Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 333: Hồn trở lại (1)




Hai người đứng trên đám mây bay lên, Chung Nhạc cảm giác khí huyết của lão đầu tử vượng đến mức khó hiểu, lão dường như trở lại thời kỳ đỉnh cao nhất của tuổi trẻ.
Điều này tuyệt đối là bất thường, khí huyết của người bình thường giống như thủy triều lên xuống, triều cường cũng chỉ trong một thời gian ngắn, phần lớn là thoái trào mới đúng.
Nếu cứ duy trì trạng thái hưng phấn trong thời gian dài sẽ tổn thương rất lớn tới nhục thân và nguyên thần, tương đương với việc hủy diệt sinh mệnh bản thân!
Mà lão đầu từ vừa ác chiến với Đại Tế Tư, nếu là bình thường, khí huyết của lão nên rút xuống ổn định tinh thần, điều chỉnh nguyên thần, đợi trận đại chiến tiếp theo.
Cho dù là thiếu niên như Chung Nhạc thì cũng không thể tiếp tục giữ khí huyết ở trạng thái cao trào như vậy, nếu không sẽ tổn thương tới nhục thân, nguyên thần, huống chi là một lão giả tính mệnh không còn bao lâu?
Giờ khí tức của lão mãi không dịu đi, có nghĩa là không phải không muốn làm dịu khí tức mà là không thể. Nếu khí tức rút đi chỉ sợ không thể nâng lên được nữa. Vì thế lão đành phải liên tục thiêu đốt sinh mệnh để khí huyết ở mực cực hạn!
Làm vậy thì chỉ có một kết cục duy nhất, chính là không lâu nữa khí huyết sẽ cạn kiệt, nhục thân tử vong khiến linh và hồn của nguyên thần cũng tử vong.
Chung Nhạc thầm buồn bã, Phong Sấu Trúc thay lão đầu tử xuống lòng đất giết ma hồn, dùng thân già bảo vệ năm trăm năm thái bình cho Kiếm Môn. Còn lão đầu tử ở trên này dùng tính mạng của mình bảo vệ sự bình an của Kiếm Môn trên mặt đất.
Hai vị lão giả Phong thị đã hy sinh quá nhiều cho Kiếm Môn.
Trên đám mây, lão đầu tử tinh lực dồi dào giảng giải các khúc mắc của hắn về Đại Tự Tại Kiếm Khí, lão không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào.
Chung Nhạc cũng tĩnh tâm nghe giảng giải.
Vừa rồi quan sát trận chiến giữa hai cường giả tuyệt đỉnh, hắn cũng lý giải sâu hơn về Đại Tự Tại Kiếm Khí, nhưng càng hiểu kỹ thì càng nhiều điều chưa hiểu. Vì thế hắn tranh thủ cơ hội hiếm có này để hỏi hết.
Hắn biết cách nghĩ của lão đầu tử, Đại Tự Tại Kiếm Khí là công pháp trấn môn của Kiếm Môn, nhưng thời gian không đủ, lão không thể tỉ mỉ truyền thụ cho tân môn chủ Quân Tư Tà, cũng không thể truyền thụ cho Khâu Cấm Nhi đã biết Đại Tự Tại Kiếm Khí.
Quân Tư Tà không có căn cơ tu luyện Đại Tự Tại Kiếm Khí, Khâu Cấm Nhi tuy đã biết Đại Tự Tại Kiếm Khí nhưng khả năng lĩnh ngộ và khả năng sáng tạo lại kém Chung Nhạc một chút.
Vì thế lão đầu tử phải truyền cho Chung Nhạc sau đó nhờ hắn truyền môn tuyệt học này cho Quân Tư Tà.
Từ cổ chí kim, Đại Tự Tại Kiếm Khí chỉ truyền cho môn chủ, thế nhưng lão đầu tử không câu nệ quy tắc đó, lão khá thoải mái, vì cứu Khâu Cấm Nhi đã cố tình để Khâu phu nhân lấy trộm kiếm bài, rồi Chung Nhạc lại có kiếm bài tham ngộ ra sự ảo diệu trong đó, truyền lại chân truyền của Đại Tự Tại Kiếm Khí cho Khâu Cấm Nhi.
Phong Vô Kỵ cũng có Đại Tự Tại Kiếm Khí, nhưng hẳn là lão đầu tử cũng đã có đề phòng.
Giờ lão muốn Chung Nhạc lĩnh ngộ Đại Tự Tại chân chính, vượt ra công pháp, chiêu thức, còn trên cả chân truyền. Chỉ có khả năng lĩnh ngộ và sự sáng tạo biến thái của Chung Nhạc mới lĩnh ngộ được tinh túy của Đại Tự Tại Kiếm Khí trong thời gian ngắn, không đến nỗi để Đại Tự Tại Kiếm Khí chân chính bị thất truyền.
Đám mây bay về hướng bắc Đại Hoang, tốc độ cực nhanh, nhưng từ thần chiến chi địa xuất phát, tới Đại Nguyên Hoang Địa ở phía bắc cũng hơn bảy vạn dặm. Đây là con đường ngắn nhất rồi, cho dù là cự phách như lão đầu tử cũng phải mất hai ba canh giờ.
Chung Nhạc nhìn lão đầu tử với khí huyết vượng đến kỳ quái, trong lòng có chút lo lắng. Lão giả này liệu có kiên trì được ha ba canh giờ nữa không?
Đột nhiên khí huyết lão đầu từ lay động, hơi thoái trào, Chung Nhạc lập tức chú ý tới sắc mặt của lão đỏ lên, rồi khí huyết lại dâng lên, trở về trạng thái đỉnh phong.
Khóe mắt Chung Nhạc giật giật, đột nhiên đứng dậy:
- Môn chủ, ta từng tu luyện Yêu Thần Minh Vương Quyết, biết nhược điểm của công pháp của hắn.
Uỳnh uỳnh!
Toàn thân hắn sục sôi khí huyết, con mắt thần nhãn trên mi tâm mở ra, thần quang giống như lưu thủy lấp lánh trong mắt.
Khí huyết Chung Nhạc càng ngày càng mạnh, trên bề mặt cơ thể hình thành các loại đồ đằng văn của Yêu Thần Minh Vương Quyết, các đạo đồ đằng văn biến hóa khó lường, đại diện cho lưu động của khí huyết.
- Đồ đằng văn của Yêu Thần Minh Vương Quyết cực kỳ bá đạo, khí huyết khủng khiếp tới cực hạn, nhưng quan trọng nhất là thần nhãn trên mi tâm. Đó là nơi tập trung điều động khí huyết, trung khu điều khiển, hắn thiếu đồ đằng văn của thần nhãn. Để ta trình bày cho ngài xem!
Hắn lắc mình, hiện ra chân thân Minh Vương tám tay. Tám cánh tay vung lên, cầm đao, kiếm, chùy, thuẫn, câu, roi. Khí huyết lưu động, đồ đằng văn biến hóa, vô cùng rõ ràng.
Lão đầu tử mắt sáng trưng, quan sát thật kỹ, nhưng rồi ánh mắt lại tối lại, lắc đầu nói:
- Nhược điểm là của công pháp, không phải của Sư Bất Dịch. Sư Bất Dịch tu luyện được tới thành tựu như hiện giờ có nghĩa là hắn có cách tu luyện thần nhãn khác, bổ sung cho Minh Vương Thần Nhãn. Nếu không hắn cũng không thể được như hiện nay. Hắn có ẩn họa, nhưng không phải ở thần nhãn.
Chung Nhạc thi triển thần thông cảu Yêu Thần Minh Vương Quyết để lão đầu tử có thể thấy sự thay đổi khí huyết của hắn trong mỗi chiêu thức. Bát Cực Sát Trận chậm rãi chuyển động, khiến lão cảm nhận được sự vận hành của trận pháp, nói:
- Yêu Thần Minh Vương Quyết của Sư Bất Dịch, quan trọng nhất chính là thần nhãn ở mi tâm. Thần nhãn điều động khí huyết. Thần nhãn của hắn vì không phải MInh Vương Thần Nhãn thật sự nên chắc chắn sẽ có sơ hở về khí huyết. Ta không nhận ra nhược điểm của hắn ở đâu, nhưng Yêu Thần Minh Vương Quyết của ta hoàn chỉnh hơn của hắn. Vì thế ta vận hành khí huyết và đồ đằng văn chắc chắn khác hắn, mà điểm khác này có lẽ chính là nhược điểm của hắn!
Lão đầu tử mắt lại sáng lên, nhìn các chiêu thức thần thông Yêu Thần Minh Vương Quyết mà Chung Nhạc thi triển, tìm kiếm sự ảo diệu trong đường chảy khí huyết và sự vận chuyển của đồ đằng văn.
Thần thông trong thiên hạ, tu luyện tới cảnh giới nhất định thì “trăm sông lại đổ về cùng một biển”. Tới tầng thứ như của lão, bí mật của công pháp đồ đằng không còn thần bí nữa. Công pháp thần cấp như Yêu Thần Minh Vương Quyết mà Chung Nhạc thi triển, nếu là người ngoài nhìn thì sẽ cảm thấy như sách trời, trong mắt hắn thì lại thấy được quy luật biến hóa của khí huyết và đồ đằng văn.
Tuy lão không thể vì thế mà học được Yêu Thần Minh Vương Quyết nhưng quy luật vận hành Yêu Thần Minh Vương Quyết mà Chung Nhạc thi triển là quy luật vận hành Yêu Thần Minh Vương Quyết hoàn chỉnh, mà Sư Bất Dịch thiếu mắt xích là thần nhãn, quy luật biến hóa của khí huyết và đồ đằng văn của hắn chắc chắn sẽ khác với Chung Nhạc.
Mà sơ hở của hắn chính là ở một chút khác biệt đó!
Tu vi thực lực của Sư Bất Dịch cao thâm khó lường, cho dù là cự phách cũng không thể nhìn ra được quy luật biến hóa của khí huyết và đồ đằng văn của hắn, nhưng với thực lực và nhãn lực của lão đầu từ chắc có thể nắm bắt được nhược điểm của hắn!
Một hồi lâu sau, lão đầu tử ghi chép lại sự thay đổi mà Chung Nhạc diễn hóa, cười:
- Không cần phải thể hiện nữa.
Chung Nhạc vội dừng lại, nôn nóng nói:
- Môn chủ đã nhìn ra sơ hở của Sư Bất Dịch rồi?
- Chưa.
Lão đầu tử lắc đầu, cười:
- Muốn nhìn ra sơ hở của hắn từ ngươi khó đến mức nào cơ chứ? Ta phải tận mắt nhìn Yêu Thần Minh Vương Quyết mà Sư Bất Dịch thi triển, cảm ứng sự thay đổi khí huyết và đồ đằng văn của hắn thì mới biết sơ hở của hắn ở chỗ nào. Nếu như..
Sắc mặt của lão tối lại, hạ giọng:
- Nếu đưa con bất hiếu của ta ở đây thì giờ hắn có thể dựa vào thần nhãn khiếm khuyết tìm được nhược điểm của Sư Bất Dịch rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.