện vẩy mực, buông cương mặc ngựa, dùng bút pháp sinh động mà không bị hạn chế vẽ ra một bức Hoa Tuyết Đồ đại khí bàng bạc.
Chung Nhạc ngẩng đầu quan sát bức Hoa Tuyết Đồ này, trong lòng ngơ ngẩn, lẩm bẩm:
- Là một kiện Thần binh do Bạch Hầu lưu lại! Chúng ta tiến vào bức tranh này lúc nào? Lại rời khỏi lúc nào?
Trong lòng Bạch Thục Nguyệt cũng vô cùng chấn động, lẩm bẩm:
- Chúng ta đã di chuyển trong bức tranh hơn ngàn dặm, lẽ nào không gian nội bộ bức tranh này rộng lớn tới hơn một ngàn dặm sao? Đúng rồi! Các tộc nhân đã chết kia đâu?
Nàng cẩn thận quan sát, chỉ thấy trong Hoa Tuyết Đồ có từng tòa từng tòa băng điêu, rõ ràng là các cường giả Bạch Trạch thị đã chết trong bức tranh. Những cường giả này phảng phất như đã biến thành một bộ phận của bức tranh này, trở thành một loại phong cảnh trong tranh.
Chung Nhạc thì lại quan tâm tới những thứ khác. Trong bức tranh này không ngờ mơ hồ có thể nhìn thấy dãy hành lang lúc bọn họ tới đây đã đi qua. Chỗ điểm cuối của dãy hành lang còn có cả một tòa Băng cung nữa, mà phía sau tòa Băng cung chính là Băng Phong Cổ Thành của Bạch Trạch thị.
- Lẽ nào tòa Băng Phong Cổ Thành kia thật ra cũng là ở trong bức Hoa Tuyết Đồ này? Chúng ta thật ra vẫn đang luôn sinh hoạt trong tranh vẽ, hiện tại mới là đi ra khỏi bức tranh?
Trong lòng hắn có chút hoảng hốt, chỉ thấy cảnh tượng trước mắt thật sự quá mức kỳ dị quái lạ, rất khó giải thích. Tiến vào trong bức tranh sẽ có thể quay trở lại Băng Phong Cổ Thành, mà Băng Phong Cổ Thành thì ở tại Bắc Hoang, căn bản không nhìn ra tòa cổ thành này là nằm trong tranh vẽ. Chẳng lẽ toàn thể Bắc Hoang cũng là một bộ phận của bức Băng Tuyết Đồ này sao? Chẳng lẽ chỉ khi đi ra khỏi bức tranh này mới là đi tới thế giới hiện thực chân chính sao? Hắn càng nghĩ lại càng hồ đồ, dần dần cảm thấy giới hạn giữa hiện thực và hư huyễn đã không còn rõ ràng nữa.
- Bức tranh này chỉ là phong ấn không gian ngàn dặm của Bắc Hoang mà thôi, không có lợi hại như ngươi tưởng tượng vậy! Nếu Bạch Hầu có thể làm được lẫn lộn hiện thực với hư huyễn, vậy hắn đã không phải là Thần Hầu nữa, mà gần như trở thành Tạo Vật Chủ rồi!
Tân Hỏa mượn cặp mắt Chung Nhạc quan sát bức đồ này, nói:
- Đám Thần Minh, Ma Thần Thượng Cổ này đều là một đám khốn kiếp, không ngờ lại phong ấn không gian của Tổ Tinh để luyện chế Hồn binh. Ngươi luyện đi mấy ngọn núi, hắn luyện mấy con sông, ta lại luyện đi mấy ngàn dặm không gian… khó trách Tổ Tinh hiện tại đã trở nên nhỏ như vậy!
Chung Nhạc nghi hoặc hỏi:
- Tân Hỏa, Tổ Tinh đã bị luyện đi rất nhiều không gian sao?
Tân Hỏa gật đầu, nói:
- Tổ Tinh nguyên bản ban đầu so với hiện tại thì lớn hơn rất nhiều. Đám Thần Minh, Ma Thần quê mùa kia nhàn rỗi vô sự, cảm thấy Thiên Đế lập nghiệp từ chỗ này, cuối cùng lại quay trở về chỗ này, cho rằng chỗ này hơn phân nửa là bảo địa gì đó, cho nên không ngừng luyện hóa không gian, chiếm làm của riêng. Không nói cái khác, chỉ riêng cái Tiểu Hư Không do tên Hạ Hầu kia thành lập, đã trộm đi một phiến không gian Tổ Tinh so với toàn bộ Tổ Tinh hiện tại còn khổng lồ hơn nhiều. Trong lịch sử, những Thần Ma làm giống như bọn chúng tuyệt đối không phải là số ít!
- Nếu phóng xuất không gian Tổ Tinh mà bọn họ đã phong ấn luyện hóa ra, vậy Tổ Tinh sẽ lớn thêm bao nhiêu?
Chung Nhạc lại hỏi. Tân Hỏa ngẫm nghĩ một chút, nói:
- So với Tổ Tinh hiện tại, ít nhất cũng lớn hơn gấp trăm ngàn lần!
Chung Nhạc nhất thời hoảng sợ, lẩm bẩm:
- Đám Thần Ma này quả thật là một đám đại tặc, đã trộm đi Linh căn của thiên địa. Đợi sau khi ta trở thành Thần Ma, nhất định phải tìm ra những địa phương bị phong ấn này, hết thảy giải phong sạch sẽ mới được!
Tân Hỏa cực kỳ hưng phấn:
- Nếu ngươi có thể giải phong toàn bộ không gian đã bị luyện hóa, diện tích Tổ Tinh đột nhiên mở rộng, bành trướng ra, màn tràng diện kia nhất định sẽ vô cùng đồ sộ!
Bạch Thục Nguyệt vẫn tiếp tục quan sát Hoa Tuyết Đồ, thử thu lấy kiện Thần binh này. Bất quá, các đời cường giả Bạch Trạch thị kể cả các Cự bá đã từng đi qua nơi này, cũng không thể nào luyện hóa được Hoa Tuyết Đồ, nàng cũng không có được loại bản lãnh này. Sau khi thử trong chốc lát, cuối cùng cũng chỉ đành từ bỏ.
- Tân Hỏa, ngươi có biện pháp nào thu tấm Hoa Tuyết Đồ này không?
Chung Nhạc dò hỏi. Tân Hỏa lắc đầu, nói:
- Biện pháp đúng là có, chỉ là pháp lực của ngươi lại không đủ!
Chung Nhạc nhất thời bất đắc dĩ. Pháp lực của hắn quả thật là không đủ. Vừa rồi hắn luyện hóa hoa tuyết trong Hoa Tuyết Đồ đã khiến cho tu vi thực lực của hắn tăng lên một khoản không nhỏ, có thể thấy được yêu cầu pháp lực để thu lấy bức Hoa Tuyết Đồ này chỉ sợ cũng là cực kỳ khủng bố.
Bạch Thục Nguyệt đột nhiên nhẹ giọng nói:
- Chung sư huynh, đường đi phía trước, với bản lĩnh của ta chính là nửa bước khó đi, còn phải nhờ vào thủ đoạn của ngươi rồi! Chỉ có không gì không biết mới có thể không gì không làm được! Phá giải con đường phía sau, cũng chỉ có thể do ngươi xuất thủ rồi!
Chung Nhạc mở ra Thần Nhãn thứ ba, quan sát mặt băng phía trước. Trên mặt băng cũng không nhìn ra có bất luận dị trạng gì, chỉ có từng vị từng vị Cự bá Bạch Trạch thị bị đóng băng ở đó mà thôi. Bất quá, dưới sự quan sát bởi Thần Nhãn của hắn, trên mặt băng có rất nhiều huyễn lệ văn lộ Đồ đằng xuất hiện trong mắt hắn. Đám văn lộ Đồ đằng này đan xen thành từng chuỗi dài, giống như từng đạo từng đạo hào quang vậy, không ngừng lưu động trên mặt băng. Có rất nhiều đạo hào quang quấn lấy thân thể đám Cự bá Bạch Trạch thị đang bị đóng băng, bao phủ bọn họ, hẳn là một loại phong cấm cực kỳ đáng sợ khác.
Mặc dù hắn có thể nhìn thấy được những đạo hào quang phong cấm này, nhưng làm cách nào để phá vỡ chúng, bình an đặt chân lên mặt băng, hắn lại không có cách nào rồi. Chân chính có thể làm được không gì không biết không gì không làm được, thật ra chính là Tân Hỏa, chứ không phải hắn.
- Tân Hỏa, ngươi có nắm chắc phá giải được những đạo hào quang phong cấm này không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.