Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 490: Thực lực Bạch Trấn Bắc (2)




Bạch Trấn Bắc liên tục không ngừng nện xuống không biết bao nhiêu quyền, đập tới mức toàn bộ khuôn mặt trắng tinh của Sa Kỳ Sơn đều lõm xuống, cặp mắt cái gì cũng không thể nhìn thấy.
Ầm ầm!
Sa Kỳ Sơn điên cuồng bạo phát thần thông, oanh kích bừa bãi bốn phía. Trên người Bạch Trấn Bắc cũng trúng không biết bao nhiêu đạo thần thông, bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng không ngừng chảy máu.
Bạch Thương Hải mang theo Chung Nhạc vừa mới sắp sửa bay lên mặt biển, đột nhiên Bạch Trấn Bắc đã từ phía dưới bay lên, chụp lấy hai người, phá vỡ mặt biển, phóng thẳng lên không trung. Ngay dưới chân hắn, một con Đại Bạch Sa giống như một tòa tiểu đảo nhảy lên khỏi mặt biển, men theo mùi máu táp mạnh một cái về phía ba người.
Bạch Trấn Bắc dẫm mạnh một cước lên trên lỗ mũi Đại Bạch Sa. Con Bạch Sa kia kêu la thảm thiết, chìm lại vào trong biển, lâm vào hôn mê, cái bụng lật ngửa lên trên. Bạch Trấn Bắc thở phào nhẹ nhõm, trấn trụ thương thế, mỉm cười nói:
- Trong biển ta không phải là đối thủ của hắn, nhưng lên khỏi mặt biển, ta có thể đánh hắn tới mức ngay cả mẹ hắn đều nhận không ra… Nhược điểm của Sa Kỳ Sơn chính là cái mũi hắn…
Thanh âm hắn còn chưa dứt, sắc mặt đột nhiên kịch biến, vung tay ném Chung Nhạc và Bạch Thương Hải ra xa xa. Thân thể hắn đột nhiên đại biến, hóa thành một con Dị thú toàn thân trắng tinh, đầu như sơn dương, lưng mọc hai cánh, thân như kỳ lân, bốn chân như long trảo, lông mao toàn thân trắng tinh không có một tia tạp lông.
Thình thịch!
Thân thể hắn không ngừng chấn động, huyết quang lóe lên, bị mạnh mẽ đánh bay.
- Bạch Trấn Bắc, ngươi biết được nhược điểm của Sa Kỳ Sơn chẳng có gì lạ. Nhưng ngươi biết được nhược điểm của Trọng Lê Thần Tộc chúng ta không?
Bạch Trấn Bắc không ngừng lăn lộn, thật không dễ dàng mới đứng vững lại thân hình, nhịn không được lại phun ra một ngụm lão huyết. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai vị Thiên sư Võ đạo đã xuất hiện trên mặt biển, sau lưng hiện ra dị tượng Thần Nhân mặt thú thân người, đầu mọc sừng trâu, chân đạp Hỏa Long. Đó là hư ảnh Thần Nhân do khí huyết biến thành, hư ảnh của Hạ Hầu!
Hai vị Thiên sư Võ đạo Trọng Lê Thần Tộc Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang cuối cùng cũng đã tới.
Bạch Trấn Bắc phun ra một ngụm máu, cười ha hả, nói:
- Nhược điểm của Thiên sư Võ đạo Trọng Lê Thần Tộc, ta tự nhiên là biết rõ. Nếu huynh đệ các ngươi không tin, không ngại một đối một tỷ thí với ta một trận, ta tự nhiên sẽ để cho các ngươi biết rõ nhược điểm của các ngươi là ở chỗ nào!
- Vẫn là không cần rồi!
Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang đột nhiên nhất tề di chuyển, tốc độ nhanh như bôn lôi, nhanh như thiểm điện tiếp cận, một trái một phải vây công về phía Bạch Trấn Bắc, lạnh lùng nói:
- Bạch Trạch thị đã chết, mới là Bạch Trạch thị khiến cho chúng ta yên tâm!
Chiến đấu cận chiến, Tông sư Võ đạo chính là vô địch, đây là sự thật sớm đã được công nhận. Ngoài ra, còn có một sự thật sớm đã được công nhận nữa, đó chính là hai người thành hổ, ba người thành Long. Tông sư Võ đạo liên thủ cận chiến, vậy thì không phải là một cộng một thành hai đơn giản như vậy. Hai vị Tông sư Võ đạo liên thủ cận chiến, chiến lực có thể đề thăng lên gấp bội.
Hạ Trọng Tấn, Hạ Trọng Quang lại càng là Thiên sư Võ đạo, tồn tại cấp bậc Cự bá, liên thủ cận chiến lại càng khủng bố hơn. Trên cơ bản, ngoại trừ cường giả Cự bá Thông Thần Cảnh ra, bất luận Cự bá Chân Linh Cảnh nào bị bọn họ quấn lấy chính là chết chắc, căn bản không có khả năng phản kháng.
Đột nhiên, Bạch Trấn Bắc chợt giơ tay nhổ xuống cặp sừng sơn dương trên đỉnh đầu, thân thể thu nhỏ lại, hóa thành lão giả áo bào trắng, nhanh chóng lui về phía sau.
Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang không ngừng đuổi sát theo, thu hẹp cự ly. Cuối cùng, ba người va chạm với nhau. Thân thể Bạch Trấn Bắc vẫn không ngừng lui về phía sau, sợ bị hai người giáp công. Chỉ thấy chỉ chưởng quyền cước ba người không ngừng tung bay biến hóa.
Thân thể Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang lúc lớn lúc nhỏ, cánh tay lúc dài lúc ngắn, đầu ngón tay lúc thô lúc mảnh. Lúc mảnh thì như ngân châm, lúc thô thì như cự trụ. Mà đầu tóc hai người lại giống như từng cây từng cây kiếm mỏng, trên dưới trái phải tung bay đâm xuyên, phát huy biến hóa của nhục thân vô cùng nhuần nhuyễn, khiến cho người ta không kịp nhìn. Hai người bọn họ phảng phất như toàn thân cao thấp không thứ gì không thể trở thành vũ khí, trở thành Hồn binh. Mỗi một cái bộ kiện nhục thân đều có thể phát huy ra uy năng uy lực của Hồn binh cấp Cự bá.
Thậm chí trong miệng hai người thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm rống giận. Tiếng thét của bọn họ vậy mà cũng là một loại thủ đoạn công kích, chấn động Nguyên thần đối phương, chấn tan thần thông của đối phương, trùng kích nhục thân đối phương. Thiên sư Võ đạo thật sự quá cường đại rồi! Trong thời gian mấy cái hô hấp, trên người Bạch Trấn Bắc đã có thêm không biết bao nhiêu vết thương.
Mà hai tay lão giả này cầm sừng dê, trên dưới tung bay, không ngừng công kích về phía Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang. Đỉnh nhọn của cái sừng dê không ngừng chỉ chỉ điểm điểm, thỉnh thoảng lại đâm lên trên người hai vị Thiên sư Võ đạo. Nhưng nhục thân hai vị Thiên sư Võ đạo mạnh mẽ tới mức nào, cặp sừng dê ngay cả làn da của bọn họ cũng không thể đâm phá.
Bất quá, tốc độ của Bạch Trấn Bắc cũng cực kỳ kinh người, sau lưng mở ra một cặp cánh bạch sắc nho nhỏ, không ngừng bay nhanh về phía sau, khiến cho hai người Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang thủy chung không thể giáp công, chỉ có thể không ngừng lao thẳng về phía trước, chính diện chống lại hắn. Trên người Bạch Trấn Bắc không ngừng chảy máu, thân hình càng lúc càng lảo đảo, nhìn tình thế hẳn là bại vong sắp tới.
Đột nhiên, cặp sừng dê trong tay Bạch Trấn Bắc nhất tề điểm ra, điểm lên chỗ hổ khẩu của Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang. Thân thể hai vị Thiên sư Võ đạo nhất thời chấn động một cái, chỉ cảm thấy khí huyết hỗn loạn, khí huyết toàn thân nghịch lưu, va chạm lẫn nhau, trong lòng không khỏi kinh hãi. Cùng lúc đó, tại những địa phương vốn dĩ bị sừng dê điểm qua trên thân thể bọn họ, khí huyết đột nhiên ngưng tụ, huyết áp bạo tăng, liên hệ giữa Nguyên thần với nhục thân nhất thời không còn chặt chẽ như trước nữa.
Bành bành bành!
Trong cơ thể hai vị Thiên sư Võ đạo không ngừng vang lên thanh âm bạo tạc kịch liệt, làn da cao thấp toàn thân không ngừng nổ tung, máu tươi phun trào thành vòi, bắn ra từng đạo từng đạo huyết tuyến, máu tuôn xối xả. Hạ Trọng Tấn và Hạ Trọng Quang đồng thời thổ huyết, chỉ thấy nhục thân không ngừng chấn động, Nguyên thần hai người vậy mà không thể khống chế, thoát thể bay ra. Hai người không khỏi bị dọa cho hồn phách lên mây.
Thân thể của Thiên sư Võ đạo chính là Vô Lậu Chi Thể, đừng nói là khí huyết, cho dù là Nguyên thần, hồn phách… cũng đều không thể bay ra khỏi Vô Lậu Chi Thể. Cho dù sau khi bọn họ chết đi, Nguyên thần cũng sẽ bị vây khốn trong cơ thể, nhục thân thành Linh.
Mà bây giờ, Bạch Trấn Bắc chỉ dùng một cặp sừng dê, không ngờ lại có thể phá vỡ Vô Lậu Chi Thể của bọn họ. Lúc trước cặp sừng dê chỉ chỉ điểm điểm, đâm lên trên thân thể bọn họ, chính là giai đoạn tạo tiết điểm khí huyết, dẫn phát huyết mạch bạo động. Trước là phá Vô Lậu Chi Thể, sau lại phá nhục thân Nguyên thần.
Bạch Trấn Bắc lại phun ra một ngụm máu, thân hình bay ngược về phía sau, đáp xuống bên cạnh Bạch Thương Hải, cười thảm nói:
- Tiểu tử thối, nhìn thấy chưa? Bạch Trạch thị ta không hề thua kém bất kỳ một chủng tộc nào! Chỉ có không gì không biết, mới có thể không gì không làm được… Phốc!
Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, khí tức nhất thời tan tác, khí thế suy kiệt, ngã rạp xuống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.